Lương Thiên Chính đáp: "Cháu thấy cháu có năng lực hơn Tần Thanh?"
Trương Dương cười: "Bí thư Lương kéo cháu về đây, là muốn cháu đảm nhận trọng trách. Cháu đã đến rồi, cũng nên làm sao cho xứng đáng với sự kì vọng của bí thư Lương. Cháu muốn làm nhiều việc nhưng không hề đơn giản, làm nhiều chưa chắc đã làm lãnh đạo hài lòng, nên cháu muốn sư xuất danh hữu."
Lương Thiên Chính hỏi: "Sư xuất danh hữu?"
Trương đại quan nhân cố ý thở dài: "Kì thực lúc đầu đến Đông Giang cháu cũng do dự, chú cũng biết ở Nam Tích cháu được lãnh đạo tương đối coi trọng, bí thư Lí còn hứa hẹn cho cháu đảm nhiệm chức vụ bí thư công ủy đảng, nhưng cháu muốn nhận những nhiệm vụ nhiều thách thức nên đã bỏ qua cơ hội đó để tới Đông Giang...haiz...thực ra cũng đành chịu vậy!" Hắn lại than thở
Lương Thiên Chính nói: “Cậu cho rằng lãnh đạo thành phố Đông Giang chúng tôi không coi trọng cậu? không giao phó trọng trách cho cậu?”
Trương Dương nói: “Bí thư Lương, ông coi tôi như con cháu của mình, tôi cũng coi ông như người nhà, tôi không giấu gì ông, trong lòng tôi quả thật có chút thất vọng, vừa rồi tôi muốn nói với tỉnh trưởng Tống, nhưng lại sợ ông ấy nói tôi kén cá chọn canh, không hiểu được sự khó khăn thực thế của các vị lãnh đạo các ông, nếu như không phải gặp ông thì tôi đã chuẩn bị đến nhà bí thư Kiều một chuyến rồi, tôi có chút hối hận.”
Lương Thiên Chính vẫn chưa nghe ra trong lời nói của tên tiểu tử này cố ý dùng lãnh đạo cấp trên đề ép mình, vẫn cười nói: “Hối hận cái gì?”
Trương Dương nói: “Nhân lúc công việc hiện nay chưa bắt đầu thì tôi xin trở về Nam Tích vậy. cho dù bí thư Kiều có mắng cũng đành vậy.”
Lương Thiên Chính thầm chửi trong bụng, tên tiểu tử thối, lại dám lấy Kiều Chấn Lương ra ép mình, thực tế nếu như không phải Kiều Chấn Lương lộ ý muốn đưa Trương Dương qua đây thì Lương Thiên Chính y không đời nào đưa cái tai họa này đến đây, bề ngoài là muốn thu hút nhân tài nhưng thực ra là ý của Kiều Chấn Lương. Lương Thiên Chính không hài lòng với sự bổ nhiệm cán bộ của khu đô thị mới lần này, nhưng ý của tỉnh y cũng không thể chống lại. y giao việc tổ chức bộ máy cán bộ khu đô thị mới cho thị trưởng Phương Tri Đạt, căn bản không có hỏi han gì đến. Lương Thiên Chính đương nhiên hiểu Trương Dương đang phô trương thanh thế, có điều y biết Trương Dương nếu như không đến Đông Giang thì sẽ phụ trách khu cao tân Nam Tích, tuy Nam Tích không thể bì được với Đông Giang về mặt cấp bậc thành phố, nhưng hiện giờ hắn đã tỏ rõ rằng cục sự nghiệp xã hội đô thị mới không coi trọng hắn, bất luận là Kiều Chấn Lương hay Tống Hoài Minh sau khi biết được chuyện này chưa chắc đã vui vẻ gì, họn họ thậm chí còn cho rằng mình cố ý báo thù Trương Dương. Nhưng mình quả thực đã nói qua với Phương Tri Đạt, muốn để cho Trương Dương phụt rách công tác thu hút đầu tư của khu đô thị mới, xem ra Phương Tri Đạt chưa có thực hiện tốt quán triệt chấp hành ý của mình. Lương Thiên Chính vốn cảm thấy cũng không có gì, tên tiểu tử này thích thể hiện tài năng thì cũng nên làm nhụt bớt nhuệ khí của hắn.
Lương Thiên Chính cười nói: “Trương Dương, không phải thất vọng như vậy, cậu vừa mới đến Đông Giang, để cậu tạm thời làm cục trưởng cực sự nghiệp xã hội cũng là sợ người khác nói linh tinh, muốn ổn định một thời gian, để cậu làm ra chút thành tích rồi sẽ giao nhiệm vụ lớn hơn, nhưng cậu lại không chịu nổi rồi.”
Trương đại quan nhân không chút khiêm tốn nói: “Bí thư Lương, năng lực của tôi rốt cuộc như thế nào thì đã được chứng minh rất nhiều lần rồi, vừa nãy ông còn nói thừa nhận năng lực của tôi, nếu như ông không thừa nhận thì cũng sẽ không phí sức lực mà đưa tôi về Đông Giang này.”
Lương Thiên Chính cười ha ha, nhưng trong lòng lại thầm chửi tên tiểu tử này mặt thật dày.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện trùng hợp, khi Lương Thiên Chính và Trương Dương đang ngồi trong sân nói chuyện thì bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương và vợ Mạnh Truyền Mỹ đang đi từ bên ngoài vào, bọn họ không đi xe, thực ra những quan cao đều ở trong đại viện của tỉnh ủy, gặp phải nhau cũng là chuyện bình thường. Trương Dương mắt rất nhanh nhạy, nhìn thấy Kiều Chấn Lương liền đứng dậy chào hỏi.
Lương Thiên Chính tuy là bí thư thị ủy Đông Giang, nhưng trước mặt Kiều Chấn Lương vẫn là hạ cấp, cũng phải tỏ ra tôn trọng ông ta, y liền đứng lên cười nói: “Bí thư Kiều, khéo gặp quá.”
Kiều Chấn Lương cười nói: “Đúng thế, chúng tôi vừa mới ra ngoài mua chút đồ, hai người sao lại đi cùng nhau vậy?”
Lương Thiên Chính còn chưa kịp trả lời thì Trương Dương đã nói trước: “Bí thư Kiều tìm cháu nói chuyện, ông ấy rất tín nhiệm cháu, giao cho cháu nhiều nhiệm vụ quan trọng quá, cháu sợ sẽ không làm tốt.”
Kiều Chấn Lương cười lớn nói: “Người trẻ tuổi nhiều áp lực một chút là chuyện tốt, Thiên Chính, cậu thật có mắt nhìn người tài.”
Trong điệu cười của Lương Thiên Chính có chút gượng gạo, thật là hết cách với tên Trương Dương này, y cười nói: “Đúng thế, tôi cũng nghĩ thế, tôi đưa Trương Dương tới Đông Giang cũng chính là vì muốn tận dụng năng lực của cậu ấy.”
Trương Dương nói: “Đúng vậy! Đúng vậy! bí thư Lương đặc biệt coi trọng cháu, còn giao ch cháu làm cục trưởng cục sự nghiệp xã hội khu đô thị mới, vị trí quan trọng như vậy cháu thật có chút lo lắng mình không làm tốt.”
Lương Thiên Chính không ngờ tên tiểu tử này lại dám nói như vậy trước mặt Kiều Chấn Lương, thật là nếu như hắn dốc hết nỗi khổ ra thì mình chắc chắn sẽ chẳng được yên, Lương Thiên Chính cũng là một tên xảo quyệt, lập tức cười nói: “Bí thư Kiều, cậu ấy chê tôi giao cho trọng trách quá nặng, tôi thực ra cũng không có giao nhiều vụ nhiều quá cho cậu ấy, chỉ bảo cậu ấy làm phó chủ nhiệm quản ủy của khu đô thị mới, kiêm cục trưởng cục sự nghiệp xã hội, vậy mà cậu ta cũng than khổ, anh thử phán xét xem, đây có phải là cậu ta thấy khó mà lui không?”
Kiều Chấn Lương cười một nụ cười kín đáo, nói: “Trương Dương, khó mà bí thư Lương lại tín nhiệm cậu như vậy, cậu còn trẻ, làm nhiều một chút cũng không gục ngã được, cố gắng mà làm nhé.”
Trương đại quan nhân mãi mãi là một kẻ được nước xông lên, trong lòng nghĩ Lương Thiên Chính đúng là chuyển hướng nhanh, vừa nãy còn nói gì cơ chứ? Giao giờ lại cho tôi một chức nữa rồi, hắn liền làm mặt khổ nói: “Bí thư Kiều, không phải là cháu sợ khó mà lui, bí thư Lương còn muốn cháu làm chủ quản công tác thu hút đầu tư cho khu đô thị mới, thật là xem cháu như ba đầu sáu tay, làm cho một phó chủ nhiệm quản ủy hội như cháu còn bận rộn hơn cả đồng chí chủ nhiệm Lưu Bảo Toàn.”
Lương Thiên Chính nghe thấy tên tiểu tử này nói như vậy, lòng thầm chửi tên này thật là tham lam không biết đủ, đến cả công tác thu hút đầu tư cũng muốn động vào, Lương Thiên Chính cười ha ha nói: “Kẻ có tài phải làm nhiều mà.”
Kiều Chấn Lương thấy vợ đã về trước, rõ ràng không có hứng thú nghe bọn họ tiếp tục nói, mỉm cười nói: “Hai người cứ nói chuyện đi. Thiên Chính, cậu làm đúng, không thể để cho tên nhóc này lười biếng được, phải hết sức mà giao nhiệm vụ nó nó, muốn đánh trống phải dùng gậy mà đánh, không được mềm yếu.” ông ta nói xong rồi đi về phía nhà mình.
Trương Dương cười ha ha nhìn Lương Thiên Chính, Lương Thiên Chính cũng cười nhìn hắn, vỗ vỗ vai hắn nói: “Tiểu tử cậu thật gian xảo.”
Trương Dương nói: “Bí thư Lương, những lời vừa rồi ông nói tôi đều đã nghe thấy rồi.”
Lương Thiên Chính nói: “Cố gắng mà làm đi.”
Việc Trương Dương đột nhiên trở thành phó chủ nhiệm quản ủy hội làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, trong đó người cảm thấy bị chấn động lớn nhất chính là Lưu Bảo Toàn, Lưu Bảo Toàn nghĩ không thông, tại sao thành phố đột nhiên thăng Trương Dương lên làm phó chủ nhiệm quản ủy hội? Y cho rằng nhất định là bí thư Đảng công ủy Tần Thanh đứng sau làm việc, Lưu Bảo Toàn vì thế mà cố tình đến gặp thị trưởng Phương Tri Đạt, Lưu Bảo Toàn và Phương Tri Đạt rất quen biết, thực ra việc để Trương Dương làm cục trưởng cục sự nghiệp xã hội người đầu tiên quyết định là Phương Tri Đạt.
Sắc mặt Phương Tri Đạt lúc này rất khó coi, vì vấn đề nhận mệnh của Trương Dương mà vừa rồi bí thư thị ủy Lương Thiên Chính vừa mới oán trách y một trận, ý của Lương Thiên Chính rất rõ ràng, Trương Dương là người bí thư Kiều điểm danh, mình đã giao việc của đô thị mới cho Phương Tri Đạt, mà Phương Tri Đạt lại xử lí không thỏa đáng, giờ vấn đề nhậm chức của Trương Dương làm cho lãnh đạo tỉnh không vui, gây ra ấn tượng xấu rằng phía Đông Giang cố tình không chấp hành ý của lãnh đạo.
Tu vi quan sát sắc mặt của Lưu Bảo Toàn vẫn còn rất kém, sau khi vào phòng làm việc của Phương Tri Đạt, y không hề nhận thức được thịt trưởng đại nhân hiện giờ đã không vui, Lưu Bảo Toàn nói: “Thị trưởng Phương, tôi cảm thấy để Trương Dương đảm nhận chức phó chủ nhiệu quản ủy hội là không thích hợp. Quản ủy hội có tất cả ba cục, bất luận là đồng chí La An Định hay là đồng chí Đường Tự Lập đều thích hợp đảm nhận vị trí này hơn cậu ta, trước đầy thành phố không phải nói rằng sau khi thông qua khảo sát rồi mới chọn ra phó chủ nhiệm sao, nhưng giờ đột nhiên lại quyết định, làm như vậy có thể sẽ làm tổn hại đến tính tích cực của các đồng chí khác, đối với công tác vừa mới triển khai sẽ có ảnh hưởng rất lớn.”
Phương Tri Đạt nói: “Anh cảm thấy Trương Dương không thích hợp?”
Lưu Bảo Toàn nói: “Tôi không phải là nói cậu ta không thích hợp, là tôi cảm thấy so với hai đồng chí khác thì cậu ta quá trẻ, làm việc không đủ thận trọng, hơn nữa tổ chức của chúng ta vừa mới thành lập, dù sao ai có năng lực hay không đều cần phải trải qua một thời gian nữa để chứng minh, chọn cậu ta chưa chắc có thể làm mọi người phục…”
Phương Tri Đạt nói: “Bí thư Lương cảm thấy thích hợp.”
Lưu Bảo Toàn lập tức đơ lại, một câu nói bí thư Lương thấy thích hợp của Phương Tri Đạt đã làm cho việc y nói nhiều như vậy cũng chỉ vô dụng, Lương Thiên Chính Đông Giang nói là tính, y chỉ định Trương Dương làm phó chủ nhiệm quản ủy hội thì cho dù là thị trưởng Phương Tri Đạt cũng không thể làm gì, huống hồ là một chủ nhiệm hội như y.
Trong lòng Phương Trí Đạt thật sự không vui, Lương Thiên Chính đã giao chuyện phân chia nhiệm vụ trong tổ xây dựng khu đô thị mới cho y, chuyển để cho Trương Dương làm cục trưởng cục sự nghiệp xã hội là chủ ý của y, tuy y không hỏi chuyện giữa Trương Dương và hai đứa cháu ngoại, nhưng không có nghĩa là y không biết, Trương Dương là cái gai hắn biết, chỉ có điều không ngờ người đầu tiên mà Trương Dương chọc giận khi đến Đông Giang lại chính là mình, bỏ qua chuyện đạo lý, nhưng đánh chó thì phải ngõ mặt chủ, Trương Dương phía sau gây chuyện, hoàn toàn không nể mặt một thị trưởng Đông Giang như y, việc này làm cho Phương Trí Đạt vô cùng tức giận, bề ngoài y không để lộ ra, nhưng chuyện đã động đến y thì đương nhiên y sẽ phải làm vài việc gì đó, đây cúng là nguyên nhân chính y đặt Trương Dương vào vị trí cục sự nghiệp xã hội.
Theo lý mà nói Trương Dương đảm nhận cục trưởng cục sự nghiệp xã hội cũng không bị coi là làm nhục hắn, dù sao cũng chỉ là một cán bộ cấp sở, lúc đầu Lương Thiên Chính giao phó cũng chỉ là để hắn phụ trách công tác thu hút đầu tư chứ không điểm danh để Trương Dương làm phó chủ nhiệm quản ủy hội, Phương Trí Đạt không biết Lương Thiên Chính tại sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện này, hơn nữa biểu hiện cũng rất không vui, cho rằng Phương Trí Đạt không có lĩnh hội tinh thần của y, để cho y bị mất mặt trước lãnh đạo, Phương Trí Đạt ngầm nhận thức được việc bổ nhiệm Trương Dương có vấn đề, có thể tỉnh đã ra mặt hỏi, việc này làm hắn trăm nghĩ nghìn suy cũng không hiểu được, việc bổ nhiệm một quan viên cấp sở mà lại được nhiều người chú ý đến vậy sao?