Tống Hoài Minh bổ sung: “Lương Thiên Chính đã điểm danh đến Trương Dương rồi, muốn kéo Trương Dương về công tác tại khu đô thị mới Đông Giang.”
Ngón tay của Quốc Quyền gõ nhè nhẹ vào chỗ ghế ngồi: “Thiên Chính cũng đã thấy được năng lực của Trương Dương?”
Tống Hoài Minh cười: “Có lẽ là vậy!” Y không nói hết, điều đó có nghĩa là để lại một khoảng trống để Quốc Quyền tự mình đi suy nghĩ, Lương Thiên Chính là cán bộ do Quốc Quyền đề bạt mà thành…Tống Hoài Minh đề ra chuyện này, là vì với y, Lương thiên chính không có lý do gì để sử dụng Trương Dương, có thể nói rằng, trước kia Trương Dương mang đến cho Đông Giang một loạt tổn thất, khoong những vụ việc ô nhiễm nước, mà còn cướp mất công ty Bender của Đông Giang mời đến, làm cho nguyện vọng trở thành thành phố hảo hữu với Newyork của Đông Giang không trở thành hiện thực. Lương Thiên Chính là bí thư thị ủy thành phố Đông Giang, nhất định không hề thoải mái chút nào, y muốn nhân cơ hội xây dựng khu đô thị mới để lấy Trương Dương về. Dụng tâm của việc này có lẽ khá phức tạp, Tống Hoài Minh đương nhiên hi vọng rằng Lương Thiên Chính chỉ là vì đánh giá cao năng lực của Trương Dương, nhưng y biết rằng khả năng đó là rất nhỏ, Trương Dương phát triển khá tốt ở Nam Tích, Lý Trường Vũ rất xem trọng hắn, hơn nữa đã chuẩn bị giao cho Trương Dương chức vụ lãnh đạo khu công nghiệp cao mới rồi, Lương Thiên Chính lôi Trương Dương về trong lúc này, nhất định có ý nghĩa muốn làm lòng thanh thản hơn.
Điều làm cho Tống Hoài Minh càng khó hiểu hơn đó là thái độ của Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương tỏ ra hết sức ủng hộ trong việc này, chẳng lẽ việc dùng một cán bộ cấp sở lại có thể đả động đến một người địa vị cao như y sao? Tống Hoài Minh bắt đầu cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, nhưng ngay lập tức cũng chưa thể nhận ra rốt cuộc Kiều Chấn Lương muốn làm gì? Kiều Chấn Lương quá thích chơi chính trị, vì vậy Tống Hoài Minh không thể không suy nghĩ về động cơ của y.
Quốc Quyền đương nhiên hiểu được mục đích của những câu nói này, y cười nói: “Trương Dương ấy à thật sự có chút tài lẻ, chỉ cần nắm được tính tình của nó, dùng cho tốt thì thành một con dao sắc bén, Thiên Chính biết xem xét lại bản thân, ngã chỗ nào dứng dậy ở chỗ đấy là rất tốt.”
Tống Hoài Minh mỉm cười nói: “Mặc dù con dao này sắc nhọn, nhưng chưa chắc tất cả mọi người đều dùng được.”
Quốc Quyền nói: “Dùng không tốt thì chỉ làm mình bị thương thôi.”
Tống Hoài Minh cười một cách hài lòng.
Quốc Quyền nói: “Gần đây thật sự rất mệt, từ việc viêm phổ cấp R đến việc cải cách doanh nghiệp nhà nước, việc này nối tiếp việc kia, gần như tôi mệt đến độ không thể thở được nữa, may mà có đồng chí Hiến Lương giúp tôi.”
Tống Hoài Minh để ý đến việc y đã nhắc tới tên của phó thủ tướng Phó Hiến Lương, đạt đến cảnh giới của Quốc Quyền, gần như mỗi lời y nói ra đều có ý nghĩa của nó cả, đại hội năm sau sẽ thay thủ tướng chính phủ mới, Quốc Quyền tất nhiên là người có nhiều triển vọng nhất trong số đó, nhưng mấy năm gần đây Phó Hiến Lương ngày càng có tiếng, ưu thế của y là ở trẻ hơn Quốc Quyền, hơn nữa, y giải quyết khá gọn ghẽ mấy công vụ ngoại giao. Điều càng quan trọng hơn là, nghe nói đằng sau Phó Hiến Lương còn có một đám đồng chí già, một trong số đó là Kiều Lão.
Khi Quốc Quyền gặp phải sự kiện khủng bố ở Anh, và bị bệnh viêm phổi, y không hề lấy đó làm vui, mà ấn tượng của y đối với quần chúng là quyết đoán, cứng rắn, nhưng nếu Quốc Quyền so sánh với y, thì ấn tượng của Quốc Quyền với dân chúng hơi kém hơn một chút. Mặc dù Phó Hiến Lương đã làm đến chức phó thủ tướng, nhưng vẫn tỏ ra rất khiêm nhường, điều này hoàn toàn khác so với phong cách của Quốc Quyền, nhưng gần đây y bắt đầu dần tăng lượng xuất hiện trước quần chúng của mình, có địa vị ngày càng quan trọng ở Quốc Vụ Viện. Vì xuất thân của y, nên quan hệ của y với một đám cán bộ lão thành đều khá hòa hợp, đây cũng là nhược điểm của Quốc Quyền.
Một người lãnh đạo có phong cách rõ ràng, quyết đoán dễ gây thù chuốc oán.
Quốc Quyền luôn cho rằng, kẻ địch của y về chính trị nhiều hơn so với bạn. Gần đến khi thay ngôi đổi vị, Quốc Quyền càng cảm thấy áp lực, y không thể không nhìn nhận vấn đề đối thủ này.
Về việc cạnh tranh giữa Quốc Quyền và Phó Hiến Lương, trên quan trường đã có nhiều giai thoại khác nhau, Tống Hoài Minh cũng nghe nói không ít, với y, ưu thế của Quốc Quyền lớn hơn một chút, nhưng quyền quyết định thực chất việc này vẫn nắm trong tay của lãnh đạo trung ương. Dù là trước mặt Quốc Quyền, Tống Hoài Minh cũng không muốn bình luận quá nhiều.
Đã quyết định tiếp bước trên con đường chính trị, thì cần phải chuẩn bị sẵn tâm lý không ngừng tiếp nhận thử thách. Tống Hoài Minh là như vậy, Quốc Quyền cũng thế, vị trí càng cao, thì sóng gió phải đối mặt càng lớn.
Chiếc xe lái đến hội trường lớn, đột nhiên tiếng trống vang lên, hai con sư tử nhảy ở hai bên đường, đội xe lần lược đến trước hội trường, bí thư thị ủy Lý Trường Vũ dẫn đầu tốp lãnh đạo thành phố Nam tích nhanh chóng bước đến đón, thật ra vừa nãy ở sân bay đã đón tiếp một lần rồi, nhưng vẫn phải nhiều nghi lễ, cấp dưới đối với cấp trên luôn luôn là vậy.
Quốc Quyền vừa xuống xe, Lý Trường Vũ đã cười tươi đến bắt tay chào, ròi nhiệt tình nói: “Hoan nghênh thủ tướng đến chỉ đạo công tác ở Nam Tích!”
Hạ Bá Đạt đứng ở đằng sau Lý Trường Vũ, thấy thái độ của y trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, đúng là cố tình làm trò! Hạ Bá Đạt đã đánh giá thầm về Lý Trường Vũ như vậy, thật ra điều này cũng không thể nào trách Lý Trường Vũ, mọi người đều như vậy cả, nếu không nhiệt tình một chút, thì sao sao có thể thể hiện sự tôn trọng đối với lãnh đạo cơ chứ? Hạ Bá Đạt thật ra đang ghen tị, vì y không có cơ hội xông lên đầu tiên bắt tay với Quốc Quyền.
Lý Trường Vũ giới thiệu tầng lớp lãnh đạo của Nam Tích, Quốc Quyền mỉm cười hướng tay về phía Hạ Bá Đạt, tất cả những khó chịu vừa rồi của Hạ Bá Đạt đều tan biến ngay trong chớp mắt, y lấy hai tay nắm lấy tay của phó thủ tướng, rồi cảm động nói: “Hoan nghênh thủ tướng đến với Nam Tích, tôi là thị trưởng Nam Tích Hạ Bá Đạt.” Giờ đây tên này không cầm một chiếc gương trong tay, nếu có gương, nhìn thái độ bây giờ của mình, y mới hiểu hàm ý thật sự của từ xu nịnh.
Trương Dương không có cơ hội bắt tay với Quốc Quyền trong lúc này, mặc dù Quốc Quyền là cha nuôi của hắn, việc dẫn đường cũng chẳng đến lượt hắn, có bí thư thị ủy Lý Trường Vũ rồi. Quốc Quyền đi theo con đường cùng Tống Hoài Minh bước lên bàn chủ tịch.
Lý Trường Vũ tuyên bố với tiếng rất xúc động: “Hôm nay là ngày khai mạc hội nghị kinh tế thương mại IT khóa đầu tiên của Nam Tích, phó thủ tướng Quốc Vụ Viện đã đích thân đến Nam Tích, cắt băng khánh thành với chúng ta ngày hôm nay! Giờ đây chúng tôi vô cùng hoan nghênh…”
Tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ, lời của Lý Trường Vũ bị ngắt đoạn.
Quốc Quyền cười, y nói một câu gì đó với Tống Hoài Minh, sau đó bước lên vị trí bàn chủ tịch, giơ hai tay làm động tác ngừng lại, đợi đến khi tiếng vỗ tay đã ngớt, y mới mỉm cười nói: “Chào các vị ở thành phố Nam Tích, các nhà doanh nghiệp đã không ngại đường xa đến đây và các nhà tinh anh trong giới thương nghiệp! Mọi người hôm nay tập trung ở Nam Tích, đầu tiên xin hãy cho phép tôi được biểu thị sự chào đón nhiệt liệt nhất và lời chào hỏi thân tình nhất!”
Tiếng vỗ tay lại vang lên một lần nữa.
Trương đại quan đứng ở dưới và nghe, nói với Thường Lăng Phong bên cạnh: “Câu này giống như cướp lời của chủ nhân vậy.”
Thường Lăng Phong nói: “Đó là cha nuôi của anh đó, anh định đẩy ông ấy xuống à?”
Quốc Quyền nói: “Con người đã phát triển đến thế kỉ 20, ít lâu nữa sẽ bước vào thế kỷ 21, tất cả mọi người trong chúng ta đều đã nhận thức được, trong cạnh tranh thế giới, khoa học kỹ thuật là một nguồn tài nguyên cơ bản để phát triển kinh tế xã hội, là lực dẫn đầu việc phát triển tương lai. Thực hiện việc hiện đại hóa, quan trọng nhất là phải thực hiện hiện đại hóa khoa học kỹ thuật.
Làm sâu rộng việc cải cách thể chế khoa học kỹ thuật, là con đường cơ bản để đẩy mạnh khoa học kỹ thuật, sáng tạo và đẩy nhanh việc chuyển hóa sức sản xuất, đẩy mạnh sự phát triển của nền xã hội khoa học kỹ thuật đi kèm kinh tế. Cần tự giác thích ứng với yêu cầu phát triển của sự nghiệp khoa học kỹ thuật và kinh tế xã hội nước ta, cải cách quản lý vĩ mô thể chế, hoàn hiện cơ chế thể chế sự nghiệp khoa học kỹ thuật và quản lý chính phủ thích ứng với thị trường xã hội chủ nghĩa; cải cách thể chế quản lý khoa học kỹ thuật, đẩy nhanh việc kiến thiết thế chể nước ta, nâng cao khả năng sáng tạo kỹ thuật, đẩy nhanh việc xây dựng các công trình nghiên cứu, tiến bước kết hợp giữa phát triển kinh tế và khoa học kỹ thuật.
Nước ta muốn chủ động đón chào xu thế cạnh tranh khoa học kỹ thuật trên trường quốc tế, cần lấy đẩy mạnh khoa học kỹ thuật và sáng tạo làm mốc quan trọng trong sự nghiệp phát triển khoa học kỹ thuật nước ta, thông qua đột phá ở lĩnh vực trọng điểm, dẫn dắt sức cạnh tranh khoa học kỹ thuật của nước ta. Cần phải đẩy nhanh nghiên cứu khoa học kỹ thuật, thúc đẩy sự hợp thành hệ thống kỹ thuật, thực hiện phát triển kỹ thuật vượt bậc…
Tôi rất vui vì đã nhìn thấy, lãnh đạo thành phố Nam Tích rất xem trọng sản nghiệp công nghệ thông tin, điều này đã chứng minh con mắt nhìn tinh tường của các bạn và năng lực nắm vững thời cơ của mọi người, tôi tin tưởng rằng, dưới sự lãnh đạo của tầng lớp lãnh đạo đầy lòng nhiệt huyết, trách nhiệm và sáng tạo như các bạn, Nam Tích sẽ có một ngày mai tươi sáng!”