Ngũ Đắc Trí nói: “Mặt tôi đã bị tàn phá, nếu như bỏ lớp băng này, có lẽ ngay cả tôi cũng sẽ không nhận ra tôi nữa, cánh tay phải của tôi không còn nữa, về sau tôi sẽ không thể nào gỡ bom được nữa, khả năng nghe của tôi đã bị ảnh hưởng, bác sỹ nói về sau có khả năng sẽ giảm sút thêm, tôi đã trở thành một phế nhân rồi.” Trương Dương nói: “Giờ đây kỹ thuật chỉnh hình rất cao, có lẽ có thể khôi phục gương mặt anh ở mức độ cao nhất, mặc dù cánh tay phải của anh không còn nữa, nhưng anh có thể rèn luyện tay trái của mình, còn về khả năng nghe của anh, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp anh hồi phục lại. Thứ chịu tổn hại nặng nề nhất là lòng tự tin của anh, Ngũ Đắc Trí, anh là một trong những người sức sống ngoan cường, ý chí mạnh mẽ nhất mà tôi từng biết, ngay đến cái chết anh cũng vượt qua được, còn gì mà anh không thể đối mặt chứ?”
Ngũ Đắc Trí nói: “Tôi hiểu tất cả điều này, tôi đứng ở đây, ai cũng lo tôi sẽ nhảy xuống dưới.”
“Anh sẽ không làm như vậy đâu, anh sẽ không coi rẻ sinh mạng của mình!”
Ngũ Đắc Trí nói: “Tôi sẽ làm vậy! Nhưng tôi không thể chết, tôi còn cố gắng giữ lấy cái mạng chó tàn phế này của mình, chỉ là vì tôi sợ cái chết của tôi sẽ làm tổn thương người khác.”
Trương Dương không nói gì, từ những lời này của Ngũ Đắc Trí, hắn nhận ra tình yêu sâu sắc của Ngũ Đắc Trí với Đồng Tú Tú, Ngũ Đắc Trí không hề tiếc gì tính mạng của mình, gã chỉ lo lắng cái chết của mình sẽ làm cho Đồng Tú Tú bị tổn thương, thậm chí sẽ làm cho Đồng Tú Tú đau khổ một đời.
Trương Dương nói: “Anh không phải sống vì người khác, mỗi người đều phải sống vì chính bản thân mình, tôi không muốn nhìn thấy anh cứ buồn bã thế này, và tôi nghĩ Đồng Tú Tú cũng không muốn vậy đâu.”
Ngũ Đắc Trí đưa chai rượu cho Trương Dương: “Trương Dương, giúp tôi làm một việc.”
Trương Dương gật đầu.
Ngũ Đắc Trí nói: “Tôi không muốn gặp cô ấy nữa, tôi cần một thời gian để thích ứng với tôi của hiện tại.”
Trương Dương nói: “Anh định làm gì?”
Ngũ Đắc Trí lắc đầu nói: “Sống một ngày cũng là một ngày, tổ chức nói sau khi tôi lành vết thương, sẽ sắp xếp cho tôi một chức việc không phải lo lắng gì về cơm ăn áo mặc, tôi nghĩ chẳng ai sẽ để ý tôi có đi hay không, mỗi tháng đều có tiền lương cố định gửi đến tài khoản của tôi, theo lời của họ, tôi đã thành thần, tôi thành thần của họ, đây là điều mà tôi xứng đáng được hưởng.” Gã hít vào một hơi thật sâu, rồi nói bằng giọng đầy trào phúng: “Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình là thần, tôi cảm thấy mình giống một tên ăn mày thôi, họ đang bố thí cho tôi, mục đích bố thí cho tôi có lẽ là vì thương hại, cũng có lẽ là vì họ cảm thấy làm vậy có thể xây dựng hình tượng đạo đức của họ.” Ngũ Đắc Trí cười một tiếng nghe rất lạ lùng: “Sự tồn tại của tôi có thể chứng minh được lòng yêu thương con người của rất nhiều người, có thể hoàn thiện hình tượng đạo đức của rất nhiều người, từ điểm này mà nói, tôi sống vẫn còn giá trị.”
Trương Dương nói: “Tôi có thể cứu tính mạng của anh, nhưng tôi không cứu được trái tim anh, Ngũ Đắc Trí, chỉ là anh không dám thừa nhận, thực ra giờ đây anh đang trách móc, anh cho rằng tất cả mọi người đang nợ anh, tất cả mọi người đều có mục đích với anh cả, tất cả mọi người đều không phải giúp anh thật lòng.”
“Tôi không phải vậy!”
Trương Dương nói: “Anh lấy gì làm bằng chứng? Anh đã từng nghĩ rằng, chẳng ai cần anh sống vì họ, chẳng ai cần dùng anh để hoàn thiện hình tượng đạo đức của họ, sự xót thương chỉ là tạm thời, trên thế giới này, bất cứ chuyện gì trên thế gian này cũng chỉ tồn tại trong một thời gian nhất định, nếu anh không muốn trở thành gánh nặng cho người khác, anh không muốn bị người khác thương hại, được thôi, anh phải chứng minh cho người khác xem, anh dựa vào chính bản thân anh cũng có thể sống tốt, anh vẫn có ích, anh vẫn có những ưu điểm mà người khác không có, điều thật sự đáng sợ là mất đi lòng tin, Ngũ Đắc Trí, nếu như anh đến lòng tin dựa vào mình sống tiếp cũng không có, vậy thì sự tồn tại của anh cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Ngũ Đắc Trí nhìn Trương Dương, ánh mắt của gã đã khôi phục được một chút bình tĩnh…Từ trước đến nay, Ngũ Đắc Tí luôn là một người đàn ông có tố chất tâm lý rất vững vàng, chính sự vững vàng kiên định này mới có thể làm gã trở thành người gỡ bom giỏi nhất ở quốc an. Ngũ Đắc Trí biết rằng Trương Dương nói những lời này không phải là để đả kích mình, mà là hắn đang làm trách nhiệm của một người bạn, hắn muốn giúp gã lấy lại tinh thần.
Ngũ Đắc Trí nói: “Nếu được, tôi muốn lựa chọn một cách sống hoàn toàn mới.”
Trương Dương nói: “Nếu như anh đã chán với cuộc sống trước kia, tôi có thể giới thiệu cho anh một công việc thích hợp.”
Ngũ Đắc Trí nói: “Tôi nhớ câu này của anh đấy, có điều trước khi tôi suy nghĩ về vấn đề công tác, tôi phải dưỡng thương đã.”
Trương Dương mỉm cười gật đầu, hắn vỗ nhè nhẹ vào vai Ngũ Đắc Trí.
Ngũ Đắc Trí thấp giọng nói: “Đừng quên chuyện anh đã hứa với tôi.”
“Nếu như cô muốn anh ấy hồi phục nhanh chóng, thì phải rời khỏi anh ấy một thời gian đã.” Trương Dương nói với Đồng Tú Tú.
Đồng Tú Tú gật đầu: “Trương Dương, tôi hiểu, tuần sau tôi sẽ về báo danh.” Vành mắt của cô đã đỏ.
Trương Dương nói: “Tú Tú, cô là một cô gái mạnh mẽ, tôi thấy tình cảm của cô dành cho anh ấy chưa từng thay đổi, nhưng Ngũ Đắc Trí cũng không muốn làm liên lụy đến cô, giờ đây anh ấy xem tình yêu của cô như một sự thương hại, giải thích không có tác dụng gì đâu, chỉ có thể để anh ấy tự làm hồi phục vết thương lòng của mình, dần hồi phục lòng tự tin của mình.”
Đồng Tú Tú khóc và nói: “Trương Dương, anh giúp tôi nói với anh ấy, dù anh ấy trở thành thế nào, dù phải đợi bao lâu, tôi cũng sẽ đợi anh ấy.”
Trương Dương đã bị tình cảm thật sự của Đồng Tú Tú và Ngũ Đắc Trí làm cho cảm động, hắn quyết định phải giúp hai người họ vượt qua giai đoạn khó khăn này, Trương Dương nói: “Đắc Trí không muốn về quốc an làm việc nữa, thật ra với tình trạng sức khỏe của anh ấy bây giờ, cũng không thích hợp với công việc đó nữa.”
Đồng Tú Tú nói: “Tôi sẽ phản ánh lại với cấp trên, tôi nghĩ tổ chức sẽ tôn trọng quyết định của anh ấy.”
Trương Dương nói: “Tôi hiểu rõ về lí lịch của Đắc Trí, mặc dù tay phải của anh ấy không còn nữa, không thể làm chuyên gia gỡ bom được, nhưng những kiến thức về điện và máy tính của anh ấy cũng đáng để người ta khâm phục, đợi đến khi vết thương của anh ấy hồi phục, tôi định giới thiệu anh ấy đến làm việc ở xưởng sửa điện của bạn tôi, đổi một môi trường, đổi một phương thức sống khác, sẽ rất có ích với sự hồi phục về tâm lý của anh ấy.”
Đồng Tú Tú nói: “Trương Dương, tôi thật sự không biết phải cảm ơn anh thế nào.”
Nếu như là trước đó, Trương đại quan nhất định sẽ nói những lời trêu ghẹo như vậy thì hãy đi theo thôi đi, nhưng trong thâm tâm, hắn rất tôn trọng Ngũ Đắc Trí, cũng chính vì vậy, khi hắn đối diện với Đồng Tú Tú, tỏ ra rất lịch sự, ngay cả đùa cợt hắn cũng không nói nhiều, tên này dùng một thái độ rất lễ độ nói: “Tú Tú, là bạn tôi thì đừng nói những lời như vậy, tính mệnh của Ngũ Đắc Trí là do tôi nhặt về, tôi đã nhặt về, thì sẽ không để anh ấy coi rẻ tính mạng của mình, hãy cho anh ấy một thời gian, tố chất tâm lý của anh ấy nhất định sẽ lớn hơn chúng ta, loại người này nếu như không thể đứng dậy, thì thật là vô lý quá!”
Vì câu nói của Trương Dương, Đồng Tú Tú cuối cùng đã nhìn thấy một tia hi vọng, cô cười nhẹ nhàng nói: “Có điều cô phải hứa với tôi một chuyện.”
Trương Dương cười khổ hạnh nói: “Dựa vào đây chứ? Rốt cuộc là tôi nợ hai người cái gì hả?”
Đồng Tú Tú nói: “Anh phải giúp tôi xem chừng Đắc Trí, anh ấy không để tôi ở bên cạnh anh ấy cũng được, nhưng anh phải giúp tôi để ý đến anh ấy, không được để một cô gái nào chen vào, nếu như anh ấy bị người khác lôi kéo, thì tôi tìm anh để đòi người đấy.”
Trương đại quan nghĩ rằng, với bộ dạng này của Ngũ Đắc Trí, chẳng có cô gái nào để ý đến gã, nhưng những lời này chỉ có thể nghĩ trong lòng, không thể nào nói ra ngoài miệng được.
Đồng Tú Tú nói: “Anh nhất định nghĩ rằng tôi đang làm ra vẻ điệu đà, bộ dạng đó của Đắc Trí, thì làm gì có cô gái nào thích anh ấy, đúng không?”
Trương Dương không nói gì,
Đồng Tú Tú nói: “Tôi thích, dù anh ấy thế nào tôi cũng vẫn thích, tôi thề, câu này của tôi không có chút giả tạo nào, tôi không phải thương hại anh ấy, mà chỉ có tình yêu, thật đấy, dù anh ấy có trở thành người thế nào, tôi cũng có thể chấp nhận được.”
Trương Dương đại quan lại cảm động: “Tú Tú, với câu này của cô, tôi nhất định sẽ giúp cô coi chừng anh ấy.”
Đồng Tú Tú thấp giọng nói: “Thật ra sau khi xảy ra vụ nổ, tôi cũng muốn rời khỏi quốc an, không muốn Đắc Trí làm công việc nguy hiểm này nữa, nhưng tôi lại không cam tâm, sự việc lần này vốn dĩ là một cái vòng vây, thậm chí ngay cả cái chết của anh họ tôi cũng là để dẫn dụ tôi vào trong.”
Trương đại quan cũng có chút hiểu biết về tình hình nội bộ phức tạp trước mắt của quốc an, Hình Triều Huy từ sau khi bị quốc an điều tra, đến giờ vẫn chưa liên hệ với hắn, thậm chí hắn còn nghi ngờ, việc của Tần Hoan có thể là do chính nội bộ quốc an làm lộ ra, Trương Dương nhắc nhở với Đồng Tú Tú: “Tất cả mọi việc đều phải cẩn thận, đừng dễ dàng tin tưởng những người xung quanh.”
Đồng Tú Tú cười điềm đạm nói: “Anh yên tâm đi, sau khi trải qua sự việc lần này, tôi đã nhìn rõ rất nhiều việc, tôi sẽ bảo vệ bản thân mình cho tốt, tôi sẽ không dễ dàng mạo hiểm nữa, tôi không thể làm Đắc Trí thương tâm, mặc dù anh ấy ngoài miệng không nói, nhưng tôi biết, trong lòng anh ấy không lúc nào ngừng quan tâm đến tôi.”
Lúc này phó chủ nhiệm thất cục quốc an Quách Thành nghe thấy tin cũng vội đến, khi gã đến bệnh viện, Ngũ Đắc Trí đã ngủ rồi, bình rượu Trương Dương mang đến đã vào hết trong ruột của gã.
Nghe nói Ngũ Đắc Trí bị chuốc nhiều rượu như vậy, Quách Thành thật sự dở khóc dở cười, rồi trách móc: “Chủ nhiệm Trương, vết thương của Đắc Trí vẫn chưa khỏi hẳn, mà anh đã mang rượu đến chuốc rồi, anh không sợ vết thương của anh ta nặng thêm sao?”
Trương Dương nói: “Nhất túy giải thiên thu, anh ta uống xong là trở nên nghe lời rồi.”
Thấy Ngũ Đắc Trí không sao, Quách Thành cũng không ở lại, mà cùng Trương Dương rời khỏi phòng bệnh, đến bãi đỗ xe, gã nói với Trương Dương: “Từ trước đến nay, tôi đều chưa kịp nói lời cảm ơn với anh, nếu không phải là anh, thì nhất định Đắc Trí sẽ hết đời rồi.”
Trương Dương nói: “Tôi và Đắc Trí là bạn của nhau, làm chút việc cho anh ấy cũng là điều nên làm thôi.”
Quách Thành nói: “Tính khí của anh ấy trở nên rất kỳ lạ, những bạn đồng nghiệp như chúng tôi cũng trở nên khó giao tiếp với anh ấy, giờ đây, cũng chỉ có những lời của anh là anh ấy nghe thôi.”
Trương Dương nói: “Cũng chỉ là đàn gảy tai trâu thôi, lời của tôi cũng chẳng có mấy tác dụng với anh ấy.”
Quách Thành nói: “Giúp tôi khuyên anh ấy một chút, bảo anh ấy tiếp tục ở lại làm việc, không biết anh ấy nghĩ gì mà lại muốn rời đi!”
Trương Dương nói: “Điều này tôi không giúp được anh, Đắc Trí là người mạnh mẽ, anh ấy không muốn gây phiền phức cho người khác, vừa nãy khi tôi nói chuyện với anh ấy ở trên ban công sân thượng, anh ấy cũng đã nhắc đến chuyện này, anh ấy cho rằng mình không còn tác dụng gì với các anh nữa, anh ấy không muốn các anh phải chăm lo cho anh ấy, anh ấy coi sự chăm lo đó là một sự thương hại.”
Quách Thành thở dài một hơi, với thủ hạ đắc lực như Ngũ Đắc Trí, anh ta rất tâm đắc.”
Trương Dương nói: “Thật ra để anh ấy rời đi cũng là một việc tốt với anh ấy, với tình hình hiện tại của anh ấy, có lẽ không thể thích ứng được với công việc của các anh nữa rồi, anh ấy vẫn còn trẻ, vẫn còn rất nhiều cơ hội, có lẽ anh ấy sẽ tìm được một vị trí thuộc về chính bản thân mình trên xã hội.”
Quách Thành cảm khái: “Đắc Trí có một người bạn như anh thật là may mắn.”
Trương Dương nói: “Có một lãnh đạo quan tâm đến cấp dưới như anh cũng là điều may mắn.”
Quách Thành cười, đột nhiên nhắc đến một việc: “Đơn vị của các anh có phải có một cô gái tên là Chương Duệ Dung không?”