Trần Bưu từ lúc sinh ra đến nay chưa từng gặp đối thủ nào mạnh như vậy, gã đã xuất một quyền hai cước, người ta chưa thèm động thủ gì, thế mà cánh tay của gã đã gãy ra rồi, Trần Bưu đã nhìn nhận rõ sự tình, vũ lực của gã và Trương Dương cách nhau quá xa, nếu như Trương Dương ra tay thì gã còn không biết thê thảm đến mức độ nào nữa.
Trương Dương nói: “Mua chuộc bảo vệ, để cho họ cố ý mở cửa chuồng thú dữ, muốn đám sói đó nuốt gọn chúng tôi, Trần Bưu, lá gan của anh lớn thật!”
“Anh…Anh ngậm máu phun người…”
Trương Dương cười nói: “Tôi đã dám đến để tìm anh, thì chắc chắn rằng đã nắm trong tay đủ chứng cứ!”
Trần Bưu bị ánh mắt của hắn ép cho không ngừng lùi về phía sau, sắp sửa đến góc tường, ánh mắt của gã không ngừng nhìn về phía cửa, giống như đang đợi ai đó vậy.
Bên ngoài vang lên một âm thanh nghiêm khắc: “Anh bạn! Thật là hùng hổ quá!”
Trương Dương dừng bước, hóa ra là Trần Bưu còn có người trợ giúp, người mở công ty bảo vệ, luôn luôn phải có một cao thủ đứng ở đó, có điều âm thanh này Trương Dương cảm thấy khá quen, Trương Dương quay đầu nhìn lại, người vừa bước vào cửa nhìn rõ bộ dạng của hắn, không thể không ối lên một tiếng, rồi kinh hãi nói: “Chủ nhiệm Trương!”
Trương Dương cũng không ngờ người vừa đến là Chung Trường Thắng, mặc dù Chung Trường Thắng tên là Chung Trường Thắng, nhưng thực tế không chỉ một lần bị bại dưới tay Trương Dương, gã đã từng đánh lén Trương Dương, nhưng sau đó bị Kiều lão tức giận đuổi khỏi nhà Kiều gia, có điều Chung Trường Thắng không hề vì vậy mà hận Trương Dương, mà lại còn nhận thức được sai lầm của mình trong đó, nấy năm gần đây gã đều lăn lộn trên xã hội. Ngoài làm ngành bảo tiêu, gã cũng không làm việc gì khác, trước kia gã nhậm chức ở một công ty bảo vệ tại An Dương, sau đó được người giới thiệu đến Đông Giang, Trần Bưu đánh giá cao thân thủ của gã, nên đã bỏ nhiều tiền mời gã đến để làm huấn luyện viên của Tinh Vũ Đặc Vệ, trên thực tế cũng chẳng có công việc gì cụ thể, chỉ là để phòng ngừa có người đến gây chuyện mà thôi. Chung Trường Thắng làm ở Tinh Vũ Đặc Vệ chưa đến một tháng, còn chưa giúp Trần Bưu ra tay lần này, không ngờ lần đầu tiên cần gã ra tay lại là gặp đúng phải Trương Dương.
Trương Dương cười hì hì nhìn Chung Trường Thắng gật đầu nói: “Chung sư phụ, anh vẫn vậy nhỉ!”
Trầ Bưu vừa nghe đã ngớ người ra, hóa ra Chung Trường Thắng quen với Trương Dương, xem tình thế này, quan hệ của hai người hình như không giống kẻ thù, thế này là phiền rồi.
Chung Trường Thắng nói: “Sao thế này?”
Trương Dương nói: “Ân thù riêng thôi ấy mà, không liên quan gì đến Chung sư phụ đâu.”
Hắn nói rất khách sáo, có điều ý của mình lại biểu đạt rất rõ ràng, ở đây không có việc của anh, tốt nhất là Chung Trường Thắng nhà anh đừng nhúng tay vào.
Chung Trường Thắng đương nhiên hiểu, nếu như người khác có lẽ gã còn hỏi thêm, nhưng giờ đây là Trương Dương gây chuyện, gã chẳng muốn nhúng tay vào làm gì, thực ra gã cũng biết tự lượng sức mình, gã không hề có đầu óc lớn như vậy, có lên giúp cũng chỉ bị đánh thê thảm mà thôi.
Trần Bưu nhìn Trương Dương và Chung Trường Thắng nói chuyện, nhân lúc hắn không chú ý liền giơ chân đá vào hạ bộ của Trương Dương, gã đã thực sự bị Trương Dương làm cho tức giận, dù thế nào, đánh chính diện không được, thì ta đánh lén, đánh đổ ngươi rồi hẵng hay, đáng tiếc, Trần Bưu đã đánh giá thấp vũ lực của Trương Dương.
Trương Dương quay tay tát một nhát về phía sau, thật ra dù có đẻ Trần Bưu đạp trúng cũng chẳng sao, nhưng Trương đại quan không muốn quần áo của mình bị bẩn, một cái tát nhẹ như vậy, nhưng Trần Bưu trước mặt Trương đại quan giống như một búp bê bằng sứ vậy, gã lại bị gãy xương môt lần nữa.
Xương đã gãy, Trần Bưu không thể đứng vững được được nữa, ngồi sụp xuống mặt đất, mặt đau đến độ không thể quay lại được.
Trương Dương thở dài một hơi rồi nói: “Này, phẩm chất đạo đức của anh sao lại bại hoại vậy hả, xem ra anh cũng là một hảo hán, nhưng sao làm toàn chuyện đánh lén người khác vậy?”
Bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, Trương Dương nói: “Anh báo cảnh sát đấy à?”
Trần Bưu tức giận nhìn Trương Dương: “Tôi phải tố cáo anh tội sát thương người khác!”
Trương Dương quay người nói với Chung Trường Thắng: “Chung sư phụ, tôi đã đánh anh ta chưa?”
Chung Trường Thắng trả lời thật: “Tôi không nhìn thấy, đều là anh ấy đánh anh cả!” Chung Trường Thắng không phải cố ý vì nịnh nọt Trương Dương mới làm vậy, đây đều là sự thật.
Nhưng với Trần Bưu, hành động của Chung Trường Thắng là một sự phản bội, gã nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là cái đồ lừa thầy phản bạn, từ hôm nay, mẹ kiếp, anh không phải là người làm của tôi nữa!”
Chung Trường Thắng nghe thấy lời này liền cảm thấy thoải mái hẳn lên, vừa rồi chút áy náy với Trần Bưu cũng tan biến mất, gã bước đến, giương tay tát cho Trần Bưu một cái: “Mặc dù tôi là nhân công của anh, mẹ kiếp, nhưng anh cũng phải nói chuyện tử tế chút với tôi!”
Con người đều có lòng tự trọng, bản tính của Chung Trường Thắng vốn đã khá ngạo mạn, ở cùng Kiều lão nhiều năm như vậy, gã thật sự không coi trọng những người bình thường, chỉ là đã từng chịu nhục bởi Trương Dương, mấy năm gần đây gã mới trở nên khiêm nhường, nhưng gã vẫn không thể chịu nổi việc loại người như thế này hung hăng ngạo mạn với gã.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Trương Dương thầm vui trong lòng, hắn nói với Trần Bưu: “Tôi không có thù hằn gì với anh, anh dù là một con chó dại, cũng không thể đột nhiên xông ra cắn tôi, sự việc ở trường săn Bát Kỳ, anh nhất định phải nói rõ ràng cho tôi, tôi cho anh thời gian một ngày để suy nghĩ, nếu như không cho tôi một đáp án tôi cảm thấy hài lòng, thì chân phải của anh coi như tàn phế rồi, còn nữa, phí tổn hại tinh thần của bốn người, tôi không đòi nhiều, mỗi người 500000, tổng cộng là 2.000.000 tệ, còn về cái công ty Tinh Vũ Đặc Vệ này của anh, từ ngày hôm nay phải đóng cửa cho tôi!”
Trần Bưu tức giận nói: “Anh tưởng anh là ai hả?”
Trương Dương nhìn hắn, bất mãn nói: “Nhìn cho rõ, và cũng nhớ cho kỹ, tôi là Trương Dương!”
Cục trưởng cục ông an khu Tây Thành Hoắc Vân Trung đích thân dẫn đội đến, gã và Trần Bưu trước kia từng là đồng nghiệp, có thể coi rằng là huynh đệ, vì vậy khi nhận được cuộc điện thoại báo cảnh sát của Tinh Vũ Đặc Vệ, ngay lập tức đã dẫn đội đến hiện trường, nhưng khi gã nhận ra người gây sự là Trương Dương, ngay lập tức liền biết rằng việc này phiền phức rồi, nhìn đám người nằm vạ vật ở trên sàn, thấy Trần Bưu mặt đau khổ, Hoắc Vân Trung kinh ngạc nhìn Trương Dương, và cũng đồng thời cảm thấy ngán ngẩm, gã thật sự không hiểu tại sao bạn của gã, Trần Bưu lại gây sự vào Trương Dương thế này.
Hoắc Vân Trung nói với Trương Dương: “Chủ nhiệm Trương, thế này là thế nào?”
Trương Dương chỉ vào Trần Bưu rồi nói: “Anh hỏi anh ta!”
Một viên cảnh sát tiến đến xem vết thương của Trần Bưu, rồi đến bên cạnh Hoắc Vân Trung nói: “Cục trưởng Hoắc, tay chân của anh ta đều gãy cả rồi.”
Hoắc Vân Trung thầm ngớ người, năng lực đánh võ của Trần Bưu gã biết rất rõ, hơn hai mươi thủ hạ dưới tay Trần Bưu đây đều là cao thủ cả, nhiều người như vậy mà không thể trở thành đối thủ của Trương Dương, bị đánh đến độ thảm thương thế này, thật là không thể ngờ được, nhưng gã ngay lập tức đã nghĩ đến việc, Trương Dương dù là có năng lực đến mấy chăng nữa, cũng không thể nào phạm pháp, từ thương tích của Trần Bưu mà nói, Trương Dương đã có nghi ngờ tội cố ý gây thương tích, nếu thật sự là do hắn làm, thì hắn đã gây ra một phiền toái lớn. Hoắc Vân Trung một mặt bảo người gọi xe cứu thương, một mặt giả bộ thân thiết nói với Trương Dương: “Chủ nhiệm Trương, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trương Dương nói: “Tôi lên lầu tìm Trương Dương hỏi chút chuyện, họ chẳng thèm phân đúng phân sai đã xông lên bao vây tôi, nếu như tôi không đánh trả lại, thì nhất định bị họ đánh chết rồi, vì vậy tôi đã phòng vệ một cách chính đáng, đánh ngã những người này.”
Hoắc Vân Trung thầm cười lạnh lùng, phòng vệ chính đáng ư? Anh đúng là biết tự dát vàng vào mặt mình. Có điều Hoắc Vân Trung không thể nào đắc tội tên này được, ngữ khí của gã từ đầu đến cuối vẫn rất ôn hòa: “Trần Bưu sao vậy?”
Trương Dương nói: “Anh ta đánh tôi như chó dại vậy, kết quả đã thành thế này.”
“Anh đã đánh trả sao?”
Trương đại quan lắc đầu: “Tôi còn chưa động đến anh ta, nếu như tôi đánh trả, thì anh ta còn không giữ được tính mạng đâu!”
Gã cười hì hì với Trần Bưu: “Trần Bưu, tôi đã đánh anh chưa?”
Trần Bưu tức giận nói: “Chính là anh đã đánh tôi!”
Chung Trường Thắng ở một bên nói: “Tôi có thể làm chứng, chủ nhiệm Trương còn chưa động tay, là tự bản thân anh ta đã làm chấn động gãy tay của mình!” Chung Trường Thắng không cho rằng hành vi của mình là phản bạn, gã đã hiểu rằng thời khắc quan trọng cần phải đứng ở bên kẻ mạnh, càng huống hồ, gã và Trần Bưu vốn dĩ chẳng có chút giao tình nào, loại quan hệ bằng hữu xây dựng trên nền tảng tiền bạc thường không đáng tin cậy.
Hoắc Vân Trung nói: “Chủ nhiệm Trương, phiền anh đi theo chúng tôi về phân cục để ghi chép.”
Trương đại quan cười điềm đạm: “Tôi không có thời gian, tí tôi phải đi uống trà với thính trưởng Vinh rồi, hay là anh đi cùng với tôi?”
Hoắc Vân Trung nghe thấy Trương Dương mang phó thính trưởng thính công an Vinh Bằng Phi ra để dọa gã, ngay lập tức không nói được gì nữa, gã gật đầu nói: “Vậy thì chủ nhiệm Trương giữ điện thoại nhé, tôi sẽ liên lạc với anh bất cứ lúc nào.”
Trương Dương nói: “Tôi đợi anh!”
Gã gật đầu với Chung Trường Thắng, hai người cùng rời đi.
Hoắc Vân Trung nói: “Người đó phải ở lại!”
Trương Dương nói: “Anh ta không liên quan gì đến chuyện này, anh muốn tìm anh ấy, thì tìm tôi trước!”
Hoắc Vân Trung đã bị khí thế của Trương Dương hoàn toàn chấn áp, gã không biết nói gì mới được, mắt trừng trừng nhìn hai người bước ra khỏi cửa.