Lòng Trương Dương lúc này vô cùng nặng nề, An Ngữ Thần là người yêu của hắn, nhưng đứa con trong bụng cô ấy lại là cốt nhục của hắn, nếu việc này xảy ra với bất cứ ai hẳn họ cũng rất khó lựa chọn, Trương Dương có một việc hắn không nói ra, để bảo đảm kinh mạch của An Ngữ Thần không bị tổn thất, khi hắn trị liệu cho An Ngữ Thần, không thể để cho đứa trẻ sinh ra trước, trong quá trình hắn trị liệu, thai nhi nhất định phải ở trong cơ thể của mẹ, đợi đến khi kinh mạch của An Ngữ Thần hoàn toàn được chữa trị xong, cũng có nghĩa là, mỗi khi trị liệu được một đường kinh mạch của người mẹ, thì đứa trẻ sẽ mất đi một đường kinh mạch, đến khi kinh mạch của mẹ hoàn toàn lành, đứa con này mới có thể sinh ra đời, với một thai nhi vẫn nằm trong bụng mẹ, quá trình trị liệu như thế này vô cùng nguy hiểm, cơ hội sống sót của nó quả thực rất mong manh.
Ân Thiền pháp sư thở dài rồi nói: “Thai nhi này chỉ là một liều thuốc, giết một người để cứu một người, a di đà phật! Ngã phật từ bi!”
Thái độ của Trương Dương cũng vô cùng buồn bã, hắn thật sự đã không còn lựa chọn nào khác.
Ân Thiền pháp sư nói: “Với tính cách của An tiểu thư, có lẽ cô ấy chưa chắc đã đồng ý hi sinh đứa trẻ để mình được sống.”
Trương Dương biết rằng những lời Ân Thiền pháp sư nói đều là sự thật, nhưng dù vậy thì đã sao? Giờ đây hắn đâu còn lựa chọn nào khác.
Ân Thiền pháp sư nhìn Trương Dương một cách đầy đồng tình, rồi thấp giọng nói: “Anh chắc chắn đến từng nào về chuyện này?”
Trương Dương nghĩ rất lâu, không trả lời câu hỏi này của Ân Thiền pháp sư.
Ân Thiền pháp sư biết rằng nhất định lúc này tâm trạng của Trương Dương không hề vui vẻ chút nào, nên cũng không nhẫn tâm tiếp tục hỏi nữa.
Lúc này một người đệ tử của Ân Thiền pháp sư bước đến, nói với y: “Sư phụ, bên ngoài có mấy người quân nhân, họ đã đến đây để quyên góp vật tư cho bệnh viện chúng ta, và họ cũng muốn tham quan bệnh viện.”
Ân Thiền pháp sư gật đầu, rồi đứng dậy ra đón họ.
Trương Dương vừa nghe đến hai chữ quân nhân, trong lòng liền cảm thấy chấn động, hắn không muốn gây sự chú ý cho người khác, hắn cùng Tiểu Lạt Ma Đa Cát về phòng làm việc đối diện để nghỉ ngơi, bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô, nhìn thấy một chiếc xe quân dụng đi vào trong vườn của bệnh viện, bên trên đầy những đồ quyên góp, đằng sau còn có một chiếc xe Jeep quân dụng nữa theo sau, khi sĩ binh bê đồ quyên góp từ trên xe xuống, có ba người đi từ trên chiếc xe Jeep xuống.
Trương Dương không ngờ hắn quen cả ba người này, người đầu tiên là Kiều Bằng Phi, Kiều Bằng Phi vốn làm lính ở Tây Tạng, gã xuất hiện ở đây không có gì kỳ lạ, nhưng hai người đi theo thì làm cho Trương Dương ngạc nhiên vô cùng, đó chính là hai chị em Văn Linh và Văn Hạo Nam, Văn Hạo Nam mặc một bộ quần áo cảnh sát, người trông rất phong độ, từ nụ cười rạng rỡ trên mặt gã có thể đoán ra, có lẽ gã đã giải thoát mình được khỏi nỗi buồn trong quá khứ.
Văn Linh vẫn giữ thái độ lạnh lùng như trước đó, vẻ mặt vẫn trắng bệch như vậy, cô ta mặc một chiếc áo gió màu đen, trông rất yếu ớt, nhưng lại lộ ra vẻ lạnh lùng, làm cho người ta không dám lại gần.
Trương Dương hít một hơi, mẹ kiếp, sao cô ấy lại đến đây chứ? Chẳng lẽ chỉ là để đi tham quan du lịch thôi sao?
Tiểu Lạt Ma Đa Cát cũng nhận ra hành động của Trương Dương kỳ lạ, bèn thấp giọng nói: “Anh quen mấy người bên ngoài đó sao?”
Trương Dương lắc lắc đầu, thấp giọng nói với Đa Cát: “Cậu đi ra nghe xem họ nói gì nhé, còn nữa, nhất định đừng để họ biết tôi ở đây đấy.”
Đa Cát gật gật đầu, rồi đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Kiểu Bằng Phi đã không phải là lần đầu tiên đến bệnh viện này nữa, gã chắp hai tay với Ân Thiền pháp sư rồi nói: “Đại sư, mấy người trong đội ngũ chúng tôi quyên góp một vài thứ cho bệnh viện, tôi đều đã đưa đến đây rồi.”
Ân Thiền pháp sư gật đầu ngụ vẻ cảm ơn.
Kiều Bằng Phi giới thiệu hai chị em Văn Linh ở bên cạnh cho Ân Thiền pháp sư.
Văn Hạo Nam mỉm cười: “Hai chị em chúng tôi đến Tây Tạng để thăm bạn, nghe nói Ân Thiền pháp sư tinh thông phật pháp, vì vậy đã đến để bái kiến ông”
Ân Thiền pháp sư nghe xong đệ tử dịch lời của gã, cười điềm đạm nói: “Cái gọi là phật pháp chẳng qua chỉ là kiến thức mà thôi, mỗi người đều có kiến thức, những người cho rằng tôi tinh thông phật pháp, chỉ là cho rằng kiến thức của tôi nhiều hơn họ.”
Văn Linh nhìn Ân Thiền pháp sư, nhìn thẳng vào một vị cao tăng như vậy, dù sao thì cũng có vẻ thất lễ. Nhưng tính cách của Văn Linh là vậy, cô ta không bao giờ nghĩ đến cảm giác của người khác, mặc dù Ân Thiền pháp sư che giấu những tinh hoa của mình, nhưng Văn Linh vẫn nhận ra vị cao tăng này là một cao thủ, không ngờ ở đất Tây Tạng này lại có một nhân vật cao thâm như vậy.
Ân Thiền pháp sư cúi đầu, thái độ trên mặt vô cùng khiêm tốn. Với tâm thái của Ân Thiền pháp sư mà vẫn cảm thấy hơi khó chịu dưới cái nhìn của Văn Linh, mặc dù đây chỉ là một việc trải qua nhanh chóng, nhưng y đã cảm thấy một điều gì đó rất kỳ lạ trên người Văn Linh.
Văn Linh nói: “Đại sư, ông là chủ trì của chùa Ni Lặc?”
Ân Thiền pháp sư chầm chậm gật đầu.
Văn Linh nói: “Chùa Ni Lặc có một tòa tháp tên là Thánh Quang Tháp đúng không?”
Ân Thiền pháp sư ngước đầu, ánh mắt gặp phải ánh mắt của Văn Linh, rồi cười điềm đạm nói: “Nữ thí chủ đã từng đến chùa Ni Lặc rồi sao?”
Văn Linh gật đầu.
Ân Thiền pháp sư nói: “Thánh Quang Tháp chỉ là một truyền thuyết, từ khi tôi tu hành ở chùa Ni Lặc đã không thấy tòa tháp này nữa rồi.”
“Thật vậy sao?”
Ân Thiền pháp sư cười điềm đạm rồi nói: “Người xuất gia không nói dối.”
Văn Hạo Nam và Kiều Bằng Phi cùng đi dạo một vòng quanh bệnh viện, gã nói với Kiều Bằng Phi: “Bệnh viện này là ai quyên góp xây dựng vậy?”
Kiều Bằng Phi nói: “Nghe nói là một phú thương Hồng Kong, cụ thể là ai thì tôi cũng không biết.”
Văn Hạo Nam chỉ vào biểu ngữ rồi nói: “Ông Vu Tử Lương này là tiến sĩ Vu Tử Lương chuyên gia khoa não nổi tiếng của chúng ta sao?”
Kiều Bằng Phi gật đầu: “Chính là ông ấy!”
Văn Hạo Nam nói: “Nghe nói ông ấy có mở bệnh viện ở Giang Thành, không ngờ ông ấy lại đến một nơi xa xôi thế này để dâng tặng tình thương.”
Kiều Bằng Phi nói: “Nghe nói việc này là do em trai nuôi của anh, Trương Dương liên hệ.”
“Ồ?” Văn Hạo Nam cảm thấy hơi bất ngờ, ngay lập tức nói: “Anh ta đã đến đây sao?”
Kiều Bằng Phi gật đầu: “Đợt tháng tư, anh ấy đã đến Tây Tạng, lúc đó giấy thông hành của anh ấy là do tôi giúp làm.”
Văn Linh nghe thấy cái tên Trương Dương cũng bước đến, cô ta lạnh lùng nói: “Trương Dương cũng từng đến đây à?”
Kiều Bằng Phi cười nói: “Sao thế? Anh ấy là em trai nuôi của cô, cô phải biết rõ hơn tôi mới đúng chứ!”
Ánh mắt Văn Linh nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm điều gì. Trương Dương đang trốn ở trong phòng cảm thấy một nguy cơ không thể hiểu nổi, tại sao Văn Linh lại xuất hiện ở đây? Người phụ nữ này đến để làm gì? Trương đại quan không hề sợ người chị nuôi này, dù là hai người có giao thủ, thì hắn nhường cũng chẳng là việc gì khó, nhưng giờ đây hắn có một nhiệm vụ rất quan trọng, đang trong lúc cứu chữa cho An Ngữ Thần, vốn dĩ hắn đã không chắc chắn, với tình trạng này, bất cứ sự nhiễu sóng ở ngoài nào cũng đều có thể chí mạng, việc này không thể nào có gì sai sót, vì vậy, Trương Dương mới lựa chọn một cách sáng suốt là tránh mặt, hi vọng đám người này quyên góp xong nhanh chóng rời đi.
Nhưng đám đồ đó chưa quyên góp xong, Kiều Bằng Phi và Văn Hạo Nam đã cảm thấy hứng thú, hai người muốn đi tham qua, chứ không định rời đi ngay.
Văn Hạo Nam nhìn thấy những thiết bị khám chữa bệnh của bệnh viện liền khen ngợi: “Bệnh viện này thật là tiên tiến, dù là ở Tân Cương cũng không thấy nhiều.”
Kiều Bằng Phi nói: “Mấy năm gần đây sự phát triển của Tân Cương nhanh hơn Tây Tạng một chút, anh Hạo Nam, anh thật sự muốn ở lại Tân Cương không đi nữa sao?”
Văn Hạo Nam nói cười nói: “Tôi đang suy nghĩ về việc này, gần đây mẹ tôi thường xuyên trách tôi, nói tôi bất hiếu, vất bố mẹ ở lại kinh thành một mình đi Tân Cương, còn nói rằng khi bố mẹ còn sống thì không được đi xa nữa chứ.”
Kiều Bằng Phi cười ha ha nói: “Theo cách nói của Khổng Tử, chúng ta đều là đứa con bất hiếu.”
Văn Hạo Nam nói: “Có điều anh là bị ép, còn tôi là chủ động, tôi mới là đứa con bất hiếu thật sự.”
Kiều Bằng Phi nói: “Trước đó tôi không hiểu tại sao ông tôi lại đẩy tôi đến Tây Tạng, khi vừa đến đây, trong lòng tôi còn đầy oán hận, người tôi hận nhất là người em nuôi của anh Trương Dương, tôi cảm thấy nếu như không có cậu ta, thì tôi sẽ không phải chạy đến cao nguyên Tây Tạng này để chịu khổ chịu sở. Nhưng sau khi ở đây đã lâu, tôi dần dần trở nên bình ổn, tôi bắt đầu kiểm điểm lại những điều tôi đã làm trong quá khứ, tôi phát hiện ra, mâu thuẫn giữa tôi và Trương Dương, rất nhiều đều là do tôi tự gây ra.”
Văn Hạo Nam mỉm cười rồi nói: “Vì vậy tôi rất kì lạ, không ngờ anh lại chủ động giúp anh ta.”
Kiều Bằng Phi cười nói: “Anh tưởng tôi ích kỷ nhỏ nhen vậy à?”
Văn Hạo Nam nói: “Anh và Trương Dương đều là người nóng tính, đều là người không nhận thua, hai người các anh phát sinh mâu thuẫn cũng là điều bình thường, có điều chẳng có thù hận gì lớn, thời gian sẽ trôi đi, về sau nhìn lại những ân thù trước đó, có lẽ chính bản thân anh cũng cảm thấy nực cười.”
Kiều Bằng Phi nói: “Quả là như vậy.”
Văn Hạo Nam nói: “Điều kiện của cao nguyên rất gian khổ, nhưng phong cảnh ở đây rất đẹp.”
Kiều Bằng Phi nói: “Mấy ngày này tôi chẳng có việc gì làm, tôi sẽ cùng với anh và chị Văn Linh đi chơi.”
Văn Hạo Nam nói: “Chị của tôi không thích có người khác đi cùng, lần này tôi đi công tác, chị ấy đòi đi theo.”
Kiều Bằng Phi nói: “Chị Linh có thể hồi phục sức khỏe quả là một kỳ tích.”
Văn Hạo Nam nói: “Người tốt được trời giúp, có lẽ vậy, chị tôi đã chịu nhiều gian khổ như vậy, chịu tội lớn như vậy, ông trời có lẽ cũng sẽ đối tốt với chị ấy một chút.”
Kiều Bằng Phi nói: “Chị Linh và anh Đỗ…”
Văn Hạo Nam dùng ánh mắt ngăn việc Kiều Bằng Phi nói tiếp những lời đằng sau, chủ đề này là điều chị gã kỵ nhất, dù gã là em ruột cũng không dám nhắc đến.
Kiều Bằng Phi hiểu ý của gã, cười, rồi không nói thêm gì nữa.
Văn Hạo Nam dừng bước: “Bằng Phi, anh có bao giờ nghĩ đến việc đi về không?”
Kiều Bằng Phi gật đầu: “Tôi đã từng nghĩ đến, có điều tôi vẫn chưa hết hạn binh, nếu như tôi quay về, thì nhất định ông tôi sẽ khinh thường tôi lắm, đã đến đây rồi, thì tôi phải làm cho ra trò cho ông ấy xem!”
Văn Hạo Nam cười vỗ vỗ vào vai gã rồi nói: “Có khí chất lắm!”
Văn Linh và những người khác ở lại thăm bệnh viện gần một tiếng đồng hồ mới rời đi, Tiểu Lạt Ma Đa cát cùng sư phụ tiễn họ đi, rồi mới quay về phòng làm việc, thấy Trương Dương ngồi uống trà ở trước bàn, liền cười nói: “Trương thí chủ, anh quen họ sao?”
Trương Dương gật đầu nói: “Quen!”
Đa Cát nói: “Có phải có mâu thuẫn gì không, nên không muốn gặp họ?”
Trương Dương cười nói: “Chẳng có mâu thuẫn gì cả, chỉ là tôi không muốn để họ biết tôi ở Tây Tạng thôi.”
Đa Cát cười rồi nói: “Tôi đã hỏi nhiều rồi.”
Trương Dương nói: “Họ nói gì vậy?”
Tiểu Lạt Ma Đa Cát nói: “Cũng chẳng nói gì, vị nữ thí chủ đó hỏi sư phụ tôi gì mà Thánh Quang Tháp, tôi từ trước đến giờ chưa từng nghe nói đến, chùa Ni Lặc làm gì có ngọn tháp đó chứ!”
Trương Dương chau chau mày, Văn Linh nhất định không phải tự nhiên mà chạy đến Tây Tạng, cô ấy đã hỏi như vậy, nhất định là do trong Thánh Quang Tháp có thứ cô ấy quan tâm. Mặc kệ cô ta quan tâm đến thứ gì, chỉ cần cô ta không biết hắn ở đây là được, đỡ phải làm phiền hắn trị thương cho An Ngữ Thần.