Kiều Mộng Viện ngay lập tức đã cảm nhận thấy cha mình không vui vẻ từ những thay đổi nhỏ bé trong thái độ của ông, cô kéo tay cha ngồi xuống ghế sô pha, rồi lại rót cho ông một cốc trà, nhỏ nhẹ nói: “Cha à, gần đây mẹ tâm trạng không được vui, nhưng lại không muốn đi ra ngoài, vì vậy con mới nghĩ đến việc mời Tam Bảo đại sư đến nhà để khuyên bảo mẹ vài câu.”
Kiều Chấn Lương nhìn sang Trương Dương, Trương đại quan thầm nói, hôm nay rõ ràng là làm việc tốt mà lại thành việc xấu, bí thư Kiều nhất định sẽ coi hắn là người lắm chuyện, những việc không nên làm cũng làm, giờ đây hắn chỉ có thể giả ngốc rồi, Trương đại quan ngồi ở đó không nói gì cả, dù sao thì còn có Kiều Mộng Viện kìa. Kiều Chấn Lượng là nhân vật thế nào chứ, nhất định y đã biết rằng việc này là do Trương Dương làm, tiểu tử này ai cũng quen, nhưng nếu dẫn một hòa thượng đến nhà y, có phải là không suy nghĩ kỹ không?
Kiều Mộng Viện nói: “Cha à, là do con bảo Trương Dương giúp mời Tam Bảo đại sư đến, Trương Dương còn bảo Tam Bảo đại sư mặc quần áo của anh ấy lên người nữa, sợ người khác nhìn thấy có hòa thượng vào trong nhà mình, cha nói xem, có phải anh ấy nghĩ ngợi nhiều quá rồi không?”
Kiều Mộng Viện nói năng rất khéo. Kiều Chấn Lương nghe con gái nói vậy, ngay lập tức đã hiểu, cô đang giải thích cho Trương Dương, nhân tiện nói cho rõ chuyện này, nói rằng y không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Y cười rồi nói: “Các con ấy à, bảo cha phải nói thế nào mới được đây.”
Kiều Mộng Viện nói: “Cha! Đây chẳng phải là vì suy nghĩ cho mẹ sao? Trong nhà mình, cha đừng nói về nguyên tắc đảng gì nữa, cha cứ mắt nhắm mắt mở không được sao?”
Kiều Chấn Lương cười nói: “Được được được!” Y uống một ngụm trà, rồi nói với Trương Dương: “Trương Dương, buổi tối cùng ở lại ăn cơm với gia đình tôi đi.”
Trương Dương lắc lắc đầu: “Chút nữa tôi còn phải đưa Tam Bảo đại sư ra ngoài ăn chay.”
Kiều Chấn Lương không suy nghĩ đến chuyện này, y không quen với Tam Bảo hòa thượng, cũng không có ý định giữ hòa thượng ở lại nhà ăn cơm, đây không phải là vì Kiều Chấn Lương không nhiệt tình, mà là y cảm thấy việc này quá ngượng ngập. Kiều Chấn Lương nói: “Cha à, chút nữa con sẽ đưa họ đến quán cơm chay Thanh Lâm để ăn cơm, con đã đặt chỗ xong xuôi rồi.”
Kiều Chấn Lương gật gật đầu, con gái y suy xét vấn đề vẫn chu đáo hơn.
Trương Dương nhớ đến việc Tam Bảo Hòa thượng nhờ hắn, việc này thật ra bộ chỉ huy khu đô thị mới cũng đã tưng fhoir, nhưng việc có thuốc phiện trong gỗ đã được tỉnh coi như là một vụ án lớn. Mặc dù Trương Dương là anh em với người phụ trách việc này, Khương Lượng, nhưng đề cập đến việc ông, Khương Lượng cũng làm rất chăm chỉ, nếu như theo đúng trình tự, thì trong thời gian ngắn, Thu Hà Tự không thể thuận lợi xây dựng tiếp. Hiện tại đang là một cơ hội, thế là Trương đại quan nói chuyện này ra cho Kiều Chấn Lương biết. Kiều Chấn Lương nghe xong liền nói: “Có phải sự việc đã điều tra được rõ ràng rồi không?”
Trương Dương nói: “Tôi cũng không rõ nữa, chỉ là nghe thính tỉnh nói rằng việc này rất nghiêm trọng cần có thời gian để điều tra, vì vậy Thu Hà Tự cứ phải đình công như vậy, việc xây dựng lại Thu Hà Tự là công trình trọng điểm của khu đô thị mới chúng ta, hơn nữa việc này còn liên quan đến quan hệ của nội địa và Đài Loan, vì thế tôi cảm thấy rằng nếu như ngừng việc xây dựng quá lâu, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt.”
Kiều Chấn Lương làm việc rất nhanh chóng, ngay lập tức nhấc điện thoại gọi điện cho thính trưởng công an tỉnh Cao Trọng Hòa. Cao Trọng Hòa nghe Kiều Chấn Lương hỏi về chuyện này cũng cảm thấy rất kỳ lạ, bí thư tỉnh ủy bắt đầu quan tâm đến những việc nhỏ này từ bao giờ vậy. Kiều Chấn Lương thuật lại một lần nữa những điều Trương Dương vừa nói, cuối cùng tổng kết: “Tôi thấy việc này cũng không thể cứ kéo như vậy được, xảy ra việc thì phải giải quyết ngay, đã chứng minh được những đệ tử phật môn không có bất cứ quan hệ gì với vụ án bán ma túy này, thì phải trả lại sự trong sạch cho người ta, để người ta nhanh chóng xây dựng tiếp, dù là các anh vẫn chưa điều tra ra rõ ràng vụ án này, nhưng các anh cũng có thể phái người đến hiện trường thi công để kiểm tra mà!” Bí thư Kiều nói xong liền cúp máy.
Trương Dương cười hì hì nhìn Kiều Chấn Lương, nhất định việc này sẽ thành công, chỉ cần bí thư Kiều có lời, Cao Trọng Hòa đương nhiên không dám không nghe, ngày mai có lẽ sẽ có thể hồi phục lại bình thường rồi. Tam Bảo hòa thượng đã giảng một tiếng rưỡi về kinh phật cho Mạnh Truyền Mỹ, lúc này cũng đã đi ra từ trong phật đường, Mạnh Truyền Mỹ còn đích thân đưa gã xuống dưới, điều này với Mạnh Truyền Mỹ mà nói rất ít thấy, Kiều Chấn Lương cũng quay ra nhìn Tam Bảo, xem ra hòa thượng này cũng có chút bản lĩnh. Mặc dù hòa thượng Tam Bảo biết rằng Kiều Chấn Lương là bí thư tỉnh ủy, nhưng trước mặt Mạnh Truyền Mỹ cũng thể hiện ra không để ý, đầu óc tên này rất linh hoạt, Trương Dương mời gã đến đây với tư cách là một cao tăng tinh thông phật pháp, nếu như gã nhìn thấy người nhà Kiều gia mà lại tỏ vẻ lỗ mãng, nhất định người ta sẽ xem thường, đó gọi là tự hủy hoại hình tượng cá nhân, Tam Bảo thông minh như vậy, đương nhiên sẽ không làm việc đó.
Tam Bảo hòa thượng chắp hai tay với Kiều Chấn Lương, mồm đọc phật hiệu, thái độ hòa nhã, giống như một cao tăng vậy.
Kiều Chấn Lương cũng rất khách sáo: “Đại sư thật vất vả rồi.”
Tam Bảo hòa thượng nói: “Bất cứ việc gì trên thế gian này với người xuất gia chúng tôi đều là một lần tu hành, có gì mà khổ chứ?”
Gã mỉm cười cáo từ. Trương Dương đưa gã đến cửa, không quên đội chiếc mũ lên đầu trọc của gã.
Kiều Chấn Lương nhìn cảnh trước mắt cảm thấy Trương Dương hơi quá đáng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, làm như vậy cũng cần thiết. Y thấp giọng nói với Kiều Mộng Viện: “Cần gì phải phiền toái vậy, bảo Trương Dương trực tiếp lái xe đến bãi đỗ xe của chúng ta là được rồi mà.”
Kiều Mộng Viện cười nói: “Anh ta đâu nghĩ được nhiều điều như vậy.”
Kiều Chấn Lương nói: “Những gì cậu ta nghĩ chưa chắc đã ít hơn con đâu!”
Quán cơm chay Thanh lâm là một trong những quán cơm chay nổi tiếng ở Đông Giang, nằm ở bên ngoài Bảo Nghiêm Tự, ở đây thường có tăng nhân lui đến, vì vậy, Trương Dương và Kiều Mộng Viện đưa Tam Bảo hòa thượng đến đây ăn cơm không có gì quá nổi bật. Khi Tam Bảo xuống xe, đã tháo toàn bộ đồ ngụy trang ra, nếu như Kiều Mộng Viện không có mặt ở đó, gã đã buông lời trách móc từ lâu rồi.
Ba người đến gian phòng đã đặt từ trước, Kiều Mộng Viện để cảm ơn Tam Bảo hòa thượng đến nhà giúp đỡ, đã chọn rất nhiều món ăn đặc sắc. Trương Dương vừa nhìn thấy thực đơn, mặc dù đây là quán ăn chay, nhưng thức ăn đều không rẻ chút nào.
Tam Bảo hòa thượng cười nói: “Tổng giám đốc Kiều khách sáo quá!”
Tên này vừa rời khỏi Kiều gia, tục khí đã lộ ra ngay rồi. Kiều Mộng Viện cười nói: “Đại sư, anh mới là khách sáo, thật ra những thứ tôi gọi đều là thứ tôi thích ăn cả thôi, anh thử xem thực đơn đi, anh thích món nào thì chọn món đó.”
Tam Bảo nói: “Người xuất gia không để ý đến thức ăn, với chúng tôi, thức ăn ngon cũng là một loại kỵ.”
Trương Dương nói: “Thôi anh đừng ăn nữa vậy, tôi cho anh mấy tệ bắt xe về, rồi anh tự nấu mỳ ăn.”
Tam Bảo hòa thượng nhìn bàn đầy thức ăn rồi nói: “Phật tổ đã dùng thức ăn ngon để thử thách tôi, thì bần tăng chỉ có thể chấp nhận thử thách rồi, làm sao có thể làm con rùa rụt đầu được chứ!”
Trương Dương cười ha ha, hắn xách chai rượu đến, ở đây không hạn chế khách uống rượu, nhưng những người tăng nhân ở đây không dùng rượu, Trương Dương rót cho Kiều Mộng Viện một chén, rồi lại cố ý mời Tam Bảo: “Anh có dám uống một chút không?”
Kiều Mộng Viện nhìn Trương Dương đầy trách cứ, coi hành vi của hắn là một sự bất kính với Tam Bảo, nhưng Tam Bảo lại chẳng để ý, giơ ba ngón tay ra rồi nói: “Chỉ uống ba chén!”
Trương Dương cầm một cái cốc thủy tinh lớn, rồi rót đầy cốc, đặt trước mặt Tam Bảo, cốc này có đến hai lạng.
Tam Bảo nói: “Rượu thịt đi qua ruột, phật tổ ở trong lòng, tôi không ăn thịt, nhưng vẫn uống chút rượu, chủ nhiệm Trương, cảm ơn sự chăm sóc của anh từ trước đến giờ, Tam Bảo cạn trước kính anh!”
Tam Bảo cầm cốc rượu lên, rồi ngửng cổ uống một hơi sạch bong, lần này không chỉ Kiều Mộng Viện ngớ người, mà ngay cả Trương đại quan cũng bị chấn động.
Người ta không chỉ biết uống, mà còn uống được, hơn nữa tửu lượng còn không phải thuộc hạng bình thường, sau khi uống một cốc thủy tinh lớn, Tam Bảo hòa thượng chẹp chẹp miệng rồi nói: “Cũng chỉ có quan chức chính phủ các anh mới có thể tìm được rượu Mao Đài thật, trên thị trường lắm rượu giả quá!”
Kiều Mộng Viện dùng đầu gối đẩy đẩy chân Trương Dương, một người hòa thượng thế này đây là lần đầu tiên cô gặp, thật ra cô quen Tam Bảo cũng không phải mới, nhưng cô không hề hiểu gì về Tam Bảo.
Trương Dương thì chẳng thấy lạ gì nữa, sau khi ngạc nhiên lúc đầu hắn đã hoàn toàn bình tĩnh lại, tên Tam Bảo này là một người kỳ lạ, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra trên người gã. Trương Dương ngửng cổ nốc cạn chén rượu, rồi cười nói: “Tam Bảo ơi là Tam Bảo, anh không cai rượu sao?” hắn vừa nói vừa rọt cho Tam Bảo một cốc đầy nữa.
Tam Bảo nói: “Tôi từ nhỏ đã quy y cửa phật, tuân hành phật môn cai rượu, nhưng sau này tôi phát hiện ra luật cấm của phật môn hàng nghìn năm đều không thay đổi gì, nhưng thời đại lại không ngừng thay đổi, chúng tôi lại cứ đứng ở một chỗ.”
Kiều Mộng Viện nói: “Phật môn là nơi thanh tịnh, những phàm tục bên ngoài không nên ảnh hưởng đến các anh.”
Tam Bảo nói: “Con người sống trong tục thế, dù là tu luyện thế nào, cũng không thể có ai làm được việc vất tất cả mọi thứ đi được, thử hỏi xem, một tăng nhân có thể làm được không nhìn, không nghe, không hỏi, không để ý không?”
Trương Dương nói: “Người khác thì tôi không biết, nhưng anh thì nhất định không thể làm được.”
Tam Bảo nói: “Chẳng ai làm được cả, dù là có người gần như làm được điều đó cũng chỉ là giả vờ làm được mà thôi, chỉ là tự giả vờ mà thôi. Khi tôi ở Nam Lâm Tự, đã từng trải qua những ngày tháng thảm đạm nhất.”
Trương Dương nói: “Hình như không đến nỗi vậy mà, những năm bảy mấy còn thảm hại hơn giờ nhiều.”
Tam Bảo nói: “Lúc đó trong chùa không có tăng nhân nào cả, tôi là nói về thời kỳ sau cách mạng văn hóa.” Gã ăn thức ăn, uống rượu, rồi chậm rãi nói: “Sau này, vì có chủ nhiệm Trương đến, phát hiện ra địa cung và phật tổ xá lợi, Nam Lâm Tự đã trải qua quá trình từ lụi bại đến hưng thịnh, trong quá trình này, tôi đã nhận ra rất nhiều thế tình.”
Trương đại quan cảm giác được từ lời của Tam Bảo, dù là làm hòa thượng cũng không đơn giản như vậy.
Tam Bảo nói: “Chùa cũng cần dựa vào kinh doanh để giữ được vận hành, phương trượng phái tôi phụ trách việc này, đương nhiên tôi cần phải qua lại với rất nhiều loại người, tôi bắt đầu học uống rượu từ khi đó, tôi chẳng hứng thú gì với việc uống rượu, nhưng tôi bẩm sinh có tửu lượng rất lớn, uống bao nhiêu cũng không biết say.”
Nói đến đây, gã uống hết cốc thứ ba, Trương Dương muốn rót nữa, nhưng dù thế nào gã cũng không uống.
Buổi tối, Trương Dương đưa Tam Bảo về hiện trường thi công Thu Hà Tự, Tam Bảo thở dài nói: “Chủ nhiệm Trương, thật ra có một việc từ trước đến giờ tôi không nói với anh.”
Trương Dương nói: “Là bí mật sao?”
Tam Bảo gật đầu nói: “Tôi chọn lựa đến Đông Giang, là vì tôi đã gặp phải phiền toái ở Nam Lâm Tự.
Trương Dương nói: “Nói ra tôi nghe xem.”
Tam Bảo lại thở dài rồi nói: “Những hạng mục trong chùa xảy ra chút vấn đề, sau khi tôi phát hiện ra, liền ngầm đi điều tra, phát hiện phương trượng đã giở trò. Nhưng điều không hay là, việc tôi điều tra ông ta lại bị phương trượng phát hiện, vì vậy ông ta dìm tôi ở khắp các mặt, từ đó tôi đã cảm thấy không còn hi vọng gì nữa, nên mới…”