Triệu Tĩnh và Đinh Triệu Dũng sống ở trong Thu Trạch Viên, khu này cách công ty của Đinh Triệu Dũng rất gần, đi bộ năm phút là đến nơi, mặc dù gã chưa kết hôn, nhưng cũng đã dốc sức sửa sang lại nhà cửa, bốn phòng ngủ một phòng khách rất trang hoàng.
Đinh Triệu Dũng và Triệu Tĩnh đều không ngờ Hà Hâm Nhan sẽ đến, nhưng thái độ của hai người rất nhiệt tình, họ đều hiểu rằng Trương Dương có rất nhiều bạn gái, Hà Hâm Nhan và Triệu Tĩnh cũng rất quen thuộc, Triệu Tĩnh cười nói: “Anh, anh mời cả minh tinh đến đây, làm nhà chúng em rạng rỡ hẳn lên!”
Hà Hâm Nhan đổi chiếc dép lê, Trương Dương thì đi chân không vào, bước vào phòng khách, vừa vào đã nhìn thấy ảnh cưới của Triệu Tĩnh và Đinh Triệu Dũng, hai người mặc dù chưa kết hôn, nhưng đã chụp xong ảnh cưới rồi.
Đinh Triệu Dũng nói: “Anh!”
Trương đại quan không thể chịu nổi điều này, hắn giơ tay làm một động tác ngăn lại: “Này, chúng ta đừng xưng hô vậy được không? Mẹ kiếp anh lớn hơn tôi, gọi như vậy tôi tổn thọ mất!”
Đinh Triệu Dũng cười hà hà nói: “Trương Dương, tôi và Triệu Tĩnh đã đi nhận giấy đăng ký kết hôn rồi!”
Trương Dương gật đầu, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, chưa có giấy tờ thì là sống thử bất hợp pháp, có giấy tờ rồi thì sẽ trở thành hợp pháp, mặc dù chưa làm lễ cưới, nhưng Đinh Triệu Dũng giờ đã là em rể của hắn.
Hà Hâm Nhan đương nhiên không đến tay không, cô mang đến cho Triệu Tĩnh một đôi hoa tai kim cương, Hà Hâm Nhan giờ là người nổi tiếng trong giới quảng cáo, nên con mắt của cô rất thời thượng, Triệu Tĩnh rất thích, hai người nắm tay thân mật trò chuyện.
Trương Dương thấy vậy, trong lòng thở dài, Hà Hâm Nhan thật sự rất biết cách làm việc, người nhà của hắn đều đối xử rất tốt với cô, trong số đông những người bạn gái của hắn, thì Hà Hâm Nhan là người mà mẹ hắn thích nhất.
Đinh Triệu Dũng gọi họ đến phòng ăn, đồ ăn đã làm xong cả rồi, trên bàn ăn có hai chai Mao Đài, toàn bộ đều là đồ tặng cả, vừa nhìn đã nhận ra Đinh Triệu Dũng lấy từ chỗ cha của gã.
Triệu Tĩnh nói: “Triệu Dũng, anh uống với anh em đi, em đi nướng con cá.”
Hà Hâm Nhan nói: “Để tôi đi!”
Triệu Tĩnh nói: “Chị là khách, làm sao để chị vào bếp được?”
Hà Hâm Nhan quay sang nhìn Trương Dương rồi cười nói: “Anh của em lâu rồi không ăn đồ ăn chị nấu rồi!” Mặc dù chỉ là một câu nói hết sức bình thường, nhưng lại làm cho Trương đại quan rất cảm động, cô gái này không những thông minh mà còn hiểu lòng người, Trương Dương ta đây làm gì mà lại có nhiều người con gái chăm sóc đến vậy, hãy tự biết thỏa mãn đi!
Triệu Tĩnh và Hà Hâm Nhan cùng vào bếp, Đinh Triệu Dũng mở bình Mao Đài, rồi rót một cốc đầy cho Trương Dương: “Biết tại sao anh lại đến muộn thế này rồi!”
Trương Dương biết rằng chắc chắn gã nghĩ linh tinh, liền cười nói:
“Gặp phải chút chuyện phiền phức.”
Đinh Triệu Dũng cụng ly với hắn, uống một ngụm rồi nói: “Chuyện gì vậy?”
Trương Dương cũng không giấu gã, nói lại một lần việc xảy ra lúc chiều. Đinh Triệu Dũng nói: “Kỳ Sơn? Là ông chủ của Tứ Hải Thủy Sản?”
Trương Dương nói: “Anh quen à?”
Đinh Triệu Dũng lắc đầu nói: “Tôi và anh ta không cùng một con đường, tôi đã từng nghe nói đến người này, Lương Thành Long quen thân với anh ta lắm, vì từng cùng làm ăn với nhau. Người này nghe nói rất có bản lĩnh, bên ngoài đồn đại rằng anh ta là đại ca của xã hội đen, nhưng chỉ là lời đồn mà thôi, chưa nghe nói anh ta làm việc xấu bao giờ, còn rất hay lên báo vì làm những việc từ thiện hay quyên góp. Chú của anh ta là thị trưởng Đông Giang Phương Tri Đạt, anh có biết không?”
Trương Dương gật đầu nói: “Giờ tôi biết rồi.” Hắn nhớ lại lúc gặp mặt Kỳ Sơn, thái độ của đối phương từ đầu đến cuối rất nhã nhặn lịch sự, đột nhiên cảm thấy người tên Kỳ Sơn này rất thú vị, một người có thể nhẫn nhịn đến mức độ như vậy, nếu thật sự anh ta không phải hạng người tốt gì, thì chắc chắn là hạng người cực xấu.
Đinh Triệu Dũng nói: “Không biết chừng Lương Thành Long sẽ đứng ra giảng hòa đấy.”
Trương Dương nói: “Tôi không rõ, dù sao thì đến bây giờ, anh ta chưa gọi điện thoại cho tôi.”
Hắn cũng nghĩ rằng Kỳ Sơn sẽ không đứng yên không làm gì cả, điều có khả năng nhất chính là tìm người để làm hòa, mặc dù vừa tiếp xúc với Kỳ Sơn, nhưng Trương Dương đã cảm giác được người này không phải bình thường, dù là cục trưởng cục công an khu Bạch Sa Loan Thắng Văn cũng phải khách sáo với gã, nếu như Kỳ Sơn thật sự là đại ca của giới xã hội đen, thì Loan Thắng Văn là người chấp hành luật phải trốn tiệt gã mới đúng, thái độ hôm nay của Loan Thắng Văn là giúp Trương Dương, nhưng lần gặp mặt này của Trương Dương và Kỳ Sơn lại là do gã đứng ra sắp xếp. Loan Thắng Văn rõ ràng không muốn việc này làm lớn lên, dù là đã xảy ra việc Dương Kình Tùng dùng súng bắn vào Trương Dương, vẫn muốn làm êm đẹp chuyện này, Trương Dương lờ mờ cảm thấy rằng quan hệ giữa Loan Thắng Văn và Kỳ Sơn không phải ở mức bình thường.
Triệu Tĩnh bê cá đã nướng của Hà Hâm Nhan lên, Trương Dương nói: “Hâm Nhan đâu, sao vẫn chưa đến?”
Hà Hâm Nhan nói: “Em xong ngay đâu, nấu thêm món nấm nữa, toàn món thịt ngấy lắm.”
Triệu Tĩnh cười ngồi xuống bên cạnh Đinh Triệu Dũng: “Anh à, Hâm Nhan chẳng có chút gì ra vẻ minh tinh cả.”
Đinh Triệu Dũng nói: “Đây là đối với anh chúng ta thôi, còn với người khác thì không với tới được đâu.”
Trương Dương cười nói: “Anh đừng gọi tôi là anh, cẩn thận không tôi lại phải nhổ hết rượu trong bụng ra đấy.”
Triệu Tĩnh đá vào chân của anh mình, rồi nói nhỏ:
“Anh, anh cẩn thận phạm sai lầm đấy!”
Đinh Triệu Dũng nói: “Nếu là anh thì anh cũng chẳng chịu được đâu, dù có phạm sai lầm cũng là điều có thể hiểu được.”
Triệu Tĩnh nhéo lấy tai gã: “Em xem anh dám!”
Hà Hâm Nhan đã nấu xong rất nhanh, đi ra đặt món ăn lên trên bàn, Trương Dương cởi giúp cô tạp dề một cách rất quan tâm. Trước mặt Triệu Tĩnh và Đinh Triệu Dũng, Hà Hâm Nhan cảm thấy hơi ngại, thật ra Triệu Tĩnh và Đinh Triệu Dũng đều hiểu cả, quan hệ của Trương Dương và Hà Hâm Nhan, họ đều có thể nhận ra.
Trương Dương rót cho Hà Hâm Nhan một cốc rượu trắng: “Em vất vả rồi, để bọn anh cùng mời em một chén.”
Hà Hâm Nhan ngượng ngùng nói: “Có gì mà vất vả chứ, thật ra em thích nấu ăn thôi, cứ nhìn thấy bếp là cảm thấy thân thiết lắm.”
Triệu Tĩnh nói: “Hâm Nhan, một người con gái xuất sắc như chị đúng là khó kiếm, gì cũng làm được.”
Hà Hâm Nhan nói: “Em đang nói bản thân em đấy à, nào, chúng ta lâu lắm không cùng ăn cơm rồi, cạn chén!”
Mấy người cùng cạn chén rượu, rồi hỏi đến việc công tác sau khi đến Đông Giang của Trương Dương.
Trương Dương cười nói: “Đừng hỏi tôi, cụ thể phụ trách gì, đến giờ tôi thật sự vẫn chưa biết, giờ bộ tổ chức vẫn chưa liên lạc với tôi.”
Đinh Triệu Dũng nói: “Anh phải đến bộ tổ chức báo danh mới đúng, chứ không phải bộ tổ chức liên lạc với anh chứ nhỉ?”
Trương Dương nói: “Chẳng phải tôi phải tham gia lớp bồi dưỡng trường đảng còn gì, phải học trong nửa tháng, mọi người đều biết đấy, trước kia ở Nam Tích tôi có rỗi bao giờ đâu, lúc thì Olympic tỉnh, lúc thì hội thương mại, cả ngày bận quay mòng mòng, nhân cơ hội này, tôi muốn để mình thoải mái một chút. Đợi sau khi lớp bồi dưỡng này kết thúc, tôi sẽ nghĩ đến việc tới tổ chức báo danh sau. Tôi nghe chủ nhiệm phòng chiêu thương Lương Hiểu Âu nói, bên Đông Giang có lẽ sẽ để tôi phụ trách công tác chiêu thương của khu đô thị mới.”
Đinh Triệu Dũng nói: “Công tác chiêu thương chẳng phải là thế mạnh của anh sao? Quen thuộc vậy còn gì, xem ra lãnh đạo rất hiểu anh.”
Triệu Tĩnh nói: “Anh à, anh đến Đông Giang làm việc tốt quá rồi, về sau chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên.”
Đinh Triệu Dũng nói: “Tiểu Tĩnh, có lẽ em vẫn chưa biết đến quy hoạch ở khu đô thị mới, cách trung tâm thành phố Đông Giagn chúng ta 20 km kìa.”
Triệu Tĩnh nghe thấy vậy liền ngạc nhiên: “Xa vậy cơ à? Ở đó chẳng phải là nông thôn hay sao?”
Đinh Triệu Dũng nói: “Đương nhiên là đất rộng ở nông thôn thì mới phát triển được chứ, giờ đây khu thành thị ở Đông Giang quá đông, làm gì còn chỗ để mà suy nghĩ đến việc phát triển, thành phố lựa chọn phát triển ra ngoài, xây dựng khu đô thị mới là đúng đắn, nếu không thì khu thành phố chính này nhất định sẽ ngày càng chật chội.”
Trương Dương chưa đến chỗ Thanh Long Triệu bao giờ, trước khi đến Đông Giang, cũng chưa từng tìm hiểu quy hoạch của khu đô thị mới, có điều hắn biết tư tưởng chủ yếu của Đông Giang khi xây dựng khu đô thị mới là muốn nó trở thành trung tâm kinh tế, hành chính, tiền tệ, dần thay thế cho khu thành thị chính, trong vòng 10 năm hoàn toàn chuyển dịch trung tâm thành phố.
Triệu Tĩnh nói: “Vậy chẳng phải cũng chẳng được gặp nhau thường xuyên hay sao.”
Trương Dương cười nói: “Hơn 20 cây số có là gì đâu, anh sẽ đến ăn cơm thường xuyên.”
Triệu Tĩnh nói: “Ngày nào đến cũng được.”
Trương Dương nói: “Ngày nào em cũng nấu cơm cho anh ăn, không quan tâm đến việc làm ăn của công ty à?”
Đinh Triệu Dũng nói: “Giờ đây việc làm ăn của công ty đã đi vào quỹ đạo rồi, đợi đến khi xây dựng xong quảng trường kỹ thuật số Mộng Thần Nam Tích, em sẽ chuyển trụ sở qua đó, em đã nói với Kiều Mộng Viện rồi, cô ấy đến lúc đó sẽ để lại cho em một mặt bằng đẹp.”
Khi Trương Dương và Hà Hâm Nhan rời đi đã là đêm khuya, trên đường rất ít người qua lại, Hà hâm Nhan khoác tay Trương Dương, cũng chỉ khi có sự bảo vệ của màn đêm, cô mới dám thể hiện tình yêu của mình không chút e ngại thế này.