Ánh mắt của Triệu Anh Tráng quay sang phía Trương Dương: “Dù là anh có ngụy biện thế nào, thì sự việc anh đã phá hoại xe của Kỳ tiên sinh là sự thật, trong vụ lần này anh cần phải chịu trách nhiệm toàn bộ, tôi đều nghị phí tổn sửa chữa của chiếc Benz do anh và Triệu tiểu thư chủ chiếc Alto cùng nhận, tỉ lệ cụ thể do mấy người tự thương lượng giải quyết, nếu như đồng ý, thì anh hãy ký tên vào tờ giấy này.”
Trương Dương nói: “Tôi không đồng ý, về trách nhiệm của tôi, toàn bộ đều là do cảnh sát các anh tạo thành, vì các anh không kịp thời làm thông thoáng đường, vì vậy mới gây nên sự phán đoán sai lệch của tôi, gây nên sự cố giao thông lần này, bên chịu trách nhiệm phải là các anh, các anh phải chịu tất cả tổn thất sửa xe của tôi.”
Triệu Anh Tráng nói: “Trương tiên sinh, tôi nhắc nhở anh phải tuân theo luật giao thông của chúng tôi!”
Trương Dương nói: “Người không tôn trọng luật giao thông chính là loại người như anh ấy, anh dám tự hỏi bản thân mình không, nói rằng vụ tai nạn giao thông lần này không hề tồn tại bất cứ sự bất công nào?”
Triệu Anh Tráng bị hắn nói đúng điểm yếu, tức giận nói: “Ý anh là gì? Tôi không hề quen Kỳ tiên sinh, tôi xử lý việc này theo nguyên tắc công bằng.”
Kỳ Phong đứng bên nói: “Anh đúng là ngậm máu phun người, đồng chí cảnh sát, khởi tố anh ta tội phỉ báng!”
Trương đại quan nheo nheo mắt nói: “Anh cứ mở miệng ra là nói đến pháp luật, thật ra anh chính là một tên lưu manh ở đáy xã hội. Pháp luật là để chuyên trị loại người như anh đó, đừng có đứng ở đây làm tôi buồn nôn nữa, cút xa đi cho tôi!”
Kỳ Phong nói: “Anh sẽ biết ngay bây giờ pháp luật đứng về bên tôi hay về bên anh rồi!”
Đại đội trưởng đại đội sự cố Hồng Cương lúc này xuất hiện ở cửa phòng làm việc với thái độ nghiêm nghị, hai lông mày nhíu lại, hừ một tiếng qua lỗ mũi rồi nói: “Thế này là thế nào? Sao ở ngoài lại có lắm người vây lại thế này? Làm gì đây? Muốn bao vây đại đội sự cố của chúng tôi à?”
Kỳ Phòng giả bộ nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Tôi không quen, không liên quan gì đến tôi!”
Triệu Anh Tráng đứng dậy chào Hồng Cương, sắc mặt của Hồng Cương không đẹp đẽ gì, sần mặt rồi mắng: “Anh làm ăn kiểu gì vậy? Một sự cố giao thông bình thường sao lại làm lâu như thế này? Hiệu quả làm việc như thế này thì làm ăn kiểu gì đây?”
Bình thường Hồng Cương khá quan tâm đến Triệu Anh Tráng, chưa bao giờ xảy ra việc mắng ngang nhiên trước mặt người khác như thế này, có thể nói rằng không hề nể mặt gã một chút nào hết, sắc mặt của Triệu Anh Tráng ngay lập tức trở nên trắng bệch, phán đoán dựa trên kinh nghiệm của gã, Hồng Cương sẽ không mắng gã như vậy, nhưng gã đã mắng rồi, vì vậy Triệu Anh Tráng bắt đầu cảm thấy việc này có gì đó không ổn. Triệu Anh Tráng nói: “Đại đội Hồng, họ không đồng ý hòa giải!”
Hồng Cương nói: “Thái độ của họ có vấn đề, cách làm việc của cậu có phải cũng có vấn đề hay không?”
Triệu Anh Tráng đứng ở đó không dám ngồi xuống nữa. Hồng Cương quay sang lườm gã, ngồi xuống ở vị trí của Triệu Anh Tráng, thật ra gã cũng quen Kỳ Phong, quan hệ mặc dù bình thường, nhưng gã cũng đã ăn mấy bữa cơm của Kỳ Phong, nhưng mấy bữa cơm không thể đến mức làm cho Hồng Cương triệt để đứng về phía Kỳ Phong, càng huống hồ giờ đây đã rõ thân phận bối cảnh của Trương Dương, Hồng Cương nhìn sang Trương Dương, Trương Dương cũng nhìn gã, hai người nhìn nhau tầm nửa phút, Hồng Cương giả bộ kinh ngạc: “Sao tôi trông anh có vẻ quen quen?”
Trương Dương cười nói: “Người Trung Quốc vốn dĩ đã trông giông giống nhau, tóc đen mắt đen da vàng, tôi nhìn anh cugnx thấy quen lắm.”
Triệu Anh Tráng nói: “Đây là đại đội trưởng của chúng tôi!”
Hồng Cương rõ ràng không hài lòng với sự làm phiền của gã, lại quay ra trừng mắt với gã, rồi ổn định tình cảm, mới nói: “Hình như tôi đã nhìn thấy anh ở trên ti vi thì phải!” Gã giả bộ nghĩ ngợi một lúc, chau mày nghĩ ngợi rồi nói: “Olympic tỉnh, đúng là ở trên lễ bế mạc, anh là chủ nhiệm Trương của thể ủy Nam Tích đúng không?”
Trương Dương cười, hắn đã nhận ra, vị đại đội Hồng này có chuẩn bị cả trước khi đến đây, vừa nãy là giả bộ, thật ra mọi người đều biết cả, nhưng không cần phải nói toạc móng heo ra thôi, đã đều là diễn kịch, thì mỗi người diễn đúng vai của mình là được rồi, hà tất phải chỉ trích diễn xuất của người khác cơ chứ? Trương Dương không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Hồng Cương cầm tập tài liệu trên bàn, giả bộ lật giở, thật ra sự việc thế nào gã đã hiểu cơ bản rồi, việc này là do bên Kỳ Phong gây ra, Hồng Cương nhìn thấy Hà Hâm Nhan và Triệu Nhị Văn, liền đoán được Kỳ Phong nhất định muốn chọc ghẹo, muốn dùng biện pháp này để làm thân, kết quả gặp phải Trương Dương, Hồng Cương thật lòng khinh bỉ Kỳ Phong, cho rằng tên này chỉ là có chút tiền chút bối cảnh mà thôi, cả ngày làm như mình lắm tiền lắm vậy, Hồng Cường là một người giảo hoạt, sự việc đến tận giờ đã không dễ xử lý nữa rồi, cách duy nhất có thể làm là kéo dài, gã nói với hai bên: “Vì việc của mấy gười khá phức tạp, tôi thấy thế này đi, tất cả xe đều đưa đến bãi đỗ xe, đợi sau khi tính toán mức thiệt hại tôi sẽ xử lý sau, trước khi có kết quả, xe và giấy tờ của mọi người tạm thời gị giữ.”
Trương đại quan đương nhiên nghe ra gió đã đổi chiều, từ lúc bắt đầu Triệu Anh Tráng cứ một mực muốn bảo vệ bên Kỳ Phong, đến giờ Hồng Cương đã 50, 50 với cả hai bên, kéo dài thời gian, thật ra cán cân đã dần nghiêng về phía bên hắn rồi, Trương Dương không có ý kiến gì, vì hắn biết sự việc đã phát triển đến độ Hồng Cương không còn xử lý nổi nữa, xem ra vị đại đội Hồng này không muốn đắc tội với cả hai bên, cứ kéo dài hết hôm nay đã, đợi về sau rồi tính.
Kỳ Phong thì lại không đồng ý, gã nói: “Đại đội Hồng, sự việc này rõ ràng là trách nhiệm của họ, tại sao phải đợi chứ?”
Hồng Cương nói: “Trình tự giải quyết tai nạn giao thông của chúng tôi là vậy, hi vọng anh có thể hiểu.”
Hồng Cương nói: “Tôi không hiểu? Dựa vào đâu mà anh ta đâm vào xe tôi, mà lại còn giữ cả xe của tôi nữa?” Từ lời vừa rồi của Hồng Cương, gã đã đoán được Trương Dương là một vị cán bộ quốc gia, có điều gã vẫn chẳng xem Trương Dương ra gì cả.
Hồng Cương nói: “giờ chẳng phải đang điều tra hay sao? Đợi đến khi điều tra rõ ràng, trách nhiệm của ai sẽ thuộc về người đó. Chúng tôi sẽ làm việc công bằng, việc gì cũng phải có trình tự, không giải quyết ngay được.”
Kỳ Phong nói: “Nhưng vừa nãy cảnh sát Triệu đã điều tra hiện trường rồi, giấy xác nhận trách nhiệm chẳng phải đã có rồi sao?”
Triệu Anh Tráng rất tức giận, mẹ kiếp nhà Kỳ Phong, anh không có mắt hay sao, lúc này anh còn nhắc đến tôi làm gì cơ chứ? Mẹ kiếp anh cũng không xem ánh mắt của Hồng Cương nhìn tôi hay sao?
Quả nhiên Hồng Cương đã bị chọc tức, gã bắt đầu không còn nhẫn nại nữa: “Cảnh sát Triệu nào? Lời của anh ta là trên hết hay là lời của tôi?”
Triệu Anh Tráng mặt đỏ tía tai đến tận cổ, gã lại bắt đầu dùng kinh nghiệm phán đoán, hướng gió không đúng mà, vị Trương Dương này rốt cuộc là nhân vật gì cơ chứ? Một chủ nhiệm thể ủy mà lại giỏi như vậy sao? Nhưng chú của Kỳ Phong là thị trưởng kia mà. Chủ nhiệm thể ủy có lớn đến mấy cũng không thể nào lớn bằng thị trưởng được chứ? Triệu Anh Tráng chỉ là một cảnh sát bình thường, nhận thức của gã cũng chỉ có thể đến đây mà thôi.
Trương Dương nói: “Hôm nay đã không thể giải quyết được, vậy được, chúng tôi đi trước đây! Dù sao thì tôi đã để lại phương thức liên lạc rồi, có kết quả thì liên lạc với tôi là được.”
Kỳ Phong nghe thấy hắn muốn đi, đương nhiên không đồng ý. Gã lớn tiếng phản đối: “Hôm nay không giải quyết xong việc này thì anh không thể đi!”
Trương Dương cười lạnh lùng nói: “Anh tưởng là cản được tôi à?”
Kỳ Phong cản đường hắn và nhìn hắn bằng con mắt tức giận, Hồng Cương nói: “Làm gì đây? Làm gì đây? Chỗ này là đại đội sự cố, đã nói là đợi kết quả đã rồi xử lý, mấy người về đi đã, không được phép gây chuyện ở đây.”
Kỳ Phong lúc này đã ý thức được rõ ràng hướng gió của Hồng Cương đang nghiêng về phía Trương Dương, mặc dù gã rất cứng rắn nhưng cũng không dám gây chuyện ở đại đội sự cố, bèn gật đầu nói: “Đại đội Hồng, tôi nể mặt anh lần này!” Nói xong liền nhường đường.
Trương Dương vẫy vẫy tay với Hà Hâm Nhan, rồi đưa Hà Hâm Nhan và Triệu Nhi Văn rời khỏi đại đội sự cố.
Kỳ Phong cũng đi theo đằng sau họ.
Triệu Anh Tráng đợi đến khi họ ra khỏi cửa liền kêu khổ: “
“Đại đội Hồng, bên ngoài vẫn còn năm sáu chục người đang ở đó, sự việc này nếu xử lý không thích đáng, thì sẽ gây ra một trận mâu thuẫn lớn hơn đó.”
Hồng Cương tức giận nói: “Anh im mồm cho tôi, tí nữa tôi sẽ tính sổ với anh sau!” Gã rảo bước đến trước cửa sổ, thấy Trương Dương dẫn hai người con gái tự tin bước ra khỏi cánh cửa lớn của đại đội sự cố.
Hồng Cương nói: “Có cho họ một lá gan nữa cũng không dám gây gổ ở trước cửa đại đội sự cố.” Nhưng gã cũng nhận ra tình hình có vẻ không hay, vội vàng gọi điện cho Loan Thắng Văn nói: “Loan cục, chủ nhiệm Trương cứ nằng nặc đòi đi, tôi đã để anh ta đi rồi, nhưng bên Kỳ Phong có không ít người trên xã hội, xem chừng muốn xử lý anh ta.” Con người như Hồng Cương rất giảo quyệt, biết rằng sự việc này không dễ giải quyết, nên đã kéo dài thời gian, vốn dĩ gã cũng không đuổi Trương Dương đi, là Trương Dương tự mình muốn đi mà thôi, giờ đây mục đích gọi điện thoại của Loan Thắng Văn là để thoát quan hệ, chỉ cần đám người này rời khỏi đại đội sự cố, thì xảy ra chuyện gì không chịu vào trách nhiệm của tôi nữa.