Kiều Chấn Lương cười hà hà, y ngồi xuống dưới ghế sô pha, Trương Dương bước đến, nhân cơ hội này đấm bóp vai cho y, với lãnh đạo cao nhất Bình Hải này, Trương đại quan vẫn phải đến để nịnh nọt. Lúc nên nịnh vẫn phải nịnh.
Kiều Chấn Lương nhắm hai mắt, thấp giọng nói: “Vai quả thật không dễ chịu, sau khi đến đây, tôi suốt ngày phải gặp cán bộ, cậu nói xem sao họ ai cũng có nhiều vấn đề đến vậy.”
Trương Dương nói: “Đúng thế, chiều tôi đã đến đây rồi, nhưng thấy có một hàng người xếp hàng đợi vào gặp ông, loại cấp bậc như tôi nhất định phải xếp sau, đã không đến lượt mình, thì thôi vậy, chỉ có thể đi thôi.”
Kiều Chấn Lương và con gái đều cười, Kiều Chấn Lương nói: “Tôi đến Nam Tích để tham dự lễ khai mạc Olympic tỉnh, nhân cơ hội này để thả lỏng một chút, chứ đâu có phải chạy đến để làm việc.”
Trương Dương nói: “Bí thư Kiều hài lòng với chuẩn bị lần này của chúng tôi chứ?”
Kiều Chấn Lương gật đầu nói: “Xây dựng sân vận động rất đẹp, tiểu tử nhà cậu đúng là chọn được thời khắc đẹp, người trước trồng cây người sau hóng mát, đến Nam Tích đã nhặt được thành tích chính trị rồi.”
Trương Dương kêu khổ: “Bí thư Kiều à, cái gì gọi là nhặt được thành tích chính trị chứ, trung tâm thể dục thể thao mới này là do tôi cầu ông bà ông vải, đi quyên góp tiền ở khắp mọi nơi mới xây dựng được đó. Một câu nói của ông thật sự đã xóa hết tất cả công lao của tôi rồi.”
Kiều Chấn Lương cười nói: “Cậu vội cái gì chứ? Tôi đâu có phủ nhận thành tích của cậu, tiểu tử nhà cậu, thật là thèm công danh quá đi.”
Trương Dương nói: “Thèm công danh cũng chính là có chí tiến thủ mà.”
Kiều Chấn Lương gật đầu nói: “Đúng vậy, không có một chút thèm danh lợi thì đó chính là bàng quan với đời rồi, một con người bàng quan với đời làm sao có thể làm tốt công việc được? Nhưng hám lợi không phải là nghĩ cho sự nghiệp, quá nặng về danh lợi sẽ bỏ mất sự nghiệp, Trương Dương, về sau cậu còn phải bước trên con đường rất dài, một con người làm nên việc lớn không thể chỉ nhìn chăm chăm vào hai chữ danh lợi đâu.”
Trương Dương nói: “Bí thư Kiều mới là người làm việc lớn, tôi đi theo đằng sau ông, làm chút việc nhỏ là được rồi.”
Kiều Mộng Viện nói: “Con sắp sửa không thể nghe được tiếp rồi đấy, cha à, sao bên cạnh cha toàn những người ăn nói như thế này vậy?”
Kiều Chấn Lương cười hà hà nói: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy những điểm tốt của bí thư tỉnh ủy, có ai biết những khó khăn khổ sở của tôi, muốn nghe một câu nói thật lòng cũng khó.” Trương Dương đấm bóp cho y, làm cho y cảm thấy nhẹ nhàng đi rất nhiều, Kiều Chấn Lương ngụ ý Trương Dương dừng tay nghỉ ngơi.
Trương Dương nghĩ đến việc Lương Thiên Chính muốn điều hắn đến Đông Giang, không biết rằng có nên mượn cơ hội này để nói với Kiều Chấn Lương hay không, nguyên nhân hắn do dự là vì sự việc của hắn thật sự quá bé nhỏ, Kiều Chấn Lương là một bí thư tỉnh ủy, có lẽ sẽ chẳng chú tâm đến mấy việc này, nhưng sự thật lại không như hắn nghĩ, Kiều Chấn Lương đã chủ động nói ra vấn đề này: “Trương Dương, tôi nghe nói cậu sắp đến Đông Giang làm việc sao?”
Trương Dương cười đau khổ nói: “Bí thư Kiều, việc này tôi cũng vừa mới được nghe, buổi chiều nay thư kí trưởng Diêm vừa nói với tôi, nói rằng bí thư Lương muốn điều tôi qua đó.”
Kiều Chấn Lương gật đầu nói: “Đồng chí thiên chính đã ức chế lắm đấy, vườn công nghiệp quốc tế thay đổi toàn diện, Đông Giang cần xây dựng khu thành thị mới, khu công nghiệp kĩ thuật cao vốn dĩ trù bị đã bị Nam Tích cướp mất rồi, Đông Giang là anh cả của các thành phố trong Bình Hải, gần đây danh tiếng đều bị các cậu cướp cả.” Ngữ khí của Kiều Chấn Lương bình thản, nhưng lại nói rõ trọng điểm, Lương Thiên Chính muốn nhân việc xây dựng khu đô thị mới của Đông Giang làm một đòn lật thân hoàn hảo.
Trương Dương nói: “Đông Giang và Nam Tích chẳng phải đều là một bộ phận của Bình Hải hay sao, ai phát triển trước một bước chẳng phải cũng giống nhau à?”
Kiều Chấn Lương cười nói: “Sự việc của khu đô thị mới Đông Giang đã được thông qua, về sau trung tâm thành chính của Đông Giang sẽ chuyển qua đó, trung tâm hành chính của Bình Hải cũng sẽ chuyển đến khu mới, đây cũng là vì làm cho thành phố phát triển hơn.”
Trương Dương bắt đầu hiểu rằng tại sao lại phải để thư ký trưởng tỉnh ủy Diêm Quốc Đào đích thân nói với hắn về chuyện chuyển đổi công tác, Lương Thiên Chính muốn mang hắn về đó chỉ là một nguyên nhân, một nguyên nhân quan trọng hơn nữa là Kiều Chấn Lương đã nhắm vào hắn. Giờ đây hắn được coi là một nhân vật tiên phong trong chính trị, những việc mở rộng thế này thích hợp với hắn làm.
Thật ra Trương đại quan sau khi biết được tin Tần Thanh đến Đông Giang đảm nhận chủ nhiệm bộ chỉ huy xây dựng khu đô thị mới, hắn đã muốn về chỗ đó, để Tần Thanh chịu áp lực nặng nề như vậy, hắn thật sự không nhẫn tâm. Bên Nam Tích mặc dù hắn hắn đã đến lúc gặt hái thành tích, nhưng bước tiếp theo của hắn cũng chính là làm người phụ trách khu đô thị mới, công việc ở đây không có mấy khó khăn với hắn. Mất đi sự khó khăn cũng có nghĩa là mất đi tính thử thách, Trương đại quan là một người thích thú với việc không ngừng thử thách bản thân, nếu so sánh với Nam Tích, vì võ đài của Đông Giang lớn hơn nhiều.
Giờ đây điều duy nhất Trương Dương không chắc chắn chính là thái độ của Lương Thiên Chính, chẳng lẽ Lương Thiên Chính thật sự muốn cầu hiền sao? Trương Dương vẫn có chút thông minh của hắn, mặc dù hắn có chút năng lực, nhưng trong mắt những con người lão thành chính trị như Kiều Chấn Lương, Lương Thiên Chính, hắn chỉ là một nhân vật bé nhỏ mà thôi, vị trí của hắn, không ít người có thể thay thế, họ đưa ra đề nghị này và để hắn vào vị trí nào, có lẽ không chỉ vì nhìn vào năng lực của hắn, sự việc đằng sau đó Trương Dương vẫn không hiểu, lần này đến Đông Giang là phúc hay là họa còn chưa biết.
Trương Dương nói: “Tôi thật sự không dứt được công việc của bên này.”
Kiều Chấn Lương cười nói: “Vậy cậu tự suy nghĩ đi, sự việc này sẽ cố gắng làm theo nguyện vọng chủ quan của cậu.” Y không tỏ ra ý bắt ép Trương Dương một chút nào, nhưng Trương Dương lại hiểu rằng, việc này cơ bản đã xác định rồi, nếu như không phải được Kiều Chấn Lương đồng ý, thì Diêm Quốc Đào cũng không tìm đến nói chuyện với hắn, họ ngoài miệng nói thì khách sáo, tôn trọng nguyện vọng chủ quan của Trương Dương, nhưng thật ra, những việc họ đã quyết định, Trương Dương chỉ có thể phục tùng, ai bảo hắn là hạ cấp cơ chứ?
Khi Trương Dương rời đi, Kiều Mộng Viện tiễn hắn ra ngoài, Trương Dương cũng không khách sáo, không bảo cô dừng lại, khi ra khỏi tòa nhà, Kiều Mộng Viện dừng bước nói: “Tôi tiễn anh đến đây.”
Trương Dương cười nói: “Đi cùng tôi mấy bước nữa đi!”
Kiều Mộng Viện không nói gì, nhưng bước chân đã đi theo rồi.
Trương Dương nói: “Cha cô bảo tôi đi Đông Giang!”
Kiều Mộng Viện nói: “Có lẽ là ý của bí thư Lương chứ.” Kiều Mộng Viện cũng không cho rằng cha mình đích thân hỏi về vấn đề việc làm của Trương Dương.
Trương Dương nói: “Tôi sợ gây phiền phức!”
Kiều Mộng Viện cười, đặc biệt là nhìn thấy thái độ thái quá của Trương Dương, hắn sợ gây phiền phức sao? Còn lâu, nghĩ đến việc cô quen hắn mấy năm nay, có bao giờ thấy hắn không đi gây phiền phức? Về cơ bản, hắn đi đến đâu, thì phiền toái cũng đi theo đến đó.
Trương Dương nói: “Sắp sửa thu hoạch quả ngọt rồi, giờ đây lại bảo tôi bỏ mảnh đất này mà đi, thật là tiếc quá.”
Kiều Mộng Viện nói nhỏ: “Nếu như anh thật sự không muốn đi, thì tôi giúp anh nói với cha tôi, vừa nãy ông ấy đã nói rồi, sẽ tôn trọng nguyện vọng chủ quan của anh mà.”
Trương Dương nói: “Người làm lãnh đạo sẽ tôn trọng nguyện vọng chủ quan của cấp dưới sao? Tôi chỉ là một cán bộ cấp sở nhỏ bé, việc sắp xếp công việc của tôi sẽ không làm cho bí thư tỉnh ủy phải lo lắng chứ đúng không? Nhưng thư ký trưởng Diêm đã đến nói chuyện với tôi vào buổi chiều, cô có cảm thấy đây là ý của bí thư Lương không?”
Kiều Mộng Viện vốn không để ý lắm đến những chuyện này, việc điều động trên quan trường là việc quá bình thường, Trương Dương đến Đông Giang, trong mắt cô cũng chỉ là một việc rất bình thường, nhưng Trương Dương vừa nói như vậy, cô cũng cảm thấy việc này dường như không đơn giản như vậy, cha cô không có lý do gì hỏi về vấn đề công tác của Trương Dương, cách giải thích duy nhất cho điều đó chính là tỉnh rất coi trọng việc xây dựng khu đô thị mới Đông Giang, trong mắt cha cô, Trương Dương đúng là một sự lựa chọn thích hợp cho việc này, Kiều Mộng Viện nói: “Rốt cuộc bản thân anh nghĩ thế nào?”
Trương Dương nói: “Tôi phải suy nghĩ cho thật cẩn thận.”
Olympic lần thứ 12 của tỉnh Bình Hải long trọng khai mạc tại Nam Tích, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, chủ nhiệm thể ủy quốc gia Dương Bình Tuyển đã cùng tới dự lễ khai mạc, lễ khai mạc được tường thuật trực tiesp trong phạm vi toàn tỉnh Bình Hải, mấy vị đại sự hình tượng thể dục của Olympic tỉnh cũng đều biểu diễn rất đặc sắc trong lễ khai mạc.
Công tác chuẩn bị của Nam Tích rất đầy đủ, trong lễ khai mạc lần này, sân vận động hơn 30000 chỗ ngồi không còn chỗ ngồi trống, không khí cũng rất náo nhiệt.
Tất cả mọi người có mặt đều đổ dồn vào những tiết mục biểu diễn đặc sắc tại hội trường, trương đại quan thì lại không hề nhàn nhã, hắn phụ trách điều chỉnh hiện trường, đừng tưởng đã nỗ lực nhiều như vậy, nhưng tối nay mới thật sự là lúc kiểm tra thành tích của họ, hắn nhất định phải đảm bảo buổi tối ngày hôm nay không có bất cứ vấn đề ngoài ý muốn, phải hoàn thành lễ khai mạc một cách thuận lợi, cũng chỉ có như vậy, mới có thể đưa ra một bản thành tích viên mãn.