Lâm Tuyết Quyên cười nói: “Bao lâu rồi anh không đánh đàn vậy?”
Kỳ Sơn lắc đầu, rồi lại đậy đàn lên: “Rất lâu rồi, giờ anh đã không còn nhớ nữa rồi.”
Lâm Tuyết Quyên lại mở đàn ra rồi nói: “Anh đánh một bản lời nói mùa thu đi, em muốn nghe!”
Kỳ Sơn cười nói: “Không được rồi, tay cứng rồi, giờ đây đến bản nhạc còn không nhớ nữa.”
Lâm Tuyết Quyên kiên quyết: “Anh đánh được!”
Kỳ Sơn không nói lại được cô, chỉ đành gật đầu: “Được, vậy thì anh thử xem!”
Gã ngồi xuống trước cây đàn, yên lặng nhìn phím đà, cuối cùng đã khởi động nốt nhạc đầu tiên, Kỳ Sơn đánh đàn dương cầm rất giỏi, mặc dù không thể nói là chuyên nghiệp, nhưng gã nắm tiết tấu và bản nhạc rất tốt, điều tốt hơn nữa là, gã còn đưa cả tình cảm vào bản nhạc.
Lâm Tuyết Quyên đứng ở một bên, nhìn thái độ chuyên tâm của Kỳ sơn, trong lòng đột nhiên cảm thấy một nỗi niềm đau xót khó tả, vận mệnh đúng là thứ khó nắm bắt nhất trên đời này, họ đã từng yêu nhau tha thiết, giờ đây lại trở thành bạn, Kỳ Sơn là một người bình tĩnh và lý trí, Lâm Tuyết Quyên biết gã vẫn còn tình cảm rất sâu sắc với mình, nhưng điều khó là, giờ đây cô đã có gia đình, và đã có một người chồng yêu cô.
Nghe bản nhạc, tất cả những ký ức trong quá ức ùa về trong lòng Lâm Tuyết Quyên, cô đột nhiên cảm thấy sợ, cô phát hiện rằng mặc dù tình cảm đó đã qua biết bao năm, nhưng vẫn không hề phai nhạt trong lòng cô, mặc dù những hồi ức của họ rất đẹp, nhưng với cô, đó vẫn là một sự phản bội lại chồng, là một tội ác.
Lâm Tuyết Quyên cắn cắn môi, đến khi Kỳ Sơn đánh xong bản nhạc này, cô nhẹ nhàng nói: “Em phải đi đây, Vân Trung tối nay về nhà ăn cơm. Em phải đi mua thức ăn.”
Kỳ Sơn mỉm cười nói: “Người nên đi là anh mới phải!”
Trong khi Kỳ Sơn đang đối mặt với áp lực và thử thách, thì sự nghiệp của Trương đại quan lại lên như diều gặp gió, Tiết Vĩ Đồng đã ký xong hạng mục công viên chủ đề Dieter, rồi bên đó lại có tin tốt lành, tập đoàn Trung Thị đã nhắm vào mảnh đất bên cạnh công viên vui chơi Dieter, muốn xây dựng trường quay ở đó, như thế này, bên cạnh hồ Thu Hà đã có ba công trình lớn, làm cho hồ Thu Hà nhất định trở thành điểm nóng mới về du lịch của Đông Giang và khu trung tâm du lịch trong tương lai.
Việc gỗ có thuốc phiện đã làm cho thanh danh của Thu Hà Tự ít nhiều gặp ảnh hưởng, rất nhiều tin đồn đã được tung ra ngoài, thậm chí còn có một số lời đồn nhảm, nói rằng Tuệ Không pháp sư cũng tham gia vào việc buôn bán thuốc phiện, ngoài mặt thì là cao tăng đắc đạo, thật ra lại là người bán thuốc phiện từ Đài Loan đến, rất nhiều người đầu tư từ Đài Loan cũng đã nghe được thông tin này, Tuệ Không pháp sư không thể không quay về Đài Loan để giải thích cho họ.
Trương Dương đến hiện trường thi công Thu Hà Tự, thấy tường ngoài đã vây xong, vì việc thuốc phiện, tạm thời việc thi công đã dừng lại, công nhân đều nghỉ ngơi, trước bộ chỉ huy, Tan Bảo hòa thượng đang ngồi trên ghế lười nhác sưởi nắng.
Trương Dương lái hẳn xe đến trước mặt Tam Bảo. Tam Bảo cười đứng dậy, rồi lớn tiếng gọi: “Chủ nhiệm Trương! Ngọn gió nào đưa anh đến đây thế này?”
Trương Dương cười nói: “Gió đông tây nam bắc!”
Hắn nhìn hiện trường thi công, chỉ thấy mấy người công nhân phụ trách trông nguyên liệu ở phía đằng xa đang ngồi đánh bài, Trương Dương nói: “Người đâu hết rồi?”
Tam Bảo nói: “Tạm thời đình công để chỉnh đốn, vì vậy đã cho công nhân nghỉ hết rồi, sư phụ tôi đi Đài Loan giải thích tình hình với bên đầu tư, đúng là việc tốt phải làm lâu.”
Gã dùng cánh tay áo rộng quét quét ghế, rồi bê đến cho Trương Dương ngồi. Với gã, Trương Dương chưa bao giờ khách sáo, hắn ngồi xuống, Tam Bảo lại vào bộ chỉ huy lấy một ấm trà nóng ra, rót cho Trương Dương một cốc, rồi cung kính đưa đến trước mặt hắn, Trương đại quan nhìn hắn, tên này thật chẳng giống một đệ tử phật môn gì hết.
Trương Dương nói: “Tam Bảo à, hôm nay tôi đến đây là để xem tình hình thi công thế nào, còn một lý do nữa là muốn đưa anh đi một chuyến.”
Tam Bảo gật đầu lia lịa rồi nói: “Chỉ cần chủ nhiệm Trương gọi tôi một câu, lên rừng xuống biển tôi cũng quyết không từ nan.”
Trương đại quan nói: “Ôi chà, hóa ra tôi cứ đến đây là nhất định phải hại anh à?”
Hòa thượng Tam Bảo cười nói: “Sao lại thế được, chủ nhiệm Trương là quý nhân của tôi, mỗi lần gặp anh tôi đều gặp may mắn, tôi còn nghi rằng anh là phật may mắn của tôi chuyển thế, chỉ cần ở bên cạnh anh, tôi sẽ cảm thấy cả cơ thể đang ngập chìm vào trong ánh sáng của phật.
Suýt nữa thì Trương đại quan sặc ngụm trà vừa uống, hắn ho mấy tiếng rồi nói: “Tam Bảo, người xuất gia không nói dối, câu này của anh tôi thật sự không nuốt nổi.”
“Đó là vì chủ nhiệm Trương quá khiêm tốn thôi, trong lòng tôi, anh luôn tồn tại cùng với phật tổ, cùng sáng như vậy!”
Mặc dù Trương đại quan cũng thích người khác nịnh vài câu, nhưng những lời nịnh này của Tam Bảo làm cho hắn không thể chịu nổi: “Thôi, thôi, mẹ kiếp anh đừng có trù úm tôi, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa kìa.”
Với những người xuất gia khác, Trương Dương nhất định sẽ không nói như vậy, nhưng với Tam Bảo, hắn chẳng kỵ gì trong lời nói.
Tam Bảo cũng chẳng để ý, cười hà hà rồi nói: “Đúng rồi, vừa nãy anh còn chưa nói tìm tôi có việc gì?”
Trương Dương lúc này mới nhớ đến việc chính, hắn buông cốc trà rồi nói: “Tôi có một người bác gái, trước đó anh cũng đã từng gặp, gần đây tâm trạng của bà rất xấu, cần có người đến để khuyên bà.”
Tam Bảo nói: “Chủ nhiệm Trương, khuyên bảo người khác không phải điểm mạnh của anh sao?”
Trương Dương nói: “Nếu như tôi làm được, thì cần gì phải tìm anh? Bà ấy tin vào phật giáo, anh là đệ tử phật môn, hơn nữa lại mồm miệng lanh lợi, nếu là người khác tôi thật sự không yên tâm, chúng ta quan hệ thân thiết, anh nhất định phải giúp tôi.”
Người bác gái mà Trương Dương nói đến là vợ của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, Mạnh Truyền Mỹ, mặc dù Trương Dương đã từng thử cách dùng thuốc để giúp bà điều dưỡng cơ thể, và cũng có chút hiệu quả, nhưng vấn đề thật sự của Mạnh Truyền Mỹ là ở tâm lý, tâm bệnh cần phải có thuốc đặc trị, Trương Dương cũng không thể nào gỡ được nút thắt trong lòng bà ta. Vì vậy Trương Dương mới nghĩ tới Tam Bảo hòa thượng, trình độ phật pháp của Tam Bảo hòa thượng đương nhiên không bằng Tuệ Không pháp sư, nhưng miệng lưỡi tên này giỏi hơn Tuệ Không pháp sư nhiều lần.
Tam Bảo gật đầu rồi nói: “Chủ nhiệm Trương, anh đã mở lời, thì tôi nhất định sẽ làm. Có điều tôi cũng có một việc mời anh giúp cho.
Trương Dương thầm nói, tên hòa thượng này thật lắm yêu cầu, hắn gật gật đầu rồi nói: “Anh nói đi!”
Tam Bảo nói: “Anh cũng thấy rồi đấy, việc thi công đã dừng mấy ngày, công an nói cần phải dừng để điều tra, số gỗ có vấn đề đều bị họ kéo đi hết rồi, từ sau khi xảy ra việc, đến giờ vẫn chưa thấy nói thêm gì, chẳng lẽ chúng tôi cứ nghỉ mãi thế này sao?”
Trương Dương nói: “Việc này anh đừng lo, bộ chỉ huy khu đô thị mới chúng tôi cũng đã để ý đến việc này rồi, và đang nói với bên công an, thế này đi, chút nữa tôi sẽ nói thêm với bên cảnh sát, nếu như không vấn đề gì, thì cố gắng nhanh chóng để các anh làm tiếp.”
Tam Bảo cùng Trương Dương đến khu nhà tỉnh ủy, lúc này mới biết nơi mà Trương Dương dẫn gã đến là nhà của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, tràng hạt trong tay gã bất ngờ đẩy nhanh tốc độ: “Chủ nhiệm Trương, anh chẳng nói sớm cho tôi biết, để tôi ăn mặc cho đẹp hơn một chút.”
Trương Dương cười nói: “Anh chỉ là một hòa thượng, anh chú ý đến vẻ bề ngoài vậy làm gì? Thế này là đẹp lắm rồi, giản dị một chút mới tỏ vẻ khiêm nhường được.”
Tam Bảo nói: “Kiều phu nhân thế nào rồi?”
Trương Dương nói: “Trời mới biết, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, bình thường anh chỉ nhìn thấy vẻ huy hoàng bề ngoài của họ, thật ra trong lòng mỗi người đều có nỗi khổ không ai biết đến, đúng rồi, việc này anh không được nói cho người khác biết đấy.”
Tam Bảo gật gật đầu, Trương Dương dừng xe trước cửa nhà Kiều gia, rồi lại nhớ ra một việc, bảo Tam Bảo đừng vội xuống xe, hắn ra cốp đằng sau lấy một cái mũ đội lên đầu Tam Bảo, rồi lại cởi áo khoác của mình ra cho Tam Bảo mặc lên.
Tam Bảo không hiểu hỏi: “Chủ nhiệm Trương, anh bảo tôi đến để giảng kinh, hay là bảo tôi đến để làm ăn trộm vậy? Tại sao lại phải đóng giả thế này?”
Trương Dương cười nói: “Anh động não suy nghĩ mà xem, anh là một đại hòa thượng, tôi mời anh đến nhà bí thư tỉnh ủy, để cho người khác nhìn thấy chẳng phải đã thành trò cười rồi sao?”
Tam Bảo ngay lập tức hiểu được dụng ý của Trương Dương, bình thường Kiều Chấn Lương là người đứng đầu của tỉnh Bình Hải, là một đảng viên mẫu mực, còn gã là một đệ tử phật môn, nếu như đột nhiên đến như vậy, để cho người khác nhìn thấy quả thực không hay, gã khoác lên người chiếc áo khoác của Trương Dương, rồi đội mũ lên, trông ra rất giống những thanh niên thời thượng. Trương Dương cười nói: “Mẹ kiếp, nếu như anh hoàn tục thì là một anh chàng đẹp trai đấy, nói không chừng sẽ làm mấy cô nương ngây ngất kìa.”
Tam Bảo mặc dù da mặt dày, nhưng nghe thấy những lời này, cũng đỏ au lên, vội vàng chắp hai tay rồi nói: “A di đà phật, tội lỗi tội lỗi!”
Trương Dương vỗ vỗ vào vai gã rồi nói: “Nói ít thôi, xuống xe đi!”
Hai người vừa xuống xe, cánh cửa nhà Kiều gia đã mở ra, Kiều Mộng Viện bước từ trong ra, cô luôn đứng ở ban công tầng hai nhìn xuống, đã thấy bộ dạng này của Tam Bảo hòa thượng, suýt nữa thì cười thành tiếng.