Mấy người từ Trần gia bước ra, Lương Thành Long có chút nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực nói: "May mà tôi lúc trước không đầu tư vào Hoàn Vũ, bằng không lần này tôi cũng bị cuốn vào rồi."
Trương Dương nói: "Còn không phải là Trần Thiệu Bân nhắc nhở anh ư!"
Đinh Triệu Dũng nói: "Chúng ta phải nghĩ biện pháp giúp Thiệu Bân vượt qua cửa ải khó khăn này."
Lương Thành Long thở dài nói: "Vượt qua cửa ải khó khăn này ư? Nói thì dễ lắm, khoản lỗ hơn một trăm triệu, anh thấy dễ dàng bù vào lắm ư?"
Đinh Triệu Dũng nói: "Chúng ta nói chung không thể nhìn trơ mắt nhìn bạn mình cứ vậy mà đi toong được?"
Viên Ba nói: "Hiện tại xem ra Hoàn Vũ căn bản chính là một các vỏ, một cái vỏ để hút tiền."
Lương Thành Long nói: "Tôi vốn cho rằng Hoàn Vũ còn có thể chống được đến sau năm 97, không ngờ nhanh như vậy mà cái vỏ này đã vỡ rôi!"
Trương Dương nói: "Hoàn Vũ rốt cuộc sẽ thế nào thì không liên quan tới chúng ta, có điều phải nhanh một chút tìm ra Trần Thiệu Bân."
Lương Thành Long nói: "Tìm được hắn thì sao chứ? Nợ tận một trăm triệu, nếu tôi là hắn thì đã vội vã trốn đi rồi, ở lại trong nước không an toàn, cho dù công an không thu thập hắn thì đám chủ nợ cũng sẽ không tha cho hắn."
Viên Ba nói: "Thôi, không đề cập tới chuyện này nữa, Trương Dương, tôi nghe nói Yên Nhiên đã trở lại, buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm đi, tôi làm chủ."
Trương Dương cười nói: "Yên Nhiên vừa mới tới Đông Giang, trước tiên muốn được ở cùng với người nhà, tụ họp thì là nhất định rồi, có điều đợi vài ngày nữa đi."
Viên Ba nói: "Được, các anh ấn định thời gian rồi lập tức báo cho tôi biết."
Lương Thành Long nói: "Thời gian của tôi sắp hết rồi, ngày kia còn phải về Nam Tích, Trương Dương, ngày mai luôn đi."
Trương Dương lập tức gọi điện thoại cho Sở Yên Nhiên, hỏi một chút ý tứ của cô ta, Sở Yên Nhiên nói: "Thế này đi, để em làm chủ chiêu đãi mọi người, ở biệt thự hoa viên của Lương Thành Long đi, buổi trưa ngày mai chúng ta ở đó làm đồ nướng, anh gọi bằng hữu tới." Trương Dương gật đầu, dập máy nói ý tứ của Sở Yên Nhiên cho mọi người, Lương Thành Long cười nói: "Như vậy là tốt nhất, tôi bảo Thanh Hồng đem con trai theo.”
Viên Ba nói: "Thế này đi, tôi sáng mai sẽ phái đầu bếp tới hỗ trợ, để tránh các anh đến lúc đó lại luống cuống tay chân."
Trương Dương trên cơ bản đều mời đám bằng hữu ở Đông Giang tới, hắn không mời Tần Thanh, đây là xuất phát từ một loại suy xét nào đó, sợ Sở Yên Nhiên và Tần Thanh gặp nhau có thể dẫn tới phiền phức không cần thiết, nhưng khiến hắn bất ngờ là, Sở Yên Nhiên lại mời Tần Thanh, Trương đại quan nhân trước đó không hề biết rằng Sở Yên Nhiên và Tần Thanh đã đạt thành ký kết ngầm, nhìn thấy Sở Yên Nhiên và Tần Thanh nắm tay nhau, bộ dạng thân như chị em, thằng ôn này có chút mơ hồ, rốt cuộc là ai đang diễn trò, hay là hai người liên thủ diễn trò cho mình xem?
Tần Thanh cười khanh khách nhìn Trương Dương, nói: "Trương Dương, có tụ hội mà cũng không mời tôi?"
Trương đại quan nhân lúng túng nói lúng túng nói: "Tôi thấy bí thư Tần bận rộn quá, chắc là không kiếm đâu ra được thời gian." Thằng ôn này vẫn giả vờ.
Sở Yên Nhiên nói: "Hôm nay được nghỉ, chị Thanh không phải đi làm."
Trương đại quan nhân nghe thấy cô ta thân thiết gọi Tần Thanh là chị Thanh, nghĩ thầm hôm nay là ngày gì vậy?
Lương Thành Long bế con trai và Lâm Thanh Hồng cùng tới, biệt thự là của gã, có điều hai vợ chồng bọn họ không ở đây, Sở Yên Nhiên bước ra đón, hôn thằng bé kia, sau đó nói với Lâm Thanh Hồng: "Chị Thanh Hồng, căn biệt thự này của chị em nhìn trúng rồi, ra giá bán cho em đi."
Lâm Thanh Hồng cười nói: "Chúng ta có quan hệ gì chứ, không cần phải ra giá, em nếu thích thì chị tặng cho em, coi như là lễ vật kết hôn của em và Trương Dương."
Sở Yên Nhiên cười nói: "Vậy không được, Trương Dương tốt xấu gì cũng là một cán bộ quốc gia, em nếu nhận biệt thự của chị thì người khác khẳng định sẽ nói em giúp đỡ tham ô nhận hối lộ."
Mọi người chung quanh đều bật cười.
Đinh Triệu Dũng và Triệu Tĩnh cũng tới, Triệu Tĩnh miệng cực khéo, nhìn thấy Sở Yên Nhiên thì luôn miệng gọi chị dâu, Sở Yên Nhiên vẫn có chút không thích ứng, bị cô ta gọi cho mặt đỏ bừng.
Thường Lăng Phong và Chương Duệ Dung, Viên Ba dẫn vợ con cùng nhau tới, Sở Yên Nhiên sắm vai nữ chủ nhân rất tốt, bận trong bận ngoài tiếp đón mọi người.
Trương Dương có được cơ hội, đi tới bên cạnh Tần Thanh, nói khẽ: "Chị Thanh, chị và Yên Nhiên..."
Tần Thanh liếc hắn một cái, nói khẽ: "Anh có phải sợ không?"
"Anh sợ gì chứ?"
Tần Thanh nói: "Nhìn bộ dạng sợ hãi của anh kìa, chột dạ có phải không?"
Trương Dương cười nói: "Anh luôn cảm thấy, hai người có chút cổ quái."
Tần Thanh không tiếp tục tán gẫu với hắn nữa, đứng dậy đi hỗ trợ Sở Yên Nhiên.
Mùa đông Đông Giang không tính là lạnh, sau giờ ngọ trời rất ấm áp, bọn trẻ vui vẻ chạy nhảy chơi đùa trên bãi cỏ đã ngả vàng, nhìn bọn trẻ đáng yêu, Trương Dương không khỏi nhớ tới con trai của mình và An Ngữ Thần, không biết Thiên Tứ hiện tại đã lớn thế nào rồi.
Viên Ba đi tới bên cạnh Trương Dương, cười nói: "Nhìn thấy vợ con thành đàn, có phải là hâm mộ không."
Trương Dương nói: "Anh có ba đứa con, bộ sinh đẻ kế hoạch không tìm anh làm phiền à."
Viên Ba cười ha ha, nói: "Tôi thích náo nhiệt, càng nhiều con càng tốt, thế mới vui vẻ."
Thường Lăng Phong đi tới: "Trương Dương, anh và Yên Nhiên chuẩn bị lúc nào thì kết hôn?"
Trương Dương nói: "Anh trước tiên quan tâm tới anh đi."
Thường Lăng Phong nói: "chúng tôi định mùng một tháng bảy năm nay, ngày Hongkong trở về đất mẹ, khắp chốn mừng vui, sao, có muốn tổ chức hôn lễ tập thể không?"
Trương đại quan nhân cười cười lắc đầu, nghĩ thầm tôi đến lúc đó kết hôn có thể là một lúc với mấy cô, không thể nào giống như các anh được.
Sở Yên Nhiên bắt đầu mời họ ăn cơm.
Trương Dương nhìn đồng hồ, Khương Lượng vẫn chưa đến, khi thời gian nghỉ ngơi cũng không thuộc về mình, chỉ sợ hắn lại có hành động rồi. Trương Dương gọi điện thoại cho Khương Lượng, phía Khương Lượng đột nhiên có hành động, quên cả chuyện tụ họp hôm nay, trong điện thoại còn liên tục nói xin lỗi, cam đoan sau khi chuyện này xong hắn sẽ an bài mời mình ăn cơm.
Buổi trưa mọi người bàn nhiều nhất về chuyện kinh tế, Lương Thành Long nói: "Vừa mới điều tra rõ rồi, bên trong tập đoàn Hoàn Vũ có vấn đề lớn, khu đất mà bọn họ mua ở Hongkong bị nghi có dính lúy đến hối lộ, phía Cảng phủ đã có rất nhiều người bị sở trong sạch hoá bộ máy chính trị điều tra, chủ tịch Hoàn Vũ Hoàng Hán Dân cũng bị sở trong sạch hoá bộ máy chính trị gọi tới uống trà, chuyện này liên đới rất rộng, một trăm triệu của Trần Thiệu Bân chỉ không một bộ phận nhỏ trong đó, người lần này bị cuốn vào còn rất nhiều."
Sở Yên Nhiên nói: "Loại thủ pháp làm ăn này ở nước Mỹ cũng có, ý đồ chân chính của bọn họ không phải là làm xây dựng khai phá, cái gọi là điền sản chỉ là ngụy trang, lợi dụng lớp ngụy trang này để hấp dẫn đầu tư."
Trương Dương nói: "Không phải nói chủ tịch của Hoàn Vũ là Ông Lương Vũ ư?"
Thường Lăng Phong nói: "Ông Lương Vũ là lão hồ li, tôi nghe nói Hoàn Vũ là hắn xây dựng, có điều sau khi thành lập xong thì hắn liền lui ra, hiện tại công ty chủ yếu do Hoàng Hán Dân và Kiều Bằng Cử phụ trách, bọn họ nắm hơn phân nửa cổ phần của Hoàn Vũ."
Đinh Triệu Dũng nói: "Kiều Bằng Cử vậy chẳng phải cũng gặp phiền phức ư?"
Lương Thành Long hừ một tiếng nói: "Kiều Bằng Cử là ai chứ? Bối cảnh của hắn thế nào chứ? Cho dù tra được hắn thì cũng sẽ không có chuyện gì."
Tần Thanh lại: "Tôi thấy chưa chắc đâu, chế độ của Hongkong và nội địa của chúng ta bất đồng, Kiều gia mặc dù ở mặc dù ở trong nước có ảnh hưởng rất lớn, nhưng Hongkong trước mắt vẫn chưa trở về, ảnh hưởng của bọn họ ở Hongkong không lớn như vậy, nếu Kiều Bằng Cử thật sự làm ra chuyện đút lót, chỉ sợ cũng rất khó thoát tội."
Trương Dương nói: "Tôi sao thấy chuyện này giống như là một cái bẫy nhỉ? Các anh ngẫm lại đi, Ông Lương Vũ lúc trước và Kiều Bằng Cử liên thủ làm khai phá ở Hải Nam, kiếm được một khoản lớn, hiện tại bọn họ tới Hongkong giở lại trò cũ, theo lý thuyết thì hẳn là Ông Lương Vũ ra mặt, Kiều Bằng Cử ở phía sau màn, nhưng Ông Lương Vũ vì sao trước chuyện đã rút lui? Hiện tại cổ đông của Hoàn Vũ biến thành Kiều Bằng Cử, còn bị lòi ra chuyện đút lót, tất cả phiền toái đều dồn về phía Kiều Bằng Cử."
Lương Thành Long nói: "Anh là nói Ông Lương Vũ chơi Kiều Bằng Cử ư, Ông Lương Vũ mặc dù có chút tiền, nhưng dù sao cũng chỉ là một thương nhân, thương nhân gan lớn đến mấy cũng không dám trắng trợn đối nghịch với Kiều gia, hãm hại Kiều Bằng Cử, hắn tám phần sau này không thể lăn lộn ở Trung Quốc được nữa, tôi thấy trong thương giới hắn cũng sẽ không sống yên được đâu."
Tần Thanh nói: " Trước khi chuyện này chưa có kết luận cuối cùng, chúng ta đừng suy đoán lung tung."
Thường Lăng Phong nói: "Có chuyện có thể khẳng định, phiền toái của Kiều Bằng Cử không phải nhỏ, tôi nghe nói hắn ở trong nước vay bốn tỷ, đây là một con số khổng lồ, chuyện này nếu hắn thật sự có trách nhiệm, có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn cho Kiều gia."
Trương Dương không nói gì, hắn biết Thường Lăng Phong không phải là nói chuyện giật gân, nếu lần này Ông Lương Vũ cố ý lập bẫy lừa Kiều Bằng Cử vào, không nghi ngờ gì nữa hắn đã thành công, nhưng động cơ của Ông Lương Vũ là gì? Là một thương nhân, cái mà hắn muốn nhất không nghi ngờ gì nữa chính là lợi ích, mà hắn trước đó đã hợp tác với Kiều Bằng Cử ở Hải Nam, chứng minh bọn họ liên thủ thành công, với bối cảnh của Kiều Bằng Cử, có một bằng hữu hợp tác như vậy thì tốt hơn nhiều là có một kẻ địch mạnh như vậy, nhưng Ông Lương Vũ lại lựa chọn cái sau, hắn rốt cuộc là vì cái gì?
Hai tay Kiều Chấn Lương đặt ở trên tay vịn của sô pha, hai chân khép lại, nhắm mắt lại, bảo trì tư thế như vậy suốt một giờ, Kiều Mộng Viện nhìn cha đầy quan tâm, cô ta đã biết anh trai gặp phiền toái, hơn nữa phiền toái lần này rất lớn, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến danh dự của toàn bộ gia tộc. Cô ta cắn cắn môi, mở miệng nói: "Cha!"
Kiều Chấn Lương ừ một tiếng, không hề mở mắt, nói khẽ: "Liên hệ với thằng khốn nạn đó được chưa?"
Kiều Mộng Viện lắc đầu: "Vẫn chưa."
"Lúc trước cha nên nghe lời ông nội con, không nên để mặc cho các con làm kinh thương."
Kiều Mộng Viện nói: "Cha, chuyện của anh rõ ràng là bị người ta lừa."
Kiều Chấn Lương nói: "Đó là bởi vì bản thân nó không quy củ, nó luôn cho rằng mình đầu óc tinh minh, làm việc không chịu chắc chắn, giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng xảy ra vấn đề, vấn đề lớn!"