Bên ngoài Lưu Bảo Toàn thể hiện rất tốt, đối với loại quan lại lọc lõi thì giả bộ là chuyện dễ dàng.
Phương Tri Đạt nói: "Tôi tin tưởng vào công tác trong tương lai của các vị, tin rằng dưới sự lãnh đạo của các vị, bộ chỉ đạo kiến thiết thành phố mới sẽ nhanh chóng đạt hiệu quả."
Trong cuộc họp hôm nay Tần Thanh đã phát biểu mạnh bạo, cô lặp lại những lời nói đó: "Thị trưởng Phương, tôi sẽ nhanh chóng triển khai công việc!"
Phương Tri Đạt dặn dò một số trọng điểm công việc, Lưu Bảo Toàn rất chăm chú nghe, còn gật đầu lia lịa, Tần Thanh trong lòng cũng dự đoán được vài điểm, xem ra công tác ở Đông Giang không dễ dàng như cô nghĩ, khó mà thực hiện được khát vọng của cô một cách tùy ý.
Văn phòng chỉ đạo kiến thiết thành phố được đặt ở tầng 5 khu 3 của đại viện chính phủ, có tất cả ba phòng, thực tế ở đây chỉ là văn phòng cũ, nếu sau khi khai triển công tác kiến thiết, e là ba gian phòng này không thể phù hợp với yêu cầu.
Sau khi ra khỏi văn phòng thị trưởng, Tần Thanh và Lưu Bảo Toàn cùng đến khu văn phòng, Thường Hải Tâm đã đợi Tần Thanh ở bên trong, ba gian được chia ra, một là văn phòng của Tần Thanh, một của Lưu Bảo Toàn, phòng còn lại để dùng cho nhân viên phòng chỉ đạo kiến thiết. Thường Hải Tâm hiện đã được sắp xếp làm chủ nhiệm văn phòng hành chính chỉ đạo kiến thiết.
Lãnh đạo thị đão sơ bộ định ra danh sách nhân viên phòng chỉ đạo kiến thiết, Tần Thanh xem qua danh sách, vẻ mặt nở nụ cười. Thân làm bí thư công ủy Đảng của thành phố mới, cô không hề được tham gia vào công tác lựa tuyển nhân viên, bây giờ đã phân công đủ danh sách nhân viên cho cô. Nếu coi cô là một đầu bếp, thì cũng giống như nấu ăn, chuẩn bị sẵn sàng xong xuôi nguyên liệu rồi thì lãnh đạo tỉnh có ý bắt cô phải dùng những nguyên liệu đó,
Hơn nữa lại định rõ hạng mục, khó mà tạo ra thay đổi ở đây.
Tần Thanh tìm thấy tên của Thường Hải Tâm trong dãy danh sách, cô đã đặc biệt yêu cầu việc này. Cô cũng tìm thấy tên của Trương Dương trong đó, hắn thuộc bên hội ủy quản lí thành phố. Phải nói đến việc thiết định tổ chức của tầng quản lí thành phố, Tần Thanh là tổng phụ trách thành phố, bí thư công ủy đảng, kiêm tổng chỉ đạo phòng kiết thiết; hội ủy quản lí thành phố lại phân ra làm ba đơn vị: cục quản lí tổng hợp, cục kiến thiết và cục nghiệp vụ xã hội. Trương Dương tạm thời phân làm cục trưởng cục nghiệp vụ xã hội chứ không được phân công công tác cụ thể, phạm vi quản lí của cục nghiệp vụ chỉ là phụ trách quản lí hành chính hội ủy các khu trực thuộc thành phố mới, gồm quản lí kế hoạch hóa gia đình, văn hóa giáo dục, dân chính, tôn giáo và vũ trang nhân dân. Đồng thời công tác phụ trách này có nhiệm vụ ổn định không đổi: Chuyên phụ trách chế định và thực hiện kế hoạch phát triển nghiệp vụ công ích xã hội.
Tần Thanh chau mày, cô sớm đã định Trương Dương sẽ đảm nhận công tác chiêu thương cho thành phố, nhưng theo tình hình trước mắt, lãnh đạo Đông Giang không hề coi trọng hắn, chỉ giao cho hắn chức hội ủy quản lí thành phố, tức là đứng dưới sự lãnh đạo của Lưu Bảo Toàn. Đối với tính cách của Trương Dương, sự sắp xếp như vậy thật khó mà tiếp nhận.
Thường Hải Tâm sớm đã xem qua danh sách này, bấy giờ trong văn phòng chỉ có cô và Tần Thanh nên nói chuyện không cần phải kiêng kị gì, Thường Hải Tâm nói: "Chị Thanh, em thấy lãnh đạo thị quản lí rất nhiều."
Tần Thanh hiểu rõ ý của Thường Hải Tâm, cô nhẹ nhàng: "Tất cả đều là khởi đầu, lãnh đạo thị chỉ đưa ra cho chúng ta một danh sách lựa chọn nhân viên, nhưng cũng không phải là định án cuối cùng, công việc cụ thể còn cần phải dựa vào thực tế công việc để quyết định."
Thường Hải Tâm nói: "Điều Trương Dương đếu cục nghiệp sự xã hội, quyết định dở như vậy không biết là của ai nghĩ ra."
Tần Thanh đáp: "Anh ta đến Bình Lí thực ra không quan trọng, then chốt là anh có thể phát huy vai trò của mình hay không. Kì thực làm việc gì cũng không mấy khác biệt, bây giờ mọi việc mới bắt đầu, chỉ có trên kế hoạch, về phần ủy hội quản lí kiến thiết thành phố, chúng ta còn chưa xây dựng thành phố thì họ quản lí cái gì chứ?" Lời nói của Tần Thanh cũng cho thấy cô không hài lòng với sự phân công sắp xếp của lãnh đạo thị. Vì cô đã được phái về đây, nên tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của cô, nếu đến việc này cũng làm không tốt, cô làm thế nào để triển khai công tác sau này đây? Tần Thanh bắt đầu tin rằng: lần điều phối công tác này của mình là ý của lãnh đạo tỉnh, bên phía Đông Giang có lẽ không mong chờ sự có mặt của cô, với Trương Dương cũng vậy. Là mệnh lệnh của lãnh đạo tỉnh, phía Đông Giang đương nhiên không dám phản đối, nhưng họ không cam tâm, nếu tình hình là như vậy thật e là công việc say này sẽ càng khó khăn.
Tần Thanh xem kĩ danh sách nhân viên rồi nói: "Lầu các ở trên dù có dựng tốt đến mấy cũng chỉ là lầu trên, lễ khởi công thành phố mới còn chưa bắt đầu, ván cờ phải chơi như thế nào đây, lại rất khó nói."
Biết tối đó Tần Thanh tham gia bữa tiệc đón tiếp của thị nên Trương Dương đã hủy bỏ kế hoạch đón tiếp của mình, hắn hẹn Thường Hải Tâm đến chợ đêm Cổ Lâu ở Đông Giang thử mấy món dân dã.
Hai người gọi một đĩa cua xào ớt, một bát tôm hầm nước ớt và một đĩa thịt xông khói xào tiêu. Thường Hải Tâm trông có vẻ dịu dàng điềm đạm nhưng cô ăn được cay, Thường Hải Tâm nguyên quán ở Hồ Nam, từ nhỏ đã quen ăn đồ cay. Về điểm này đến Trương đại quan nhân cũng phải chịu thua, Trương Dương gọi thêm một đĩa ốc hương, một đĩa đậu phộng rồi nhìn Thường Hải Tâm cười tủm tỉm:" Thật không hiểu nổi, em ăn nhiều ớt như vậy mà da dẻ vẫn mịn màng, trắng sáng nhẵn nhụi." Câu trước hắn nói có ý như miêu tả về cảm tưởng, câu sau như miêu tả về cảm giác sờ mó.
Thường Hải Tâm đỏ mặt, trách móc: "Giữa chỗ đông người anh lại giở trò lưu manh."
Trương Dương đáp: "Chủ nhiệm Thường, bí thư Tần của chúng ta đang rất bận phải không."
Thường Hải Tâm nói: "Anh cứ làm như mọi người đều giống anh, cả ngày rảnh rỗi chơi bời như tên lưu manh."
Trương Dương nói: "Không phải anh đang cầu học sao? Lớp bồi dưỡng còn phải học nhiều, hơn nữa hiện giờ lãnh đạo thị còn chưa phân công công việc cụ thể cho anh."
Thường Hải Tâm do dự không biết có nên nói với hắn về sự sắp xếp của thị, cô hiểu rõ tính tình của Trương Dương, hắn như là thùng thuốc nổ, nếu châm vào nhất định sẽ bùm nổ thực sự, mọi việc ở Đông Giang sẽ thêm ầm ĩ, cô nói: "Vì anh chưa đến tổ chức thị ủy báo danh."
Trương Dương đáp: "Con người một khi an nhàn rảnh rỗi, sẽ không muốn làm vệc, em có tin rằng, bây giờ anh không có chút tích cực nào với công vệc, ngắt đầu bỏ đuôi anh cũng đã ở chốn quan trường này hơn 4 năm, có việc gì chưa từng làm qua chứ? Môi trường nào anh chưa từng trải qua chứ. Được lãnh đạo trọng dụng thì phải làm nhiều việc, lãnh đạo không thích mình thì anh càng mừng vì nhàn hạ, đỡ gây chướng mắt."
Thường Hải Tâm dường như cảm thấy mới lần đầu quen Trương Dương, tròn mắt nhìn hắn: "Trương Dương, đây là anh sao?"
"Không phải anh thì ai"
Thường Hải Tâm nói tiếp: "Sao đột nhiên lại trở thành như vậy? Em thật không thể tin những lời này lại từ chính miệng anh nói ra."
Trương Dương đáp: "Thực ra anh hiểu rõ, trước đây luôn mong muốn được thăng quan tiến chức, đó là vì cảm thấy mới mẻ, muốn xem xem bản thân có năng lực thật sự hay không, muốn chứng tỏ con người mình với người khác. Bây giờ anh đã nhìn rõ con người mình rồi, những điều cần chứng minh cũng đã chứng minh rồi. Sức hấp dẫn ở chốn quan trường này với anh giờ trở nên nhỏ bé."
Thường Hải Tâm nói: "Thế anh còn đến Đông Giang làm gì?" Nói xong cô định nói thêm vài điều, nhỏ giọng nói: "Là vì chị Thanh phải không?"
Trương Dương không trả lời cô, cười nói: "Chuyện bây giờ anh muốn là làm cho người con gái anh yêu được hạnh phúc, anh muốn lập kế hoạch sau này cho chúng ta, làm thế nào để có thể sống hạnh phúc, hoàn mỹ."
Khuôn mặt Thường Hải Tâm đỏ lên, trong lòng cô cũng thấy ấm áp, tuy cô biết Trương Dương dù lập kế hoạch như thế nào, cũng khó mà chắc chắn về mối quan hệ này. Nhưng cô tin Trương Dương không phải là người bạc tình bạc nghĩa, hắn sẽ đối tốt với cô, và hắn cũng sẽ đối tốt với những người phụ nữ xung quanh hắn. Đây cũng chính là điều khiến cho họ yêu thương hắn, một chiếc chìa khóa chỉ có thể mở được một chiếc khóa, hắn nhất định đã cho rằng mình là chiếc chìa khóa vạn năng.
Thường Hải Tâm không chỉ một lần nghĩ rằng, vì sao họ lại một lòng một dạ yêu Trương Dương, còn trái tim Trương Dương lại có thể chia được nhiều ngăn như thế. Trước khi quen Trương Dương, Thường Hải Tâm không hề tin cậy loại đàn ông ong bướm này, cô cho rằng tình cảm phải là duy nhất giữa hai người. Sau khi gặp hắn, biết hắn là kẻ ong bướm nhưng bản thân vẫn cứ lao vào yêu hắn, thậm chí có thể trao gửi cả trái tim và thể xác mình cho hắn. Cô cũng không nghĩ nhiều về tương lai, là một người phụ nữ thông minh cô đã từng tự dằn lòng buông xuôi nhưng lại không thể dừng lại được. Nếu ông trời để cho cô gặp Trương Dương, cô chỉ còn biết tiếp nhận tình yêu này, dù cho cả đời không sáng lạn gì.
Trương Dương nói: "Công tác cụ thể của thị trưởng Thái đã có quyết định rõ ràng chưa?"
Thường Hải Tâm cười: "Bí thư Tần mới đúng, lãnh đạo thị quyết định bổ nhiệm chị ấy làm phó tổng chỉ đạo bộ chỉ đạo kiến thiết, bí thư công ủy Đảng."
"Phó tổng chỉ đạo? Tổng chỉ đạo là ai? Lương Thiên Chính hay là Phương Tri Đạt?" Trương Dương tương đối biết rõ những đối tượng chính trị này.
"Bí thư Lương"
Trương Dương gât đầu: "Chỉ là danh nghĩa thôi, danh nghĩa mà không được làm, các lãnh đạo đều như vậy."