Hắn quay sang nói với Tống Hoài Minh: “Chú Tống, chú có đi cùng cháu đón Yên Nhiên không ạ?”
Tống Hoài Minh nói: “Tuần sau thì chú không đi được rồi, đến cuối năm rồi, công việc của tỉnh bận quá không đi được, cháu giúp chú nói với Yên Nhiên một tiếng.”
Trương Dương nói: “Cô ấy cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi, vốn dĩ ý của cô ấy là cháu cũng không cần phải qua đó nữa, đến Tết cô ấy sẽ đưa bà ngoại đến Đông Giang để thăm.”
Liễu Ngọc Doanh nói: “Trương Dương, cô cháu vẫn nên đích thân đi một chuyến thì hơn, bà ngoại đã già rồi, một mình Yên Nhiên cũng không dễ chăm sóc bà.”
Trương Dương cười nói: “Cô yên tâm đi, cháu đã xin phép nghỉ làm rồi, thứ sáu tuần sau cháu sẽ qua đó.”
Liễu Ngọc Doanh nói: “Bên này cô sẽ chuẩn bị đầy đủ, đợi đến khi Yên Nhiên và bà ngoại đến, sẽ để họ ở đây.”
Tống Hoài Minh rõ ràng hơi do dự: “Để mọi người ở trong nhà hình như không được tiện lắm mà!”
Liễu Ngọc Doanh nói: “Có gì mà không tiện chứ, đều là người một nhà cả, làm gì có chuyện để mọi người từ xa đến đây rồi lại đi ra ngoài ở chứ?”
Bà muốn để cho hai cha con Tống Hoài Minh có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau hơn, mặc dù hai cha con đã hòa giải, nhưng giữa họ dù sao thì nhiều năm gần đây cũng không tiếp xúc, tình cảm khá lạnh nhạt.
Tống Hoài Minh nói: “Đúng rồi, sự việc Yên Nhiên đến đừng nói ầm ỹ ra ngoài, chú không muốn gây nhiều phiền phức.”
Trương Dương gật gật đầu, hắn hiểu ý của Tống Hoài Minh, nếu như để người khác biết con gái và tiền nhạc mẫu của tỉnh trưởng đến Đông Giang, nhất định sẽ có không ít người nhân cơ hội này để nịnh nọt, dù là giữa đồng nghiệp cũng không thể không đến hỏi thăm, Tống Hoài Minh không muốn người ngoài làm ảnh hưởng đến sự yên ổn trong gia đình.
Mặc dù Tống Hoài Minh là nhạc phụ tương lai của Trương Dương, nhưng y cũng là lãnh đạo của Trương Dương, dưới hai tầng uy quyền, Trương đại quan mỗi lần đi ăn cơm đều cảm thấy rất ngại ngần, nếu như không phải là Liễu Ngọc Doanh gọi hắn đến, thì hắn cũng sẽ không chủ động đến ăn cơm, so sánh ra, thì khi hắn ở trước bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương sẽ tự do hơn một chút, Trương Dương cũng nghĩ không ra lý do là ở đâu.
Đi từ nhà Tống Hoài Minh ra mới là bảy giờ tối, khi Trương Dương lái xe rời khỏi nhà Tống Hoài Minh, những nơi hắn đi qua gần như đều nghe thấy tiếng nhạc của chương trình thời sự, xem thời sự gần như đã trở thành việc làm tất yếu vào mỗi buổi tối của đại đa số các vị lãnh đạo, cùng là xem thời sự, người dân bình thường xem chỉ để biết, còn lãnh đạo lại có thể nhận ra ý đồ của lãnh đạo cấp trên qua tiết mục thời sự, và còn có thể nhận ra được sự thay đổi nhỏ bé trong tầng lớp lãnh đạo nữa.
Trương đại quan trước kia cũng từng bỏ công sức cho việc này, nhưng hắn đã phát hiện ra rất nhanh rằng, sự nỗ lực của hắn là hoàn toàn vô ích, dù là hắn cho bản thân mình lý do thế nào, vẫn không thể nhìn ra vấn đề gì từ chương trình thời sự, nếu như bắt hắn phải đưa ra lời đánh giá, thì hắn chỉ có thể nói rằng nhạt nhẽo vô vị mà thôi, có thời gian ngồi xem thời sự, thà đọc một tờ báo còn thú vị hơn.
Mỗi lần ăn cơm xong ở nhà lãnh đạo, Trương Dương luôn cảm thấy đói theo một thói quen, hắn vừa lái xe vừa nhìn hai bên đường, muốn tìm một chỗ để ăn gì đó, vừa chọn xong chỗ, dừng xe xong, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên, Trương Dương nghe điện thoại, bên kia là một âm thanh lạ hoắc: “A lô, anh là con rể của Hà Trác Thành phải không?”
Trương Dương hơi ngớ người, thái độ của đối phương không hề lương thiện chút nào hết, Trương Dương ngay lập tức nghĩ đến mấy ngày trước gặp Hà Trác Thành ở sân bay, hóa ra y vẫn ở Đông Giang chưa đi.
Trương Dương nói: “Có việc gì?”
Đối phương hừ lạnh lùng một tiếng: “Hà Trác Thành đang ở trong tay chúng tôi, nếu như muốn ông ta sống trở về thì mau lấy 1000000 ra để chuộc người.”
Trương Dương vừa nghe đã tức giận: “Mẹ kiếp, điên à, Hà Trác Thành có liên quan quái gì đến tôi? Sao tôi phải lấy ra 1000000 chứ!”
“Vậy được, anh không đưa, thì tôi sẽ tìm đến con gái ông ta để đòi!”
Trương Dương nghe đối phương nói vậy, trong lòng thầm nghĩ không hay rồi, hắn thấp giọng nói: “Bắt cóc người là phạm pháp đó, người anh em, anh hãy suy nghĩ cho kỹ càng, đừng vì một chút ân thù mà cả đời bị tống vào ngục.”
“Tôi không quan tâm, Hà Trác Thành lừa hết sạch tiền của tôi rồi, hôm nay nếu như anh không đưa tiền đến đây cho tôi, thì cứ đợi nhận xác của ông ta đi.”
Trương Dương nói: “Muộn thế này rồi, anh bảo tôi đi đâu mà kiếm được 1000000 cho anh bây giờ?”
“Tôi không quan tâm, không thấy tiền, tôi sẽ vất ông ta vào sông Trường Giang nuôi cá!”
Trương Dương nói: “Muộn như thế này rồi, tôi thật sự không thể đào đâu ra ngần ấy tiền được!”
“Tôi cho anh thời gian một buổi tối, chín giờ sáng ngày mai, tôi sẽ gọi điện đến cho anh, nói cho anh phương thức giao dịch.”
Trương Dương nói: “Anh để Hà Trác Thành nói với tôi một câu, tôi phải chắc chắn rằng ông ấy vẫn còn sống.”
Đối phương yên lặng một lúc rồi nói: “Anh không có tư cách nói điều kiện với tôi!” Nói xong gã liền cụp máy.
Trương Dương thật là ngán ngẩm, tên Hà Trác Thành này thật phiền phức, từ lúc gặp phải y, tên này đã mang đến cho hắn không ít phiền toái, lần trước sự việc biển quảng cáo ở Nam Tích đè chết người còn chưa tính sổ với y, lần này thì hay rồi, lừa tiền của người ta, còn nói dối rằng là nhạc phụ của hắn, Trương Dương mặc dù ngán ngẩm, nhưng vì nể mặt Hà Hâm Nhan, cũng không thể không để ý đến y, không thể để y tự sinh tự diệt, hơn nữa, trên địa bàn Bình Hải dám bắt cóc Hà Trác Thành, còn ngang nhiên gọi điện thoại cho hắn, loại người này đúng là ăn gan hùm, dù thế nào, Trương Dương cũng phải lôi tên vô lại này ra ánh sáng.
Đặt điện thoại xuống, Trương Dương cũng chẳng nghĩ đến việc ăn uống nữa, hắn gọi điện cho Khương Lượng, Khương Lượng vừa đến trường đưa chăn cho con trai, nghe Trương Dương nói có vụ án bị bắt cóc, ngay lập tức đến gặp hắn, trong điện thoại, Trương Dương đã đưa số điện thoại vừa rồi cho Khương Lượng. Mặc dù Trương Dương không phải là cảnh sát, nhưng hắn ít nhiều cũng có một ít kinh nghiệm về chuyện này, hắn biết rằng số điện thoại này ít nhiều có ý nghĩa.
Quả nhiên không nằm ngoài dự tính của hắn, Khương Lượng rất nhanh đã điều tra ra, cuộc điện thoại này được gọi từ một bốt điện thoại công cộng từ quảng trường Cổ Lâu ở trung tâm thành phố.
Khương Lượng lái xe đến tìm Trương Dương, rồi nói: “Có chuyện gì thế?”
Trương Dương chỉ vào cửa hàng ăn bên đường: “Đi, vào đó ăn chút gì đã, tôi sắp chết đói rồi đây.”
Khương Lượng cùng đi vào với Trương Dương, Trương Dương đã chọn bốn món, rồi lại gọi hai chai Giang Xuân, hắn rót đầy hai cốc thủy tinh trước mặt, rồi cụng ly với Khương Lượng, Khương Lượng muốn biết tình hình vụ án: “Nói mau lên nào, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trương Dương uống một hớp rượu, rồi mới nói chuyện này ra cho Khương Lượng nghe.
Khương Lượng nghe xong ngay lập tức liền ý thức được việc này có quá nhiều điểm nghi vấn, gã phân tích: “Tên bắt cóc gọi điện thoại cho anh, nhưng anh đòi nói chuyện với Hà Trác Thành lại bị hắn từ chối, điểm này hơi khó hiểu.”
“Sao lại khó hiểu?”
Khương Lượng nói: “Có hai khả năng, một là Hà Trác Thành thật sự ở trong tay chúng, nhưng bị chúng bịt miệng, vì vậy không thể nói chuyện với anh, còn một khả năng nữa đó là, Hà Trác Thành không hề ở trong tay chúng, chúng nói rằng bắt cóc, chẳng qua là để dọa anh mà thôi.”
Trương Dương nói: “Tôi cũng cho rằng như vậy, nếu như Hà Trác Thành thật sự ở trong tay chúng, tại sao chúng không để tôi nói chuyện với ông ấy chứ?”
Khương Lượng nói: “Anh gọi điện cho Hà Trác Thành chưa?”
Trương Dương gật đầu nói: “Gọi rồi, nhưng điện thoại tắt máy, vừa rồi tôi lại gọi điện cho Hà Hâm Nhan, và hỏi một số việc, Hà Trác Thành cũng lâu rồi không liên lạc với cô ấy.”
Khương Lượng nói: “Chúng ta cứ giả sử đám người này là bắt cóc, nhưng những kẻ này bắt cóc Hà Trác Thành với động cơ gì chứ?”
Trương Dương nói: “Từ tình hình tôi biết, hình như là Hà Trác Thành đã lừa tiền của chúng.”
Khương Lượng nói: “Theo những gì anh nói, thì Hà Trác Thành là một tên lừa đảo, ông ta đã lừa tiền của đám người này, nếu như thật sự rơi vào trong tay chúng, thì đám người này nhất định sẽ tìm cách đòi tiền của chúng về từ trong tay ông ta, tại sao lại phải tìm đến anh chứ? Có phải có khả năng như thế này, vì chúng không tìm thấy Hà Trác Thành, lại không đòi được số tiền đó, nên mới nghĩ ra cách này để lừa anh.”
Trương Dương nói: “Mặc dù Hà Trác Thành rất đáng ghét, nhưng dù gì cũng là cha ruột của Hà Hâm Nhan, tôi không thể để mặc ông ta.”
Khương Lượng uống một hớp rượu rồi nói: “Tiểu tử nhà cậu thật lắm chuyện phiền phức!”
Trương Dương nói: “Anh giúp tôi ra chủ ý đi.”
Khương Lượng nói: “Họ nhất định sẽ còn liên lạc với anh nữa, thế này đi, chút nữa sẽ cài kỹ thuật theo dấu cho điện thoại của anh, ngày mai chỉ cần đám bắt cóc đó liên lạc với anh, chúng ta sẽ cố gắng xem vị trí của chúng ở đâu, rồi lôi chúng ra.
Trương Dương nói: “Mẹ kiếp, có phải anh muốn nghe lén điện thoại của tôi không.”
“Tôi chẳng hứng thú gì với việc đó, nhưng với kinh nghiệm của tôi, thì việc này đến 90% là một vụ lừa, chứ không liên quan gì đến bắt cóc hết!”
Khương Lượng không hề đoán sai, sáng ngày hôm sau, cuộc điện thoại lừa đảo đó lại gọi đến, Trương đại quan lòng vòng với gã một hồi, hắn đề nghị giao dịch trực tiếp, tên bắt cóc dù gì cũng không đồng ý, chỉ kiên quyết đòi Trương Dương phải gửi tiền đến tài khoản của gã, Trương Dương lại đề nghị nói chuyện với Hà Trác Thành, đối phương cũng không đồng ý, sau khi thăm dò, Trương Dương đã đoán chắc được, Hà Trác Thành không hề nằm trong tay đối phương, còn Khương Lượng sau khi nghe điện thoại cũng đã nhanh chóng tìm ra địa điểm của đối tượng tình nghi, liền xuất binh đến bốt điện thoại công cộng ở quảng trường Cổ Lâu bắt tên hiềm nghi về.
Điều này cho tất cả mọi người ngạc nhiên là, người gọi điện thoại là một người làm ăn rất thật thà, Tào Hiểu Lương, gã kinh doanh gạch men ở thị trường trang trí Hoa Mỹ Đông Giang, tên này thấy nhiều cảnh sát bao vây mình như vậy, sợ đến độ mặt xanh lét, Khương Lượng bảo người dẫn gã đi.
Trương Dương cũng đến gặp tận mắt người đã lừa mình.
Tào Hiểu Lương thấy Khương Lượng và Trương Dương bước vào, sợ đến độ quỳ sụp xuống mặt đất, nước mắt lưng tròng: “Tôi sai rồi, tôi là nhất thời hồ đồ, các anh hãy tha cho tôi đi! Tôi thật sự không có ý định hại người, tôi chỉ là muốn đòi lại tiền của mình thôi.”
Khương Lượng nhìn sang Trương Dương, gã giờ đây đã đoán được sự việc, vấn đề nằm ở Hà Trác Thành, Tào Hiểu Lương phạm tội, nhưng đồng thời cũng là một người bị hại.
Trương Dương nói: “Anh đứng lên đi rồi hẵng nói.”
Tào Hiểu Lương vừa khóc, vừa bò dậy từ mặt đất, Khương Lượng bảo cảnh sát giúp gã mở còng tay. Khương Lượng đã xem về tư liệu của Tào Hiểu Lương, người này khá có tiếng trong làng trang trí, trước kia cũng chưa từng có chút lịch sử phạm tội nào. Khương Lượng xua xua tay, ngụ ý trợ thủ ghi chép đi ra ngoài, gã quyết định để mình đích thân đến làm việc này.
Sự xuất hiện của Trương Dương có nghĩa là hôm nay không chỉ là một vụ thẩm vấn bình thường, Trương Dương gật đầu với Khương Lương, ngụ ý bảo Khương Lượng thẩm vấn, hắn là một người ngoài ngành về chuyện này, nếu như nói đến cần phải có hình phạt để ép cung thì lại là chuyện khác.
Hắn quay sang nói với Tống Hoài Minh: “Chú Tống, chú có đi cùng không?”
Tống Hoài Minh nói: “Tuần sau thì không được rồi, đến cuối năm rồi, công việc của tỉnh bận quá không đi được, cháu giúp chú nói với Yên Nhiên một tiếng.”
Trương Dương nói: “Cô ấy cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi, vốn dĩ ý của cô ấy là cháu cũng không cần phải qua đó nữa, đến Tết cô ấy sẽ đưa bà ngoại đến Đông Giang để thăm.”