Trương Dương cười nói: "Không có gì mà phải chuẩn bị cả, tôi dù sao cũng chỉ có một mình, thích đi thì đi thôi!" Trước mặt Kiều Chấn Lương, hắn dùng điện thoại nhà của Kiều gia gọi điện thoại cho Tần Thanh.
Trong Điện thoại Trương Dương căn bản không nhắc tới chuyện của Kiều lão, chỉ nói bí thư Kiều bảo hắn tới kinh thành đi công tác, Tần Thanh biết hắn buổi sáng tới nhà Kiều Chấn Lương, lại nhìn thấy số điện thoại nhà của Kiều Chấn Lương, lập tức đoán được Kiều Chấn Lương có thể đang ở bên cạnh Trương Dương, cô ta không truy hỏi tình hình cụ thể, Trương Dương nếu tiện khẳng định sẽ nói cho cô ta biết nguyên nhân.
Kiều lão lần này xuất hành đi một chiếc xe thương vụ đặc chế, bên trong xe được cải tiến, đặc biệt chuẩn bị một cái giường nhỏ cho Kiều lão, còn có buồng vệ sinh riêng, bên trong thật ra chính là kết cấu xe phòng, Trương Dương nhìn ra chiếc xe này vừa được mua không bao lâu, hỏi qua mới biết chiếc xe này là Kiều Mộng Viện mua để hiếu kính ông nội, đặc biệt được định chế từ xưởng, ô tô như vậy trên thế giới không tìm thấy được mấy chiếc, một hàng ba xe vào năm giờ rưỡi chiều thì rời khỏi Đông Giang.
Kiều lão nằm trên giường, cầm một quyển sách, Trương Dương ngồi ở bên cạnh Kiều lão Kiều lão nói: "Ở đây có sách, phía trước có tivi, cậu muốn làm gì thì làm, không cần phải câu thúc."
Trương Dương nói: "Ngài vì sao không đi máy bay?"
Kiều lão cười nói: "Cậu có phải cảm thấy ở tuổi của tôi nên quý trọng thời gian, bất kỳ chuyện gì cũng phải chú trọng tới hiệu suất đúng không?"
Trương Dương bật cười ngượng ngịu.
Kiều lão nói: "Sau khi về hưu, cái mà thôi không thiếu nhất chính là thời gian, tôi thích cảm giác đi đường này, ngắm phong cảnh trên đường, cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng biến đổi, đối với người sợ cái chết mà nói, thời gian là ngắn ngủi vĩnh viễn không đủ dùng, nhưng khi cậu chỉ coi sinh mạng là một giai đoạn của nhân sinh, ở vào gian đoạn này cậu đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, vậy thì cậu sẽ cảm thấy mình không còn việc gì làm nữa, thời gian đối với cậu cơ hồ là xa xỉ." Kiều lão đeo kính lão lên, bắt đầu đọc sách.
Trương Dương không làm phiền ông ta, cầm điều khiển mở tivi lên xem.
Tới kinh thành đã mười một giờ rưỡi tối, tinh thần của Kiều lão vẫn rất tốt, ông ta mỗi đêm đều ngủ vào đúng mười hai giờ, bảo đảm thời gian ngủ chỉ sáu tiếng. Hành trình của ông ta là căn cứ vào thời gian nghỉ ngơi của ông ta để chế định, buổi tối Trương Dương nghỉ lại trong nhà Kiều lão, Trương đại quan nhân ít khi khó ngủ, tới nhà Kiều lão rồi, hắn theo lệ giao ra điện thoại, đây là chấp hành theo quy định an toàn, Trương Dương đối với chuyện này tất nhiên không có dị nghị gì, điều kiện nghỉ ngơi rất tốt, trong phòng đầy đủ tiện nghi, còn có điểm tâm để ăn, có điều Trương Dương tới đây vẫn cảm thấy không được thoải mái, có một loại cảm giác như bị giam lỏng.
Trương Dương chán chẳng buồn xem tivi nữa, toàn bộ buổi tối hắn cũng không được ngủ ngon, vào lúc năm giờ sáng, Trương Dương nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, kéo rèm nhìn ra, liền thấy đã có ánh nắng, Kiều lão mặc quần áo luyện công màu xám, đang đánh Thái Cực quyền trong hoa viên.
Trương Dương cười cười, hắn đi ra ngoài, tới ngoài cửa, cảnh vệ của Kiều lão nhìn nhìn hắn nhưng không nói gì, Trương Dương cũng không tiếp tục tiến về phía trước, mà đứng đó nhìn Kiều lão đánh xong một đường Thái Cực quyền, rồi cười ha ha vỗ tay.
Kiều lão đã sớm nhìn thấy Trương Dương đến, mỉm cười nói: "Dậy sớm thế?"
Trương Dương ăn ngay nói thật: "Ngủ không ngon!"
Kiều lão nói: "Chắc là tới nhà tôi thì không quen à."
Trương Dương cũng không phủ nhận: "Tôi tự do quen rồi."
Kiều lão bật cười, gật đầu nói: "Lộ Thái Cực quyền này của tôi đánh thế nào?"
Trương Dương nói: "Có mấy động tác đánh không đúng, ngài nếu không chê tôi tuổi trẻ nông cạn thì tôi sẽ đánh một lượt cho ngài xem!"
Kiều lão gật đầu, đi sang một bên, Trương Dương đứng trong hoa viên, giơ tay nhấc chân, một bộ Thái Cực quyền như hành vân lưu thủy được trình hiện ra trước mặt Kiều lão. Kiều lão luyện Thái Cực quyền nhiều năm, cũng từng được nhiều vị danh Thái Cực chỉ điểm, nhưng sau khi nhìn thấy Trương Dương biểu diễn, ông ta mới hiểu được cái gì gọi là lô hỏa thuần thanh chân chính, Trương Dương đánh xong một bộ quyền, rất khí định thần nhàn.
Kiều lão khen: "Xem ra trên đời này thật sự có thiên tài tồn tại, cậu chính là thiên tài về mặt võ công!"
Trương Dương cười nói: "Thật ra võ công quyền pháp của tôi so với y thuật còn kém hơn một chút." Thằng ôn này vẫn không biết khiêm tốn.
Kiều lão gật đầu, Trương Dương chỉ ra một số thiếu xót trong động tác của ông ta, Kiều lão hoàn toàn không ra vẻ, vui vẻ tiếp nhận, thông qua chỉ điểm của Trương Dương, Kiều lão cũng có được không ít lợi ích.
Buổi sáng Hôm ấy Kiều lão dẫn hắn tới thăm lão hữu của ông ta, Trương Dương vốn cho rằng vị lão hữu này của Kiều lão là một vị quan lớn nào đó trong nước, nhưng sau khi gặp mặt mới biết được, không ngờ là nhân vật phong vân trong quân đội của Bắc Triều Tiên Lý Ngân Nhật, trước đây Trương Dương thường xuyên trên tin tức ở nhìn thấy nhân vật nắm thực quyền này của Bắc Triều Tiên, khi thật sự nhìn thấy ông ta, cảm thấy trên màn ảnh thì gầy đi nhiều, chắc là bởi vì do có bệnh.
Hán ngữ của Lý Ngân Nhật không tồi, nghe nói năm đó ông ta từng tham gia chiến tranh kháng Nhật ở đông bắc Trung Quốc, là từ đó mà biết tiếng Trung, Trương Dương biết trường hợp như thế này cũng không thích hợp để nhiều lời, cho nên chỉ cười cười với Lý Ngân Nhật chứ nói gì, ý bảo Lý Ngân Nhật dưa cổ tay ra, hắn nắm mạch môn của Lý Ngân Nhật, phát hiện da thịt của Lý Ngân Nhật nóng rực, tần suất đập của mạch rất yếu mà nhanh, Trương Dương nhìn nhìn sắc mặt của Lý Ngân Nhật, sắc mặt vàng ọt, hai mắt đầy tia máu, Trương Dương bảo ông ta lè lưỡi ra, bựa lưỡi rất dầy, màu sắc hơi xanh.
Trương Dương buông cổ tay Lý Ngân Nhật ra, quay sang nói với Kiều lão: "Kiều lão, tôi có thể hỏi không?"
Kiều lão lập tức minh bạch Trương Dương muốn hỏi một số, ông ta cười nói: "Chúng tôi ra ngoài cho cậu hỏi một mình!"
Hai cảnh vệ bên cạnh Lý Ngân Nhật có vẻ do dự, Lý Ngân Nhật phất phất tay, bảo bọn họ cũng lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại có Lý Ngân Nhật và Trương Dương, Lý Ngân Nhật nói: "Tiên sinh cứ hỏi, không cần cố kỵ!"
Trương Dương nói: "Lý tướng quân bao nhiêu tuổi rồi?"
Lý Ngân Nhật nói: "Bảy mươi hai tuổi!"
Trương Dương nói: "Chuyện đó của tướng quân vẫn bình thường chứ?"
Vẻ mặt của Lý Ngân Nhật có chút xấu hổ: "Ặc..."
Trương đại quan nhân từ trong mạch đập cũng đã nhận thấy được vị Lý tướng quân này là người túng dục quá độ, ông ta sớm đã già, lại thêm thể chất không tốt, mắc một số bệnh mãn tình nhưng lại không biết kiềm chế, cho nên mới thành thế này. Trương Dương nói: "Lý tướng quân nếu không nói thật thì tôi chỉ sợ là không giúp gì được ông đâu."
Lý Ngân Nhật tuy rằng là quan lớn Bắc Triều Tiên, nhưng trong mắt Trương Dương, thằng cha này có là gì? Hắn căn bản không coi lão vào đâu.
Lý Ngân Nhật nói: "Tôi đối với phương diện này có chút ham thích, cơ hồ mỗi ngày đều làm một lần."
Trương đại quan nhân thầm than, đúng là không muốn sống nữa à, lão nhân hơn bảy mươi tuổi mà còn vượng uy như vậy, ông không phải là muốn chết ư?"
Trương Dương nói: "Thể chất của ông vốn đã không tốt, mắc rất nhiều bệnh mãn tính, nhưng ông trong chuyện phòng the bỏ quá nhiều tinh lực, sức khỏe của ông không thể ứng phó với mật độ như vậy, Lý tướng quân, ông nói thật với tôi đi, có phải là ông thường xuyên dùng đồ bổ không?"
Lý Ngân Nhật lúc ban đầu thấy Kiều lão dẫn đến một thanh niên, ông ta đối với Trương Dương có chút thái độ hoài nghi, cũng không tin một người trẻ tuổi thì y thuật có thể giỏi giang được, nhưng Trương Dương chỉ từ mạch tượng đã phát hiện bệnh căn của ông ta, hơn nữa trong quá trình hỏi còn không ngừng đi sâu, dần dần phát hiện cũng không thể không thán phục Trương Dương quả thực rất có bản lĩnh.
Lý Ngân Nhật nói: "Tiên sinh nói không sai, tôi lợi dụng không ít thiên phương tẩm bổ, đối với dược vật cũng đã hình thành tính ỷ lại."
Trương Dương cười thầm trong lòng, chuyện phòng the hiện tại của Lý Ngân Nhật khẳng định toàn dựa vào dược vật chống đỡ, thiếu dược vật, thằng cha này là một kẻ bất lực. Hắn tiếp tục hỏi: "Sử dụng dược vật đã bao nhiêu năm rồi?"
Lý Ngân Nhật nói: "Hơn ba mươi năm rồi."
Trương Dương nói: "Trung Quốc chúng tôi có câu châm ngôn, là thuốc thì có ba phần độc, tướng quân sử dụng dược vật nhiều năm như vậy, hơn nữa chuyện phòng the thường xuyên quá mức, thân thể không ngừng hao tổn, đồng thời dược vật cũng không ngừng tạo thành tổn hại, sức khỏe của ông mới như dầu hết đèn tắt.."
Lý Ngân Nhật gật đầu: "Rất nhiều bác sĩ đã khám bệnh cho tôi, người lạc quan nhất cũng cho rằng tôi chỉ còn nửa năm sinh mệnh."
Trương Dương không nói gì, nếu mình không ra tay, Lý Ngân Nhật nhiều nhất cũng chỉ sống thêm được nửa năm.
Lý Ngân Nhật nói: "Nhưng hiện tại tôi còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong, nếu tôi đi rồi, tôi sợ trong nước sẽ lâm vào cục diện hỗn loạn, tôi cần thời gian."
Trương Dương hỏi: "Bao lâu!"
Lý Ngân Nhật nói: "Một năm!"
Trương Dương gật đầu nói: "Tôi có thể làm được!"
Lý Ngân Nhật nghe hắn đáp ứng dứt khoát như vậy, trong lòng không khỏi có chút hối hận, sớm biết như vậy mình đã nói mười năm rồi. Trương Dương nói: "Cái gọi là thuốc bổ, thật ra đều là trước tiên ép năng lượng trong thân thể ông, năng lượng trong cơ thể người cũng có hạn thôi, không thể vĩnh viễn ép mãi được. Lý tướng quân, ông nếu muốn mau chóng khôi phục sức khỏe, nhất định phải tiết chế, tôi kê cho ông một phương thức cố bản bồi nguyên, ông dùng theo, chắc sẽ có hiệu quả."