Hôm nay không chỉ có Trương Dương và Kì Sơn ăn cơm, ngoài hai người bọn họ ra còn có kí giả thực tập của nhật báo Đông Giang Vũ Ý, Trương Dương ở trước cửa nhà ăn gặp được Vũ Ý, cho nên mời cô ấy cùng ăn, dù sao cũng đã đến lúc ăn cơm rồi, Vũ Ý cũng không hề khách sáo, lại rủ luôn cả kí giả hình ảnh đi cùng.
Khi Kì Sơn gọi thức ăn lên, Vũ Ý cười với Trương Dương: “chủ nhiệm Trương, tôi còn không kịp mời anh ăn cơm, lần này lại được anh mời trước rồi.”
Trương Dương cười nói: “Tôi vẫn còn chưa hoàn thành được chỉ tiêu chiêu thương 7 tỷ, trước mắt cô vẫn chưa thua.”
Vũ Ý nói: “Cảm ơn tin tức mà anh cho tôi biết.” Tin tức mà cô ấy chỉ chính là tin của khách sạn Tuệ Nguyên.
Trương Dương cười nói: “Không phải khách sáo, tôi thấy cô là một người làm việc rất chăm chỉ, vì thế nên khi vừa có tin tức liền lập tức nghĩ đến cô.”
Vũ Ý cười cười.
Trương Dương nói: “tình hình phỏng vấn thế nào rồi?”
Vũ Ý nói: “những người chịu trách nhiệm chủ yếu của khách sạn đều đã trốn đi hết rồi, chỉ còn lại một người có cái chức danh là giám đốc Tông Văn Tuấn, hắn ta không nói một chút gì, từ đầu đến cuối chỉ ở đó chơi thái cực quyền.”
Trương Dương cười nói: “Luyện thái cực quyền cũng không phải là dễ.”
Kì Sơn gật đầu tỏ ý tán đồng, hắn nhìn thấy phục vụ cầm chai rượu lên, bất giác nhăn mày nói: “Không phải, tôi bảo anh mang đến cho tôi loại rượu Mao Đài 30 năm, không phải là loại bình thường này.”
Nhân viên phục vụ ngẩn ra.
Kì Sơn nói: “Sao lại ngẩn ra thế? Ông chủ của các cậu nợ tôi hơn 7 vạn, tôi uống thế nào cũng không thể hết được số tiền đó, mau đi lấy lại đây.”
Trương Dương và Vũ Ý đều cười cả lên.
Kì Sơn thở dài nói: “Tên Khang Thành này thật không ra gì, cho rằng trốn đi là xong sao? Sự việc đã xảy ra thì phải dũng cảm đối mặt, gieo nhân nào gặt quả ấy, mấy cái việc trộm nước trộm điện như thế mà hắn cũng dám làm, làm ăn mà làm đến bước này cũng thật quá hạ tiện rồi.”
Vũ Ý cũng kính bọn họ hai chén rượu nhỏ, đương nhiên bữa cơm này có rất nhiều thu hoạch, Trương Dương và Kì Sơn người qua người lại đã cung cấp cho cô ấy rất nhiều đầu mối, ví dụ như Lương Tư là em vợ của Lưu Hiểu Trung cục trưởng cục điện lực tỉnh hoặc ví như dượng của cổ đông lớn nhất khách sạn Đông Khang Thành chính là Khổng Nguyên trưởng phòng tổ chức tỉnh, những tin tức này tuy không có liên quan trực tiếp đến chuyện hôm nay, nhưng một khi bị lộ ra, ảnh hưởng xã hội mà nó gây ra chắc chắn là rất lớn.
Sau khi Vũ Ý và kí giả ảnh về, Kì Sơn rất có hứng thú nhìn theo bóng của cô ấy nói: “Cô gái này đúng thật không tồi.”
Trương đại quan nhân cười nói: “Kì tổng lại động lòng xuân rồi.”
Kì Sơn cười khổ nói: “Ý tôi là nói lòng dạ cô ấy không tồi, thẳng thắn, chứ không có ý gì khác.”
Trương Dương uống rồi nói: “Anh nói xem Khang Thành có đến hay không?”
Trương Dương nói: “Khang Thành sẽ không đến, có điều Lương Tư nhất định sẽ đến.”
Trương Dương nói: “Sao lại nói như vậy?”
Kì Sơn cười híp mắt nhìn về phía sau lưng Trương Dương, vì y đã nhìn thấy Lương Tư bước tới.
Qua một thời gian điều chỉnh, tinh thần tình cảm của Lương Tư đã hoàn toàn ổn định lại, tuy trong lòng cô ta đã nhận định ra được đây là hai tên phá hoại, nhưng Lương Tư không hề lộ ra bất cứ một chút tức giận nào, ở xã hội nào cũng đều sẽ như vậy, kẻ mạnh là vua, mọi người so sánh thực lực với nhau, liều với nhau bằng trí tuệ, đặc biệt là việc hôm nay, cô ta không hề có chứng cứ xác thực có thể chứng minh chính là Trương Dương và Kì Sơn làm, cho nên không thể nào vạch mặt được họ.
Lương Tư đến chỗ bọn họ, cười tươi như hoa: “Hai vị đã đến rồi à.”
Trương Dương nói: “đồ ăn ở Tuệ Nguyên quá là ngon, tôi bị nghiện rồi, chắc không phải là chỗ này của các vị bỏ thuốc phiện chứ?”
Lương Tư cười khanh khách nói: “Chủ nhiệm Trương, lời này không được nói bừa đâu, khách sạn Tuệ Nguyên chúng tôi vô cùng tuân thủ pháp luật, biển hiệu khách sạn 5 sao đâu phải có thể tùy tiện được treo lên chứ.”
Trương Dương cười nói: “Tấm biển này có ý nghĩa như thế nào trong lòng tôi hiểu rất rõ, trước đây khi cục du lịch Giang Thành tôi đã từng làm qua, chỉ quân có quan hệ thì đừng nói năm sao chứ cho dù 7 sao tôi cũng có thể treo được lên.”
Lương Tư nghe ra được ẩn ý trong lời của hắn, nhưng lại coi như không nghe thấy, cười nhạt.
Kì Sơn cố ý nói: “Hôm nay xảy ra chuyện gì? Nào là xe cảnh sát nào là kí giả, Tuệ Nguyên của các vị xảy ra chuyện gì sao?”
Lương Tư nói: “Đường điện xảy ra chút chuyện, đang được sửa chữa.”
Kì Sơn nói: “Không phải chứ, chỉ dựa vào quan hệ của Lương tổng thì sao đường điện lại có thể xảy ra vấn đề được?”
Lương Tư nói: “Trong những năm này không có chuyện gì có thể đảm bảo được, mọi người nói có đúng không?”
Kì Sơn cười nói: “Đúng thế, đúng thế, vậy Khang tổng đâu? Tội gọi điện thoại mà anh ấy cũng không nhấc, tìm anh ấy cũng không tìm ra được, tiền nợ của tôi bao giờ mới trả đây?”
Lương Tư trong lòng thẩm chửi, Kì Sơn ơi Kì Sơn, ngươi là tên chó ỷ thế người, bây giờ lại cùng với Trương Dương hợp sức ức hiếp chúng tôi, thật cho rằng tôi dễ ức hiếp vậy sao?” Lương Tư nói: “Kì tổng, việc này tôi cũng không rõ, Khang tổng con người này hành sự thần long cũng không nhìn thấy đuôi, có điều với sự hiểu biết của tôi về con người anh ấy thì chắc không phải là người quỵt nợ, thực lực của Khương tổng anh không phải là không biết, một chút tiền đó của anh anh ấy chắc sẽ không nợ đâu.” Lương Tư trả lời rất mềm mỏng.
Kì Sơn nói: “Khang tổng của các cô thật là rận nhiều không ngứa nợ nhiều không lo, theo như tôi biết anh ấy bên ngoài nợ cũng không ít, đừng nói là tôi, ngay cả thiền của người bán rau anh ấy cũng nợ, Lương tổng, tình hình kinh doanh của Tuệ Nguyên các cô có phải là không ổn lắm không.” Lương Tư nhìn xung quanh nói: “Buôn bán như thế nào anh nhìn cũng có thể biết, luôn rất tốt.”
Trương Dương giọng đều đều nói: “Nhân lúc hưng thịnh thì mau bán đi, còn có thể bán được giá tốt.”
Kì Sơn cố ý nói: “Tuệ Nguyên muốn nhượng lại sao? Bao nhiêu tiền, tôi rất có hứng thú.”
Lương Tư bị bọn họ chọc tức muốn phát điên, nhưng cô ta vẫn cố gắng khống chế cảm xúc của mình, vẫn cười nhạt nói: “không phiền hai vị lao tâm, việc làm ăn của Tuệ Nguyên vẫn rất tốt.”
Trương Dương và Kì Sươn rất nhanh đã biết, phía Tuệ Nguyên không phải là không có chút sức chống trả nào, hôm đó cục điện lực tỉnh bắt đầu kiểm tra bất ngờ, hôm đó tra ra có tới 7 hộ thương gia và xí nghiệp có hành vì ăn trộm điện, còn về các hộ dân chắp nối dây câu điện thì nhiều không kể hết, đây chỉ là kết quả điều tra lựa chọn ngẫu nhiên. Cục điện lực tỉnh trong quá trình đột kích kiểm tra đã mời giới truyền thông giám sát, Trương Dương sau khi biết được tình hình này, phản ứng đầu tiên chính là biết con người Lưu Hiểu Trung này không hề đơn giản, vốn chỉ có thể tra ra một nhà Tuệ Nguyên, nhưng hiện giờ qua sự điều tra của y đã đột kích kiểm tra, trong một ngày đã tra ra 7 hộ, Lưu Hiểu Trung hắn bây giờ có thể nói chuyện Tuệ Nguyên là hắn đại nghĩa diệt thân, có thể nói trong xã hội này tồn tại hiện tượng ăn trộm điện phổ biến, là lãnh đạo của cục điện lực, y không có để lòng riêng.
Phản ứng đầu tiên của phía Tuệ Nguyên không chỉ là chuyện này, tuy hôm đó kí giả đến phỏng vấn Tuệ Nguyên rất nhiều, nhưng tin tức báo đài lại rất ít nhắc đến chuyện của Tuệ Nguyên, cho dù có nhắc đến cái tên Tuệ Nguyên cũng chỉ là một đoạn văn chắc có chút uy lực nào. Mục đích chủ yếu của Trương đại quan nhân chính là nhắm vào Tuệ Nguyên, muốn cho mũi rìu của tin tức tập trung vào khách sạn Tuệ Nguyên, nhưng ai lại tưởng tượng ra được lại xuất hiện. kí giả nhật báo Đông Nam Vũ Ý đã viết xong bản thảo nhưng đã bị cấp trên bỏ đi.
Trương Dương có thể đoán ra chắc chắn là do Khổng Nguyên đứng sau làm trò, với địa vị thân phận của Khổng Nguyên, y chỉ cần nói mấy câu, tuyên truyền với mấy phòng ban là họ sẽ nể mặt.
Trương Dương sau khi nghĩ thông quan hệ nhân quả đã trực tiếp đi tìm phòng tuyên truyền tỉnh ủy,, hắn đã chào hỏi qua lại mấy lần với bộ trưởng phòng tuyên truyền Tiêu Nguyên Bình, cũng biết được con người Tiêu Nguyên Bình cương trực, làm việc công chính vô tư.
Tiêu Nguyên Bình rất vui vẻ gặp Trương Dương, sau khi nghe thấy mục đích của Trương Dương bất giác cười lớn: “Tiểu Trương à, hình như cậu đang làm công tác Tân Thành Tinh Đông Giang?” ý của Tiêu Nguyên Bình rất rõ ràng, ý ông ta là Trương Dương đã quản hơi nhiều việc rồi.
Trương Dương nói: “Bộ trưởng Tiêu, tôi đến tìm anh là vì người khác nhờ, tôi quen biết với một số kí giả, hôm qua đi phỏng vấn khách sạn Tuệ Nguyên, vốn hôm nay có thể đăng lên, nhưng bọn họ lại nhận được thông báo khẩn cấp, tất cả những bản thảo liên quan đến khách sạn Tuệ Nguyên đều không được đăng, Tiêu bộ trưởng, không phải nói là giới truyền thông ở đất nước chúng ta là tự do sao? Tại sao lại xảy ra tình trạng này?”
Nguyên Tiêu Bình cười nói: “Tiểu Trương, truyền thông là tự do, nhưng không có nghĩa là truyền thông không cần phải bó buộc, một khi thiếu sự trói buộc thì dư luận sẽ bị người có dã tâm lợi dụng, sẽ gây ra vô số ảnh hưởng xấu tới xã hội.
Chuyện của khách sạn Tuệ Nguyên cụ thể thế nào tôi không rõ, nhưng nếu cậu đã có nhiệt tâm như vậy thì chắc rằng cậu hiểu rất rõ tình hình của nó.”
Trương Dương nói: “Khách sạn Tuệ Nguyên ăn trộm nước trộm điện, bị cục điện lực tra ra, các giới truyền thông trong tỉnh đều đã báo cáo truyện này, cổ đông lớn nhất của khách sạn Tuệ Nguyên là Lương Tư chính là em vợ của Lưu Hiểu Trung, ở đây đã tồn tại một chiếc ô vô hình, thậm chí tồn tại hành vi phủ bại không thể để người khác biết, đối với hiện tượng như thế này lẽ nào giới truyền thông không có trách nhiệm đi vạch trần ra sao?”