Trương Dương thở dài nói: “Có gì muốn nói với tôi không?”
Đại Bôn nói: “Sự việc của Hoàng Quân tôi thật sự không biết, tôi đâu có liên quan đến thuốc phiện chứ.”
Trương Dương nói: “Lý Thành có biết không?”
Đại Bôn nói: “Vậy thì anh phải hỏi anh ta.”
Trương Dương nói: “Anh phải giúp tôi một điều.”
“Dù là tôi có năng lực, thì có thể giúp anh được gì?”
Trương Dương nói: “Gọi Lý Thành về đây cho tôi, tôi có chuyện muốn hỏi.”
Đại Bôn cười khổ hạnh nói: “Chủ nhiệm Trương, anh muốn hại tôi sao, sống trong xã hội phải dựa vào chữ nghĩa, nếu như tôi làm như vậy, thì về sau còn ai không xem thường tôi chứ? Không phải tôi không muốn giúp, mà là tôi không thể nào đi ngược lại với nguyên tắc của mình.”
Trương Dương nói: “Anh ta đang ở đâu?”
“Tôi không biết, thật sự không biết.”
Rầm! Trương Dương đập mạnh lên bàn, làm cho Đại Bôn giật nảy mình! Gã lau mồ hôi trên trán rồi nói: “Chủ nhiệm Trương, anh ta có một người chị gái, tại hồ tắm Bành Hồ Loan, anh hãy đi hỏi cô ta xem.”
Trương Dương nói: “Đại Bôn, anh ngày càng xảo quyệt rồi.”
Đại Bôn nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi đâu dám làm gì với anh! Sự việc của Hoàng Quân tôi cũng rất buồn, có một câu nói thế nào nhỉ, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, Hoàng Quân rất trượng nghĩa, anh hãy nói với bên cảnh sát một chút, nhất định phải tìm ra sát thủ thật sự ẩn giấu đằng sau! Phải trừng trị tên khốm đó bằng pháp luật”
Trương Dương nói: “Anh cũng tin vào pháp luật sao?”
Đại Bôn nói: “Tin chứ, tôi không có việc gì là lại xem luật, không hiểu rõ luật, thì làm sao sống trên xã hội được.”
Trương Dương trừng mắt với gã: “Gần đây anh để ý cho tôi thông tin về Hoàng Quân, chỉ cần có chút đầu mối gì, là phải báo cho tôi ngay!”
Cao Liên Minh mấy ngày nay xin nghỉ phép, để giúp Đồng Tú Tú xử lý hậu sự của Hoàng Quân. Đồng Tú Tú bảo hắn giúp điều tra manh mối vụ án của Hoàng Quân, Cao Liêm Minh đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội thể hiện bản thân thế này, cố gắng giành được cảm tình của người đẹp.
Đúng là người khóc kẻ cười, Thường Lăng Phong đang đón chào mùa xuân của tình cảm! Cao Liêm Minh cũng nhận thấy hi vọng của tương lai, Chu Sơn Hổ lại xin từ chức với Trương Dương vào lúc này.
Trương Dương nhìn thấy lá đơn từ chức nguệch ngoạc của gã viết tay, bèn hỏi: “Đây là cái gì?”
Chu Sơn Hổ nói: “Anh Trương, là đơn từ chức của tôi.”
Trương Dương nó: “Sao thế? Chẳng phải đang làm tử tế sao? Tại sao phải từ chức chứ?”
Ánh mắt Chu Sơn Hổ không dám nhìn thẳng vào Trương Dương, mà lí nhí: “Tại vì…Tại vì nhà tôi có việc…Tôi muốn đi về.”
Trương Dương vừa nhìn đã biết gã nói dối, liền nhẹ nhàng: “Cậu ở một mình có việc gì được chứ? Làm cho cẩn thận vào, cậu lái xe tốt như vậy, mọi người đều rất thích cậu, cậu mà đi thì thật lãng phí, đợi qua mấy năm nữa, tôi sẽ giúp cậu chuyển nghề.”
Chu Sơn Hổ nói: “Anh Trương, tôi biết anh rất tốt với tôi, nhưng thật sự tôi không thể ở lại đây được nữa.” Gã khom lưng với Trương Dương, rồi quay người bước đi.
Trương Dương lớn tiếng nói: “Cậu đứng lại cho tôi!”
Chu Sơn Hổ bèn dừng bước.
Trương Dương nói: “Có phải là vì cô ấy không?”
Chu Sơn Hổ nói: “Anh Trương, anh đừng hỏi nữa!”
Trương Dương tức giận: “Mẹ kiếp! Chẳng phải chỉ là một người đàn bà sao? Tôi lúc đầu thích cậu, cũng bởi vì cậu to gan lớn mật, dám làm, nhưng giờ đây nhìn cái kiểu của cậu kìa, vì một người phụ nữ mà bỏ cả công việc của mình, tôi đúng là đã nhìn nhầm cậu rồi.”
Chu Sơn Hổ nói: “Anh Trương, anh không hiểu đâu.”
Trương Dương nói: “có gì mà không hiểu? Người ta cảm thấy cậu từ nông thôn ra đây, cảm thấy cậu chỉ là một người làm tạm thời, không có công việc chính thức, có gì mà lớn chuyện chứ? Cậu mà đi như thế này, chỉ có thể làm người ta đánh giá thấp mình mà thôi!”
“Anh Trương…”
Trương Dương nói: “Phụ nữ Trung Quốc không thiếu gì, không tốt thì chúng ta đổi! Mẹ kiếp, cậu không thể nào tử tế hơn được à, vì một người phụ nữ mà như muốn chết ngay vậy, có mất mặt không cơ chứ?”
Chu Hổ Sơn bị hắn mắng, mặt đỏ bừng nói: “Anh Trương…Tiểu….Tiểu Đình không nói gì cả, là tôi…tôi tự cảm thấy mình không xứng với người ta! Tôi nên đi xa một chút.”
Trương Dương nói: “Tình trường như chiến trường, khi đánh nhau thì cậu phải xung phong lên trước! Tôi chưa từng thấy cậu sợ điều gì, giờ đang yêu còn sợ gì nữa? Thích thì cứ thích thôi! Kệ người ta nghĩ thế nào, chỉ cần hai người đồng ý cạnh nhau, thì làm rồi tính sau!”
Chu Sơn Hổ bị những lời thô lỗ của Trương Dương chấn động: “Cái đó….Cái đó…”
“Cái đó cái con khỉ à?” Trương Dương cầm lấy tờ đơn xin nghỉ việc, xé làm đôi rồi nói: “Cút đi, làm việc cho tử tế cho tôi, về sau mà dám nói với tôi chuyện từ chức, thì cẩn thận tôi xử lý cậu đấy!”
Chu Sơn Hổ còn muốn nói điều gì đó, nhưng Trương Dương đã chặn lời:
“Nếu như cậu dám tháo chạy, thì tôi sẽ nói câu chuyện này cho bà con lối xóm ở thôn Tiểu Thạch Oa, đến lúc đó xem ai là người mất thể diện.”
Chu Sơn Hổ nói: “Anh Trương…”
“Đừng gọi tôi là anh, gọi tôi là chủ nhiệm Trương!”
“Chủ nhiệm Trương, tôi biết phải làm thế nào rồi.”
Trương Dương nói: “Làm thế nào?”
Chu Sơn Hổ nói: “Tôi sẽ lái xe, không để tâm đến chuyện gì nữa.”
Trương Dương giơ ngón tay cái về phía gã.
Lúc này bên phòng bảo vệ bên ngoài gọi điện thoại đến, nói rằng có mấy vị hòa thượng chỉ đích danh muốn tìm chủ nhiệm Trương. Trương đại quan đứng dậy đi ra ngoài, đứng ở ban công nhìn ra bên ngoài, thì nhìn thấy Tuệ Không pháp sư và Minh Giác đã đứng ở ngoài cửa rồi. Còn một vị mặc áo cà sa, một tay cầm tràng hạt, đó chính là Tam Bảo hòa thượng đến từ Nam Lâm Tự.
Trương Dương cười bước xuống cầu thang, lớn tiếng nói: “Mau, mau mời mấy vị đại sư vào đây!” Hắn hét như vậy đã làm tất cả người làm việc của bộ chỉ huy phải chú ý đến, thấy Trương đại quan bước ra ngoài gặp mấy vị hòa thượng, trong lòng thầm cảm thán, vị chủ nhiệm Trương này thật là quen lắm người, ngay cả hòa thượng cũng là bạn của hắn.
Cảnh giới của Tuệ Không pháp sư và Tảm Bao rõ ràng không giống nhau hai mắt của Tuệ Không trông hiền hòa, mỉm cười cũng rất điềm đạm, hòa thượng Tam Bảo vừa nhìn đã biết là nhà hoạt động xã hội, cười ha ha nói: “Chủ nhiệm Trương, quản lý của anh ở đây thật là nghiêm khắc!” Gã giơ giơ chiếc di động trong tay rồi nói: “Đang chuẩn bị gọi điện cho cậu đấy.”
Tuệ Không pháp sư chắp hai tay nói: “A di đà phật, Trương thí chủ trước đến giờ vẫn vậy!”
Trương Dương cười nói: “Vẫn vậy, vẫn vậy, cuộc du hành Nam Lâm Tự của đại sư hài lòng chứ?”
Tuệ Không pháp sư cười điềm đạm nói: “Tăng chúng Nam Lâm Tự đã chăm sóc sư đồ chúng tôi rất chu đáo, lần này tôi đi qua Đông Giang đã cảm nhận được tấm thịnh tình của các thí chủ.”
Trương Dương đến trước mặt hòa thượng Tam Bảo, nhìn cách ăn mặc của người này, liền hỏi: “Này Tam Bảo, anh không cảm thấy rằng mình quá gây sự chú ý sao?’
Hòa thượng Tam Bảo cảm thán nói: “Chẳng còn cách nào cả, tất cả việc bình thường của chùa đều giao cho tôi phụ trách, tôi không làm thì ai làm chứ?”
Tên này nhất định là giống một người phàm tục, Trương đại quan cười nói: “Mấy vị đại sư, mời vào trong chùa để uống trà.”
Tuệ Không nói: “Không giấu gì thí chủ, lần này chúng tôi đến là để thăm Trương thí chủ, để biểu thị lời cảm ơn, hai là để đến thăm Thu Hà Tự.”
“Thu Hà Tự?” Trương đại quan đến Đông Giang lâu như vậy rồi mà vẫn chưa nghe thấy cái tên Thu Hà Tự.
Hòa thượng Tam Bảo nói: “Thu Hà Tự là một chùa tầm cỡ được xây dựng từ thời Minh! Sau khi triều Thanh ập đến đã bị phá hủy, Đài Loan cũng có một Thu Hà Tự, chính là do cao tăng Thu Hà Tự lúc đó là Phổ Hiền sau khi từ Đông Giang đến Đài Loan đã xây dựng lại.”
Trương Dương lúc này mới biết lần này Tuệ Không đến là để tìm hiểu cội nguồn, hắn gọi Chu Sơn Hổ đến, bảo gã lái chiếc xe của đơn vị, đưa mấy vị hòa thượng đến Thu Hà cổ tự ở gần hồ Thu Hà, nhưng gần đó đã hỏi mấy người, đều nói rằng không biết Thu Hà Cổ Tự ở đâu, chiếc xe đi qua biệt thự của Cố Doãn Tri, Trương Dương nhớ đến Cố Doãn Tri sau khi nghỉ hưu đã nghỉ ở đây, thế là xuống xe tìm Cố Doãn Tri.
Cố Doãn Tri vừa vặn đang ở nhà, nghe họ vừa nói đến việc Thu Hà Cổ Tự, liền cười nói: “Ngôi chùa đó đã bị hủy hoại rồi! Chính là ở gần chỗ cách đông nam hai km.”
Trương Dương vừa nghe liền cảm thấy rất vui vẻ, vội vàng bảo Cố Doãn Tri dẫn họ cùng đi.
Cố Doãn Tri nghe nói trong ba vị cao tăng, một vị trong số đó là Tuệ Không đại sư nổi tiếng trong giới phật học Đài Loan, cũng rất vui vẻ, y đã hỏi một chút triết lý cuộc sống với Tuệ Không đại sư, sau khi Cố Doãn Tri nghỉ hưu, không có việc gì cũng thường xuyên đọc kinh phật, những điều y biết cũng phải làm cho Tuệ Không cảm thấy bái phục.
Chiếc xe ô tô dừng lại trước một cánh rừng, Cố Doãn Tri và Tuệ Không đại sư cùng sánh vai đi lên phía đầu tiên, Cố Doãn Tri nói: “Thu Hà Tự từng hưng thịnh một thời ở triều Minh, hương hỏa rất nhiều, khách thập phương đến đây rất nhiều để bái phật, sau đó quân đội triều Thanh ập vào, vì có những nghĩa sĩ phản Thanh, nên đã kích nộ triều đình nhà Thanh! Triều đình nhà Thanh đã phái 5000 binh sĩ đến vây quanh chùa, rồi giết hàng loạt tăng nhân, dùng lửa để đốt, theo lịch sử đã ghi chép, lúc đó lửa đã cháy liên tục sáu ngày sáu đêm! Những cơ nghiệp trăm năm của Thu Hà Tự đều trở thành một đám đổ nát, đến tậm Càn Khôn triều Thanh, có tăng nhân đã xây dựng lại chùa ở chỗ cũ, quy mô đã không thể bằng với năm đó nữa, thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, Thu Hà Tự bảo vệ nạn nhân, trở thành cơ địa của Quốc Dân Đảng! Ở đây đã xảy ra một trận chiến kịch liệt, Thu Hà Tự lại bị hủy hoại bởi khói lửa chiến tranh môt lần nữa. Sau khi giải phóng, chính quyền vốn định xây dựng lại chùa, nhưng sau mười năm chiến tranh, những gì còn sót lại ở chùa cũng trở thành mục tiêu công phá, giờ đây đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Khi nói chuyện, họ đã đến di chỉ của Thu Hà Tự! Thu Hà Tự năm đó rộng khoảng 50000 mét vuông, qu mô khá lớn, trải qua những năm tháng chiến tranh, Thu Hà Cổ Tự giờ đây đã rất khó có thể tìm được những dấu vết cũ, Cố Doãn Tri dẫn họ tìm đến chiếc bia đá hoa cương bị tàn phá, và những đồ khác, trên trụ đá có chữ “Chư La hán Dục Tiễn Trà Tán”, Cố Doãn Tri nói: “Mấy ngày trước, tôi và chuyên gia cục văn vật đã cùng đến đây, họ đã căn cứ vào chữ trên đó để đoán rằng, những thứ này là cối đá dugnf để chữa bệnh cho tăng binh, chứng tỏ rằng Thu Hà Tự năm đó đã có không ít tăng binh.”
Họ lại tiếp tục tìm thấy chữ “Lâm Tuyền Viện: Tự Sơn Giới” trong đám bia đá tàn tích, thứ hấp dẫn mọi người nhất là một một chiếc cối đá nặng đến cả nghìn tấn. Tận mắt nhìn thấy những tàn tích trước mắt, Tuệ Không đại sư liền niệm phật: “A di đà phật!” Tay y chuyển động chuỗi hạt, niệm kinh siêu độ cho những tiền bối trước đó. Đồ đệ Minh Giác và hòa thượng Tam Bảo cũng chắp hết hai tay đứng đằng sau y.
Cố Doãn Tri không muốn làm phiền gã, y vẫy vẫy tay với Trương Dương, cùng đến bên cạnh một chiếc cối đá lớn, Cố Doãn Tri nói: “Tuệ không pháp sư là một nhân vật hiển hách trong giới phật học Đài Loan, tinh thông phật học, không ngờ lại quen biết với con.”
Trương Dương cười nói: “Tự nhiên nhầm lẫn rồi thành quen.”
Cố Doãn Tri nói: “Nhân dịp họ đến Đông Giang, hãy cố gắng thúc đẩy giao lưu văn hóa Phật giáo của hai bờ.”
Trương Dương nói: “Có lẽ ông ấy sẽ ở Đông Giang không lâu, ông ấy còn phải đi Phổ Đà và Cửu Hoa Sơn để giao lưu phật học.”
Cố Doãn Tri mỉm cười nói: “Chưa chắc đã gấp đến vậy.”
Trương Dương nói: “Cha, lần này con đến kinh thành đã dành chút thời gian để đi thăm xưởng Lưu Ly, con thấy có một vài đồ sứ trong đó, có thời gian sẽ đưa qua cho cha.”
Cố Doãn Tri gật đầu rồi nhẹ nhàng nói: “Gặp được Dưỡng Dưỡng chưa?”
Trương Dương nói: “Gặp được rồi, cảm giác lần này Dưỡng Dưỡng đã lớn hơn nhiều.”
Cố Doãn Tri thở dài một hơi, ngước đầu dậy, ánh mắt của y nhìn vào mảnh trời xanh qua chiếc lá, y thấp giọng nói: “Con người rồi sẽ phải lớn lên! Thời gian gần đây đã có quá nhiều việc xảy ra với nó rồi.”