Dư Xuyên biết được Trương Dương đến Đông Giang làm việc, vừa mừng vừa lo nói: "Thật chứ?"
Trương Dương gật: "Tháng sau sẽ chính thức làm."
Dư Xuyên và Mã Lực đều là những lớp người mới nổi sau cải cách, nhưng vì họ không có quan hệ quan trường mấy, mà trong cái xã hội như hiện nay, không có quan hệ thì dù anh có tiền làm gì cũng khó khăn. Vậy nên họ cũng nóng lòng tìm một chỗ dựa vững chắc ở chốn quan trường này. Sự xuất hiện của Trương Dương đương nhiên như một tia sáng rạng ngời đầy hi vọng với họ, hai người không ai bảo ai mà đều có ý sau này sẽ làm thân với Trương Dương, dù sao thì cũng có nhiều việc để nhờ vả.
Lúc Trương Dương đi, Dư Xuyên đã cho hắn mượn xe Hummer, chiếc xe này là từ Mã Lực mà có. Dư Xuyên định dùng nó nhưng lại thấy có vẻ hơi ăn chơi mà xe lại ăn nhiều dầu, nên gã cứ để nó trong cửa hàng, định sau này mở triển lãm, đặt bên ngoài làm hàng trưng bày.
Trương Dương miệng tuy nói lái chiếc xe này hơi phô trương nhưng trong lòng thì vô cùng phấn khởi, dù sao thì cũng chỉ dùng một thời gian, mượn tạm đi ít lâu, nên tối đó hắn lái chiếc xe này quay về.
Trương đại quan nhân có một đặc điểm, miệng thì nói vô cùng khiêm tốn nhưng hành động lại không khiêm tốn tí nào. Ngày thứ hai hắn liền lái chiếc xe đến trường đảng, theo lý mà nói hắn chẳng bao giờ chăm đi học đến vậy, nhưng hôm nay có tỉnh trưởng Tống Hoài Minh đến giảng, đương nhiên hắn phải tâng bốc nhạc phụ tương lai của mình chứ.
Đông Giang tuy là tỉnh hội của Bình Hải nhưng rất hiếm loại xe Hummer này, dọc đường ai nấy cũng đổ dồn ánh mắt vào nó, lúc hắn lái xe đến cổng trường đảng, đến bảo vệ cũng phải ngó đầu ra nhìn, thấy con xe này lập tức kéo thanh chắn xe lên, danh tiếng của Trương Dương ở cái trường đảng này cũng không hề nhỏ.
Chiếc Hummer đi thẳng vào khuôn viên trường, mấy vị cán bộ đảng đều đứng ngoài bãi đỗ xe chờ đợi, Trương Dương nhìn thấy hoành tráng như vậy vô cùng ngạc nhiên, nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra, họ chắc chắn là không phải đón tiếp mình, đúng như vậy, lúc này phía ngoài một chiếc xe Hồng kì đi vào, nhìn thấy xe hắn nhận ra ngay đó là Tống Hoài Minh.
Lúc xuống xe Tống Hoài Minh cũng nhìn thấy con xe Hummer, không biết vì lí do gì, ông ta không nhìn kĩ trong xe cũng đoán đó là của Trương Dương. Quả nhiên không sai, Trương Dương lúc này cũng bước ra khỏi xe.
Tống Hoài Minh không khỏi nhíu mày, trong đầu thầm mắng chửi, tên tiểu tử hỗn láo này đi đến đâu là rắc rối đến đấy.
Trương Dương cũng sợ Tống Hoài Minh nhận ra mình, thừa lúc ông chưa xuống xe vội vàng lẩn vào đám người.
Tống Hoài Minh hỏi thư kí Chung Bồi Nguyên bên cạnh: "Cậu có nhìn thấy cậu ta không?"
Chung Bồi Nguyên ngạc nhiên: "Ai cơ ạ?" Kỳ thực gã nhìn thấy rõ, cũng hiểu rõ Tống Hoài Minh đang hỏi gì, nhưng ngại không dám nói ra.
Tống Hoài Minh không hài lòng lắm nhìn Chung Bồi Nguyên một cái, cái nghề thư kí này chỉ làm một thời gian là trở nên gian xảo hẳn, giả bộ ngây ngô vốn là sở trường của họ.
Chung Bồi Nguyên hiểu thấu suy nghĩ của Tống Hoài Minh, chỉ cần nhìn từ ánh mắt của ông cũng biết ông đang không vui, gã làm ngại cười nói: "Tống tỉnh trưởng, mười giờ là bắt đầu buổi giảng rồi."
Tống Hoài Minh gật, Chung Bồi Nguyên đang nhắc nhở ông, lí do đến đây hôm nay là giảng bài chứ không phải vì cái khác.
Chủ nhiệm phòng giáo vụ trường đảng Trương Lập Lan vui mừng chào đón ông: "Tống tỉnh trưởng!"
Tống Hoài Minh cười khách sáo, ông tạm gác chuyện Trương Dương qua một bên: "Tiểu Trương, hôm nay sắp xếp cho tôi giảng ở đâu vậy?"
Trương Lập Lan nói: "Dạ, ở giảng đường tầng một, vừa biết tin Tống tỉnh trưởng muốn đến giảng dạy chuyên đề, toàn thể giáo viên và học sinh trường đều vô cùng phấn khởi, tất cả đều đang chờ ở phòng học rồi ạ."
Tống Hoài Minh nói: "Vậy được, chúng ta mau đi thôi, không nên để mọi người đợi lâu."
Chuyên đề thỉnh giảng lần này của Tống Hoài Minh là chống tham nhũng đề cao liêm khiết.
Giảng đường bị ngồi kín chỗ, lúc Tống Hoài Minh bước vào, toàn thể giảng viên và học sinh đều đồng loạt đứng dậy nhiệt liệt vỗ tay, ông nở nụ cười thân thiện, bước lên bục phát biểu rồi cầm lấy miccro: "Xin chào mọi người, cám ơn mọi người đã giành cho tôi những tràng pháo tay liệt nhiệt như vậy, những tiếng vỗ tay tuyệt vời thực làm cho tôi càng thêm tin tưởng, tôi tin rằng tôi sẽ làm tốt vai trò một giảng viên trên bục giảng ngày hôm nay...
Tiếng vỗ tay lại vang lên.
Tống Hoài Minh cười: "Mọi người thật sự rất nhiệt tình, nhưng việc gì cũng nên vừa phải,...vỗ tay cũng vậy, vốn đó là một việc tốt nhưng tôi chưa kịp nói hết thì mọi người đã vỗ tay cổ vũ rồi, làm cho tôi quên hết những lời định nói bây giờ."
Tiếng cười rộn khắp giảng đường, Trương đại quan nhân cũng cười, Tống Hoài Minh thật cũng có chút hài hước.
Tống Hoài Minh lấy ra bài diễn văn đã chuẩn bị từ trước nhưng ông không để lên bục giảng mà vứt sang một bên để giấy lộn nói: "Vì sự nhiệt tình của mọi người, bài diễn văn này của tôi sẽ không cần đến nữa, hôm nay tôi sẽ tự phát huy bằng chính những lời nói chân thật từ trong đáy lòng mình, có gì nói đấy, chúng ta cùng nhau bàn luận đôi chút về vấn đề chống tham nhũng đề cao liêm khiết.
Mấy lời của ông vừa rồi chỉ là đang diễn nhưng lại rất có hiệu quả, kéo theo cả tràng vỗ tay của hội trường.
Trương đại quan nhân ngồi bên dưới quan sát biểu hiện của Tống Hoài Minh, hắn tự thấy cảnh giới chính trị của mình thực kém xa so với những vị cao thủ này.
Tống Hoài Minh nói: "Kỳ thực mọi người đều biết, công tác chống tham nhũng đề cao liêm khiết là nền tảng cơ sở để xây dựng đảng ta, là cái gốc chấp chính. Nỗ lực thúc đẩy công tác chống tham nhũng đề cao liêm khiết là lựa chọn lịch sử của đảng ta trong bối cảnh tình hình mới với những nhiệm vụ mới. Tôi tin rằng mỗi cán bộ đảng viên có mặt ở đây đều hiểu rõ trọng trách của mình. "Chí lớn hướng ở trên cao" bắt đầu từ giây phút được gia nhập vào hàng ngũ của tổ chức đảng, những lời thề của chúng ta, mỗi hành động đều gắn liền với lợi ích của đảng, lợi ích của nhân dân, "một lòng một dạ vì nhân dân phục vụ..." Là tôn chỉ của chúng ta, trong thời kì nào cũng phải ghi nhớ, phải khắc ghi trong tâm trí. Chỉ có chăm chỉ học tập, chấp hành nghiêm chỉnh các quy định hữu quan về chống tham nhũng và tự luật liêm khiết, kiên trì tư tưởng phản hủ xướng liêm, một lòng vì đảng, một lòng vì công việc, liêm khiết công trực, cống hiến hết sức, vĩnh viễn làm đầy tớ thuần khiết cho đảng, đồng thời kiên quyết phản đối hủ bại giữ vững trong sạch, như vậy mới có thể đảm bảo sự phát triển và không ngừng giành thắng lợi của đảng. Muốn đề cao năng lực ngăn ngừa hủ bại tham nhũng, tự kỉ luật và liêm khiết, cần phải làm tốt những phương diện sau:
Thứ nhất, không ngừng học tập, nâng cao kiến thức, tăng cường khả năng kháng cự hành động tham nhũng ăn hối lộ.
Từ những vết xe đổ phạm pháp của nhiều trường hợp tham quan, chúng ta có thể dễ dàng nhận thấy, của cải bất chính của họ là từ quyền lực mà ra, họ dùng chính quyền lực để mưu diễn những trò giao dịch quyền tiền, quyền sắc vô cùng thành thục của mình. Họ coi thường kỉ cương pháp luật, không để ý đến kỉ luật của tổ chức, bỏ mặc lợi ích quần chúng, làm giả thành thật, độc đoán chuyên chính, hoành hành bá đạo, biến chất sa đọa, không chỉ bại hoại nghiêm trọng đến tác phong chính đảng mà còn gây tổn thất đến lợi ích của quần chúng nhân dân. Những năm gần đây, ngay bên cạnh chúng ta có không ít cán bộ đảng, chỉ vì buông lỏng việc cải tạo thế giới quan, nhân sinh quan của bản thân, không kháng cự được sự cám dỗ, mà lạc lối vào vực sâu phạm tội, rồi tự chuốc lấy cảnh ngục tù, một kết quả thật đáng đau lòng, đáng oán giận. Trong xã hội mà con người chỉ mưu cầu vật chất này, con người ta thấy lợi mới làm, là một thành viên cộng sản, phải tỉnh táo nhận thức được sứ mệnh lịch sử mà mình phải gánh vác, lĩnh hội sâu sắc phương cách nhìn xa trông rộng để làm sạch bộ máy của chính đảng, tăng cường kiến thức phản khánh hủ bại một cách toàn diện, tự nâng cao khả năng miễn dịch của bản thân, không ngừng đề cao tính trách nhiệm và độ cấp bách học hỏi kiến thức chính trị. Không ngừng đổi mới tư tưởng, cố gắng xây dựng nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan và cái nhìn về quyền lợi một cách đúng đắn, ý thức rõ ràng quyền lực thuộc về tay ai mọi lúc mọi nơi.
Thứ hai, thông qua những trường hợp án mà rút kinh nghiệm, nêu cao cảnh giác, tự nêu cao ý thức phòng chống hủ bại.
Mấy năm gần đây, các vụ án tham nhũng hủ bại gia tăng liên tục, sau mỗi vụ án đều khiến người ta phải thức tỉnh, suy nghĩ sâu xa hơn về nó. Một lần sảy chân ôm hận nghìn đời, những kẻ tham quan đã tự bêu danh thiên cổ, vĩnh viễn bị đóng đinh lên cái giá nhục nhã trong lịch sử, từ những vết xe đổ đó mà tự rút lấy kinh nghiệm, nâng cao cảnh giác. Làm một cán bộ đảng cộng sản thì phải biết rõ điều mình cần làm và điều không nên làm. "Đừng có làm điều sai trái, một khi làm ắt sẽ bị bắt gọn", "con người không nên tham lam, thanh liêm mới mà chính đạo làm quan..."
Từ cổ chí kim, những quan lại tham ô quyền lực, mỹ sắc, tiền tài ví như Hòa Thân là những kẻ đáng bị sỉ nhục và trừng phạt, còn làm quan liêm chính, một lòng vì dân giống như Lưu Đường mãi được người dân ca ngợi ghi nhớ trong lòng.
Cổ nhân có câu: "Kỳ thân chính, bất lệnh nhi hành; kỳ thân bất chính, tuy lệnh bất tòng" tức là nói về chính đạo làm quan phải làm việc công chính, hành sự đúng đắn. Với tư cách một viên chức nhà nước, nếu nói một đằng làm một kiểu sẽ mất đi lòng tín nhiệm của quần chúng, ảnh hưởng đến cả hình tượng của tổ chức đảng trong lòng nhân dân. Vì vậy, với chức vị công chức của mình, nhất định phải xây dựng quyền lực quan và chính tích quan chuẩn xác, tạo dựng ý chí chủ nghĩa cộng sản, tất cả vì sự nghiệp quần chúng nhân dân, tư tưởng gắn liền với công việc, sự nghiệp và cả lợi ích của nhân dân.