Lý Uyển Cơ nhìn hắn rồi nói: “Tôi không hiểu anh đang nói gì!”
Trương Dương liền nói: “Vậy thì đây chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.” Hắn uống hết cốc trà trên bàn rồi đặt chiếc cốc không ở trên bàn, thấp giọng nói với Lý Uyển Cơ: “Việc này tôi sẽ không nói ra ngoài cho mọi người biết, nhưng tôi cũng không hi vọng tiếp tục thấy cô ở đây.” Hắn không mấy thiện cảm với Lý Ngân Nhật, giống với những gì hắn đã nói, sự sống cái chết của Lý Ngân Nhật chẳng liên quan gì đến hắn. Nhưng Kiều lão đã nhờ hắn việc này, hắn đã coi Lý Ngân Nhật là bệnh nhân của mình, vậy thì hắn không cho phép người khác nhúng tay vào, với hắn, Lý Uyển Cơ giở trò này có thể hiểu được, Lý Ngân Nhật không có lý do gì bỏ qua một cô y tá chuyên chức xinh đẹp thế này, hoặc có lẽ là Lý Ngân Nhật không cam chịu, Trương Dương không nói chuyện này ra, cũng là vì hắn cảm thấy đồng tình với tình cảnh của Lý Uyển Cơ. Nếu như chuyện này bị lộ ra, Lý Uyển Cơ chỉ có một con đường chết.
Trương Dương nói xong lời này liền quay trở lại bên cạnh Lý Ngân Nhật, rồi viết đơn thuốc cho y một lần nữa.
Lý Ngân Nhật chiến công hiển hách, là một đại tướng người Bắc Hàn đều biết, nhưng giờ đây chính y đã tỏ rõ sự sợ sệt, con người sống càng lâu, thì càng trở nên quý trọng tính mạng mình, nói trắng ra chính là sợ chết.
Trương Dương viết xong đơn thuốc cho Lý Ngân Nhật liền thấy Lý Uyển Cơ bước vào, tố chất tâm lý của Lý Uyển Cơ rất tốt, dù là ở tình trạng này vẫn biểu lộ khá bình tĩnh trước mặt Trương Dương, mặc dù Trương Dương không nói trắng ra, nhưng hiện tại Lý Uyển Cơ không có cơ hội chạy trốn.
Trương Dương cũng cảm giác thấy chuyện này, hắn đưa đơn thuốc cho Lý Uyển Cơ rồi nói: “Cô đến Đồng Nhân Đường bốc mấy vị thuốc này về cho tôi, nhớ lấy, nhất định đừng để xảy ra vấn đề gì.”
Lý Uyển Cơ thầm chấn động, Trương Dương làm như vậy đồng nghĩa với việc cho cô ta một cơ hội tháo chạy, Trương Dương không hề muốn dìm Lý Uyển Cơ vào chỗ chết, nhưng hắn cũng không yên tâm để người phụ nữ này tiếp tục ở lại bên cạnh Lý Ngân Nhật, nếu như để cô ta ở lại một cách tự do, Lý Ngân Nhật sớm muộn gì cũng chết trong tay cô ta.
Lý Uyển Cơ đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, sau khi cầm phương thuốc rời đi, liền không quay lại nữa. Lý Ngân Nhật lúc đó mới phát hiện ra Lý Uyển Cơ có vấn đề, trước mặt Trương Dương y cũng không nói thẳng chuyện này ra, Lý Ngân Nhật cũng không muốn người khác biết chuyện nội bộ của họ.
Trương Dương sau khi điều chỉnh phương thuốc cho Lý Ngân Nhật, liền dặn dò Khương Thuấn Thần nhất định phải theo dõi sát sao, không được để xảy ra bất cứ một vấn đề gì.
Khi Trương Dương rời đi, đã là bảy giờ tối, Tông Thịnh ở bên ngoài cửa đợi hắn suốt, Trương Dương bước lên chiếc xe Jeep, hắn ngáp một hơi mệt mỏi: “Muộn rồi, không kịp giờ tàu hôm nay rồi.”
Tông Thịnh cười nói: “Thôi anh đừng có càu nhàu nữa, Lý tướng quân thế nào rồi?”
Trương Dương nói: “Không chết được đâu, vấn đề đều nằm ở ông ấy mà thôi.”
Tông Thịnh cũng không hỏi kỹ thêm nữa.
Trương Dương nghĩ một lúc, rồi về ban trú kinh Bình Hải, Tống Hoài Minh tối nay đã đến kinh thành, hắn nhất định phải đi thăm.
Tống Hoài Minh thấy Trương Dương đến không hề cảm thấy bất ngờ, y vẫy tay một cách thân thiết, ngụ ý bảo Trương Dương ngồi xuống ghế sô pha, mỉm cười nói: “Nghe Hồng Vệ Đông nói cháu không kịp lên tàu hỏa à?”
Trương Dương gật đầu nói: “Kiều lão bảo cháu giúp ông ấy chút việc, cho nên cháu chỉ đành ở lại một ngày rồi.”
Trước mặt Tống Hoài Minh hắn cũng chẳng cần thiết phải giấu giếm điều gì.
Tống Hoài Minh rất thích thái độ này của Trương Dương, y không truy vấn Kiều lão lần này bảo Trương Dương đến để làm gì, mặc dù những năm gần đây quan hệ giữa y và Kiều lão hơi xa cách, nhưng y luôn coi Kiều lão là ân sư, tình nghĩa này không thể dễ dàng quên được. Tống Hoài Minh nói: “Lần này đến kinh thành có thu hoạch gì không?”
Trương Dương cười nói: “Cháu đã kết giao với một đám thái tử gia, họ cảm thấy hứng thú với khu đô thị mới Đông Giang, cuối tháng này họ sẽ đến Đông Giang khảo sát.”
Tống Hoài Minh nói: “Bối cảnh của những người này đều rất phức tạp, nhất định phải chú ý đến việc điều hòa các mối quan hệ đấy.”
Trương Dương cười nói: “Chú Tống lo lắng gì chứ?
Tống Hoài Minh nói: “Đừng bao giờ quên rằng người thương gia lúc nào cũng lấy lợi ích làm đầu, khu đô thị mới Đông Giang nhất định sẽ phát triển tốt, chính sách của tỉnh sẽ dốc toàn lực để ủng hộ, với điều kiện như vậy, tìm được những người đầu tư thích hợp không hề khó, giờ đây không giống với trước kia nữa, thái độ của nhà đầu tư cũng từ việc do dự trở thành việc tranh giành nhau để đầu tư, những vị thái tử này quả thực rất có năng lực, nhưng quan hệ đằng sau của họ thật sự rất phức tạp, đừng để đến khi mời thần thì dễ tiễn thần thì khó.” Tống Hoài Minh không chỉ là lãnh đạo của Trương Dương, mà còn là tiền bối của hắn, đương nhiên phải nhắc nhở Trương Dương kịp thời.
Trương Dương gật đầu rất khiêm tốn: “Chú Tống, chú yên tâm, cháu nhất định sẽ cẩn thận.”
Tống Hoài Minh nói: “Kiều lão vẫn thích thu thập sưu tầm đá sao?’
Trương Dương gật đầu nói: “Đó có lẽ là sở thích lớn nhất của ông ấy.”
Tống Hoài Minh cười, y liền cầm cốc trà lên uống một ngụm rồi nói: “Lần này cháu có gặp Văn phu nhân không?”
Trương Dương nói: “Cháu gặp rồi, còn đến nhà bà để ăn cơm nữa kìa.” Trương Dương nói xong, nhớ ra một chuyện, liền thấp giọng nói: “Trần Tuyền hình như có quan hệ khá tốt với phó thủ tướng Văn.”
Tống Hoài Minh ừm một tiếng như không có chuyện gì xảy ra, mặc dù y vừa đến kinh thành, nhưng đã nghe nói đến mâu thuẫn của Trương Dương và Trần An Bang, với tính cách của người con rể tương lai này, Tống Hoài Minh cũng rất hiểu, tiểu tử này trời không sợ đất không sợ, càng huống hồ, có La Tuệ Ninh đứng đằng sau hắn đỡ lưng cho hắn, có điều cảm giác gần đây hắn và Kiều lão rất thân nhau, Tống Hoài Minh cho rằng, Trương Dương thông qua y thuật đã tiếp cận Kiều lão, Tống Hoài Minh nói: “Cha nuôi của cháu hẹn chú trưa mai cùng ăn cơm, cháu có đi không?”
Trương Dương lắc đầu nói: “Trưa mai cháu phải đi rồi, cháu đã ở kinh thành hơn mười ngày nay, biết bao việc ở bên Đông Giang còn đợi cháu về xử lý.”
Tống Hoài Minh nói: “Cũng được, công việc là quan trọng hàng đầu.”
Trương Dương không ở lại quá lâu, thật ra, trước mặt Tống Hoài Minh hắn vẫn khá nghi kị, dù gì y cũng là nhạc phụ tương lai của hắn, rất nhiều việc không thể nói thả phanh được, hơn nữa, Trương đại quan còn chưa kịp ăn cơm tối, giờ đây bụng hắn đã bắt đầu réo ầm lên.
Bước ra khỏi phòng Tống Hoài Minh, một mình Trương Dương đi đến con phố nhỏ đằng sau, trước kia, hắn đã từng đến chỗ này, bên trong đây rất nhiều chợ đêm, Trương Dương tìm một nhà hàng thịt dê nướng, rồi gọi mấy món nướng, một bình rượu, tự ngồi ăn uống, có điều hắn đã phát hiện rất nhanh có một chiếc xe Benz dừng lại ở bên đường, mặc dù hắn nhìn không kỹ trong xe là ai, nhưng Trương Dương có một loại trực giác, chiếc xe này đến là để tìm hắn.
Trương Dương không đi qua chỗ chiếc xe ngay, sau khi hắn ăn uống no say xong, rồi mới chầm chậm bước đến, bước gần chiếc xe Benz kia, cửa xe chầm chậm hạ xuống, từ trong đó lộ ra một gương mặt xinh xắn, không ngờ là chủ nhiệm cục 10 Quốc An Chương Bích Quân.
Trương Dương cười nói: “Chủ nhiệm Chương, hôm nay nhàn nhã vậy ư?”
Chương Bích Quân cười điềm đạm nói với Trương Dương: “Tôi đã đi theo cậu một thời gian rồi, thấy cậu ăn uống ngon như vậy, nên ngại không dám làm phiền cậu.”
Trương Dương nói: “Tôi còn đang nghĩ một mình uống rượu thật chán kìa, chủ nhiệm Chương đến rồi thì cũng vào uống với tôi mấy chén cho vui.”
Chương Bích Quân nói: “Tôi không ăn thịt dê, nếu không thì tôi đã đến đó lâu rồi!”
Trương Dương cười hà hà gật đầu: “Nếu không có việc gì thì tôi đi đây, ngày mai tôi còn phải đi tàu hỏa về Đông Giang.”
Chương Bích Quân nói: “Có việc đấy!”
Trương Dương nói: “Là việc riêng hay là việc công? Nếu là việc riêng thì chúng ta còn có thể nói chuyện, còn nếu là việc công thì thôi, dù sao thì tôi cũng đã ra khỏi tổ chức đó rồi, ra khỏi đó hẳn rồi.”
Chương Bích Quân nói: “Cậu lên xe đi!”
Trương Dương thở dài một hơi, nhưng hắn vẫn mở cửa xe ra để bước lên, trên người tên này toàn mùi thịt nướng, Chương Bích Quân ngửi thấy mùi trên người hắn liền chau mày nói: “Đồ nướng là thứ mất vệ sinh nhất trên đời.”
Trương Dương cười nói: “Ăn bẩn sống lâu mà, thật ra bà cũng nên nếm thử xem, nếu không thì cuộc đời này thật là đáng tiếc.”
Chương Bích Quân nói: “Chẳng có gì là đáng tiếc cả.”
Người lái xe chầm chậm lái chiếc xe đi, Trương Dương cảnh giác hỏi: “Bà định đưa tôi đi đâu đây?”
Chương Bích Quân nói: “Cậu yên tâm đi, chỉ là muốn nói chuyện với cậu thôi, tôi sẽ đưa cậu về ban trú kinh Bình Hải ngay.”
Trương Dương nói: “Tôi đã ra khỏi tổ chức từ lâu rồi.”
“Tôi biết!”
Chương Bích Quân nhẹ nhàng nói: “Gần đây cậu ra vào chỗ của Lý Ngân Nhật rất nhiều lần, tại sao vậy?”
Trương Dương cười nói: “Bà để ý đến nhiều chuyện quá đấy!”
Chương Bích Quân nói: “Vì đây là sự việc liên quan đến sự an toàn của quốc gia, tôi nhất định phải tìm hiểu tất cả tình hình liên quan xung quanh nó.”
Trương Dương nói: “Cũng không có gì, tôi đến để khám bệnh cho Lý Ngân Nhật, với năng lực điều tra của quốc an, có lẽ đã điều tra ra chuyện này từ lâu rồi.”
Chương Bích Quân nói: “Tình hình của Lý Ngân Nhật thế nào rồi?”