Trương Dương bốc xong thuốc bỏng đưa cho Thường Hải Tâm, thường Hải Tâm giúp Tô Viện Viện bôi thuốc làm cô rất ngại: “Đừng phiền phức nữa, để tôi tự làm.”
Thường Hải Tâm cười nói: “Có gì mà phiền đâu, ai mà chẳng có lúc gặp phải phiền toái chứ, trước kia, mặt tôi từng bị bỏng, nghiêm trọng hơn cả cô lần này nữa, thuốc bỏng của Trương Dương rất hiệu nghiệm, không bao lâu nữa là có thể phục hồi rồi, đảm bảo không để lại chút sẹo nào hết.”
Phụ nữ đều thích đẹp, Tô Viện Viện cũng vậy, mặc dù vết bỏng ở chân, nhưng cô cũng không muốn để lại sẹo trên chân mình, nghe Thường Hải Tâm nói như vậy, cô liền quay sang nhìn khuôn mặt của Thường Hải Tâm, thấy da mặt cô trắng trẻo, không chút tì vết, trong lòng cảm thấy yên tâm. Cô cảm động quay sang cười với Trương Dương: “Chủ nhiệm Trương, lần này thật sự đã làm phiền đến anh rồi.”
Trương Dương nói: “Không cần khách sáo, bí thư Đỗ bảo tôi phải chăm sóc chu đáo cho cô, tôi còn chưa thực hiện hết trách nhiệm của mình.” Nhắc đến Đỗ Thiên Dã, mặt Tô Viện Viện hơi đỏ, cô nói nhỏ: “Chủ nhiệm Trương, tôi nhờ anh một việc.”
Trương Dương gật đầu.
Tô Viện Viện nói: “Việc này đừng để bí thư Đỗ biết.”
Trương Dương thầm nghĩ, hắn đã nói với Đỗ Thiên Dã từ lâu rồi, nhưng ngoài miệng vẫn ừm một tiếng.
Thường Hải Tâm bôi xong thuốc cho Tô Viện Viện, rồi cầm đống băng gạc vất vào thùng rác bên ngoài, rửa tay, Trương Dương ôm lấy cô từ đằng sau, Thường Hải Tâm nói nhỏ: “Đừng linh tinh nữa, Tô Viện Viện còn ở bên trong đó.”
Trương đại quan đưa miệng ra, Thường Hải Tâm hôn lên môi hắn, đến lúc đó hắn mới buông cô ra.
Trương Dương nói: “Thời gian này để Tô Viện Viện ở chỗ em nhé, một mình cô ấy, ở bên cạnh chẳng ai chăm sóc cả.” Thường Hải Tâm nói đầy ngụ ý: “Anh quan tâm đến cô ấy nhỉ!”
Trương Dương cười nói: “Em đừng hiểu lầm, anh giúp cô ấy vì lý do có Đỗ Thiên Dã.” Hắn sợ Thường Hải Tâm hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Tô Viện Viện.
Thường Hải Tâm nói: “Yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận.” Cô giúp Trương Dương sửa lại cổ áo rồi nói: “Sự việc bên khách sạn Tuệ Nguyên anh định xử lý thế nào?”
Trương Dương nói: “Tên khốn Lưu Hiểu Trung đó, anh đã khó chịu với gã từ lâu rồi, lần này nói thế nào cũng không được bỏ qua cho gã ta.”
Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, là Tần Thanh đến lấy đồ, hai người đến Đông Giang liền ở cạnh nhau, có điều Tần Thanh sau khi đến Đông Giang, đơn vị lại xếp cho cô một chỗ ở khác, gần đây Tần Thanh đều ở cùng cha mẹ, thấy Trương Dương ở chỗ Thường Hải Tâm, Tần Thanh cười nói: “Này Trương Dương, anh ở đây làm gì? Không đi làm, cả buổi chiều đều không thấy mặt, có phải muốn tôi đánh dấu trốn việc không hả?”
Trương Dương cười khổ hạnh: “Bí thư Tần à, chúng ta đừng cứng nhắc như vậy, vừa muốn có ngựa vừa không muốn ngựa ăn cỏ, chẳng phải cô bảo tôi phụ trách vấn đề chiêu thương sao? Nếu như cả ngày tôi đều ở lại bộ chỉ huy, thì làm sao tìm được hạng mục chứ?”
Tần Thanh nói: “Anh ấy à, lúc nào cũng có một đống lý do.” Cô vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc: “Sao thế? Ai bị ốm à?”
Thường Hải Tâm lúc này mới nói chuyện của Tô Viện Viện, Tần Thanh cũng quen Tô Viện Viện, liền bước vào phòng hỏi thăm.
Trương Dương và Tần Thanh rời đi, sau khi ra ngoài, Tần Thanh nói: “Tô Viện Viện sao lại bất cẩn như vậy!”
Trương Dương thở dài một tiếng, nói một lượt sự việc, Tần Thanh nghe xong cũng phẫn nộ: “Cái tên Lưu Hiểu Trung thật chẳng ra gì, mình là cán bộ quốc gia, mà làm sao lại có thể làm như vậy được?” Trương Dương nói: “Cán bộ quốc gia cũng có người xấu người tốt, em tưởng ai cũng tử tế như anh à?”
Tần Thanh lườm hắn rồi nói: “Anh tưởng rằng anh là thứ gì tử tế à?”
Trương Dương nói: “Nhân phẩm của anh cũng tốt lắm, nếu không, thì bí thư Tần cũng sẽ không có tình cảm với anh đâu.”
Tần Thanh cười nói: “Đúng là nói dối mặt không đỏ!” Cô nói nhẹ nhàng: “Hình như anh rất quan tâm đến Tô Viện Viện!” Trương Dương nói: “Lên xe đi, tìm một chỗ vắng người anh có chuyện nói với em.”
Tần Thanh nói: “Có cần phải vậy không, em còn phải nấu cơm kìa, cha em chút nữa về ăn cơm.” Bình thường cô bận làm việc, khó khăn lắm mới về sớm được một lần, đương nhiên phải tranh thủ cơ hội để hiếu kính với cha.
Trương Dương nói: “Vậy thì đến nhà em nói.”
Tần Thanh nói: “Được rồi, vào trong xe của anh nói đi.” Chỗ Tần Thanh ở bây giờ nhiều tai mắt, cô không muốn Trương Dương ra vào chỗ ở của mình, lại bị người ta nói.
Hai người lên xe, Trương Dương lúc này mới nói vấn đề của Tô Viện Viện, hắn nói rất nhẹ nhàng.
Có điều Tần Thanh đã hiểu được quan hệ giữa hắn và Tô Viện Viện rất nhanh, mắt cô ngạc nhiên mở to, việc này thật là không thể tin được, cô ngạc nhiên nói: “Anh đang nói rằng Tô Viện Viện là chị cùng cha khác mẹ với anh ư!” Trương đại quan nhìn ra ngoài sợ sệt, rồi cười khổ hạnh nói: “Chị Thanh à, chị nói nhỏ một chút được không, chị định để toàn thế giới biết điều này à.”
Tần Thanh gật đầu nói: “Hèn chi, hèn chi anh quan tâm đến Tô Viện Viện như vậy, em còn tưởng….” Vẫn chưa nói hết lời, Tần Thanh đã cười.
Trương Dương nói: “Em tưởng gì? Này, em là cán bộ của Đảng đấy nhé, sao đầu óc em toàn những thứ đen tối vậy.”
Tần Thanh lè lưỡi hơi ngại ngần, trông rất đáng yêu: “Ai bảo anh từ trước đến giờ đều như vậy cả, làm sao mà em nghĩ tốt về anh được chứ?”
Trương Dương nói: “Việc này anh không thể nhịn được!”
Tần Thanh nói: “Anh định làm thế nào?”
Trương Dương nói: “Kẻ họ Lưu này không phải là thứ gì tốt đẹp cả, lần trước lái xe của gã suýt nữa thì đâm vào cha em, giờ anh tính luôn cả nợ cũ nợ mới.”
Tần Thanh nhắc nhở hắn: “Anh đừng quên, người ta là cục trưởng cục điện lực đấy, là một con hổ điện, anh muốn sờ mông nó, cẩn thận bị điện giật đấy.”
Trương Dương nói: “Cái mông vừa thối vừa cứng đó anh chẳng thèm sờ đây, có sờ cũng phải sờ của em. Vừa trắng vừa mềm, lại trơn, rất đàn hồi!” Tên này vừa nói, vừa giơ tay ra bóp bóp mông Tần Thanh.
Tần Thanh hơi đỏ mặt, mắng: “Chẳng ra sao cả! Em nói với anh, đây là giữa ban ngày bạn mặt, anh mà giở trò với em nữa, thì em thưởng cho anh một cái tát đó.” Trương đại quan cười hì hì một tiếng: “Em không nỡ đâu.” Tần Thanh nói: “Không nói chuyện với anh nữa, đúng rồi, anh nhớ nhé, đừng có làm quá to, hãy làm cho rõ tình hình đã rồi hẵng tính, nói đi nói lại, thì vẫn phải làm giống như Kỳ Sơn đã nói, anh đi hỏi Tô Viện Viện cho rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Sau khi cô nói xong, liền đẩy cửa xe bước ra ngoài.
Tần Thanh rời đi không lâu, Lương Tư đã gọi điện thoại đến, Trương Dương vừa mở máy điện thoại không lâu, câu đầu tiên của Lương Tư là: “Chủ nhiệm Trương, gọi điện cho anh khó quá!”
Trương Dương cười nói: “Điện thoại của tôi hết pin, nên bị sập nguồn rồi, tôi vừa mới thay cục pin khác xong.”
Lương Tư nói: “Chủ nhiệm Trương, tối nay cùng ăn cơm đi, tôi muốn giải thích với anh về chuyện của Tô Viện Viện.” Không đợi Trương Dương trả lời, cô lại nói tiếp: “Tôi đã mời cả Lương Thành Long rồi, tổng giám đốc Khang của chúng tôi cũng đến, chủ nhiệm Trương, anh xem…”
Trương Dương nói: “Anh rể của cô có đến không?”
Lương Tư nói: “Chủ nhiệm Trương, việc này có liên quan gì đến anh ấy sao?’ Trương Dương cười hà hà một tiếng, cười lạnh lùng, âm thành này làm cho Lương Tư rợn tóc gáy.
Trương Dương nói: “Vậy được, tôi đi!” Trương Dương mời cả Kỳ Sơn cùng đi, Kỳ Sơn rất thông minh, nhận được điện thoại của Trương Dương là hiểu ngay ý đồ Trương Dương.”
Kỳ Sơn nói: “Người ta đâu có mời tôi!”
Trương Dương nói: “Tôi mời anh rồi, anh có đi không?”
Kỳ Sơn nói: “Đi chứ, tôi đang muốn tìm Khang Thành đây, mẹ kiếp, nợ tiền tôi mà tôi không thể nào tìm được người.”
Trương Dương cười nói: “Thế thì tiện quá rồi, anh tiện thể có thể đòi tiền luôn.”
Kỳ Sơn và Trương Dương hẹn thời gian, buổi tối cho lái xe đến đón gã, buổi tối hơn đó vẫn tổ chức ở khách sạn Tuệ Nguyên. Thông qua sự việc lần này, Trương Dương đã thay đổi cách nhìn nhận về Kỳ Sơn, có thể nhận ra, Kỳ Sơn cũng rất dũng cảm, đương nhiên Kỳ Sơn đã có mâu thuẫn với Khang Thành, gã cũng muốn mượn sự việc này gây khó dễ cho Khang Thành, có câu dậu đổ bìm leo mà.
Trương Dương và Kỳ Sơn ngồi ở hàng ghế sau, Kỳ Sơn nói: “Chủ nhiệm Trương, anh định thế nào?” Trương Dương nói: “Chỉ giúp Tô Viện Viện đòi chút công lý thôi.” Kỳ Sơn nói: “Người như Khang Thành rất nhỏ nhen, tôi đã tiếp xúc với anh ta mấy lần, giờ đây cũng được coi là hiểu về anh ta.” Gã không hề hi vọng Khang Thành sẽ lấy tiền ra để giải quyết vấn đề này, có điều từ thái độ trước mắt của Trương Dương, thì cũng không phải lấy chút tiền ra là có thể làm hắn nguôi giận được.
Trương Dương nói: “Tôi không có ý định gây sự với Khang Thành, là anh có mâu thuẫn với Khang Thành, người tôi muốn tìm là Lưu Hiểu Trung, gã ta đã làm chân Tô Viện Viện bỏng thành ra như vậy, không thể nào như con rùa rụt cổ.”
Kỳ Sơn cười nói: “Lợi ích của họ liên quan đến nhau, anh thử xem xem, nhất định sẽ có ý kiến giống nhau.” Trương Dương cười nói: “Vậy thì phải xem họ có bản lĩnh thế nào rồi.”
Kỳ Sơn cười nói: “Anh không sợ bộ trưởng Khổng nhúng tay vào sao?” Trương Dương nhìn sang Kỳ Sơn rồi nói: “Khang Thành đã nợ anh nhiều tiền như vậy, anh còn hận anh ta hơn tôi, có phải là sợ bộ trưởng Khổng, vì vậy mới không dám đòi tiền anh ta đúng không?” Kỳ Sơn cười hà hà, gã nhìn thời gian, rồi thấp giọng nói: “Khang Thành gọi bộ trưởng Khổng là dượng, bộ trưởng Khổng rất thương anh ta, luôn coi anh ta như con trai ruột vậy, anh nói xem có kỳ lạ không, anh ta trông thật sự hơi giống bộ trưởng Khổng.”