Trương Dương cười nói: "Coi như còn được, tính ra cũng là nhân sĩ nửa chuyên nghiệp."
Lưu Diễm Hồng nói: "Bất quá mấy chữ này không thích hợp với cậu, Trương Dương, lấy xuống đưa cho tôi đi!"
Trương Dương nói: "Chị gái ra lệnh một tiếng, làm em đương nhiên vâng theo." Hắn lúc này đi qua lấy bức thư pháp xuống tới, dùng giấy gói lại giao cho Lưu Diễm Hồng.
Lưu Diễm Hồng lúc này mới ngồi xuống sô pha, nâng chung trà lên, nhấp một ngụm trà nói: "Cậu dựa vào cái gì gọi tôi là chị? Tôi và Tống tỉnh trưởng là bạn học, là trưởng bối của cậu, Yên Nhiên đều gọi tôi là dì."
Trương Dương cười nói: "Người đặc biệt thì xưng hô cũng đặc biệt, tuy rằng chị là bạn học của Tống tỉnh trưởng, bất quá chị trẻ tuổi hơn ông ấy, thoạt nhìn cũng mới hơn hai mươi tuổi."
Lưu Diễm Hồng đương nhiên biết hắn là cố ý khen mình, tuy rằng rõ ràng những lời này rất khoa trương, mình đã bốn mươi tuổi hơn, có trẻ tuổi cũng không có khả năng được giống như người tuổi trẻ, nhưng vẫn không nhịn được nở nụ cười: " Tên nhóc cậu, cái miệng ngọt như mật đường vậy, thảo nào Yên Nhiên bị cậu làm cho thần hồn điên đảo."
Trương Dương nhìn ra tâm tình hiện tại của Lưu Diễm Hồng không tồi, không thể so sánh với vài ngày trước đó lúc nhìn thấy cô ấy, khi đó Lưu Diễm Hồng vừa từ chức, chính là lúc tâm tình thấp nhất, xem ra cô ấy đã vượt qua trở ngại tâm lý. Trương Dương nói: "Chị Lưu, công tác của chị xong rồi sao? Có quyết định sau này đi nước ngoài không hay không?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi không phải đã từ chức sao?"
Trương Dương nói: "Từ chức còn vui vẻ như thế?"
Lưu Diễm Hồng cười nói: "Nguyên nhân chính là vì từ chức, cho nên mới cảm giác được cả người nhẹ nhàng thoải mái."
Trương Dương nói: "Thật sự?"
Lưu Diễm Hồng gật đầu, rồi lại không nhịn được nở nụ cười.
Trương Dương nói: "Chị Lưu, em cuối cùng cảm thấy chị có chút không đúng, việc vui gì làm chị vui thành như vậy? Nhanh chóng nói cho em biết đi, để em chia xẻ một chút, cũng hài lòng theo chị một chút."
Lưu Diễm Hồng nói: "Trong tỉnh gửi báo cáo từ chức của tôi trở về, Kiều bí thư kêu tôi tôi tiếp tục làm, Lưu bí thư ủy ban kỷ luật cũng gọi rất nhiều điện thoại, tôi suy nghĩ một chút, quyết định trước đó cũng có chút kích động, hiện tại tỉnh táo lại, quyết định vẫn ở lại Bình Hải."
Trương Dương đối với chuyện Lưu Diễm Hồng vẫn được giữ lại làm cũng không ngoài ý muốn, cô ấy nỗ lực nhiều năm như vậy tại quan trường, thật vất vả mới leo lên được cấp phòng, đổi thành ai khác cũng không có khả năng dễ dàng vứt bỏ, Lưu Diễm Hồng ngay lúc đó từ chức là một loại bị chọc tức giận, là một loại phát tiết bất mãn, báo cáo từ chức của cô ấy trong tỉnh sẽ không phê, bất quá Trương Dương cho rằng Lưu Diễm Hồng vẫn được giữ lại làm cũng không quan hệ lớn với Kiều Chấn Lương, Lưu Chiêu, trong miệng cô ấy tuy rằng không đề cập đến Tống Hoài Minh, nhưng càng như vậy càng chứng minh Tống Hoài Minh có thể lặng lẽ làm công tác tư tưởng cho cô ấy.
Trương Dương nói: "Đi một vòng lại trở về điểm khởi đầu, trong tỉnh đúng là thiếu phúc hậu, ít nhiều gì cũng phải đề thăng một cấp bậc cho chị."
Lưu Diễm Hồng nói: "Cho tôi kiêm nhiệm sở trưởng sở giám sát tỉnh."
Trương Dương nói: "Cũng không sai, ủy ban kỷ luật dù sao không thể có hai vị Lưu bí thư, nếu không sau này chúng ta đều không biết nên xưng hô làm sao, gọi Lưu bí thư, hai người đều đáp, sau này chúng ta gọi chị là Lưu sở trưởng, gọi ông kia là Lưu bí thư."
Lưu Diễm Hồng nở nụ cười ha ha: "Cậu lại nói bậy, cho tới bây giờ đều là một người Lưu bí thư, chức bí thư của tôi là phó thôi."
Trương Dương nói: "Đi, em mời Lưu sở trưởng ăn, thuận tiện chúc mừng cho chị một chút."
Lưu Diễm Hồng nói: "Không cần cậu mời, Ngô Minh đã an bài rồi, tôi đến đây là muốn cậu cùng đi."
Trương Dương vừa nghe đến tên của Ngô Minh, không khỏi nhíu nhíu mày, hắn luôn không có hảo cảm đối với Ngô Minh. Nhưng Lưu Diễm Hồng từ thật xa tới, hắn cũng khó mà nói cái gì, đứng dậy nói: "Hắn an bài chỗ nào?"
"Ăn ở toà thị chính."
Ngô Minh lần này mời Lưu Diễm Hồng ăn vốn là tính chất tư nhân, gã thấy Lưu Diễm Hồng gọi Trương Dương cùng nhau tới, trong đáy lòng cảm thấy có chút phiền muộn, gã công tác tại Nam Tích trong khoảng thời gian này, đối với thái độ của Trương Dương trên cơ bản là tránh cho thật xa, gã tự đem mình trở thành một ngọc khí, Trương Dương trong mắt gã cũng là mái ngói, nào có ngọc khí chủ động va chạm với mái ngói, cho dù lưỡng bại câu thương, có hại cũng là mình, không đáng!
Tu dưỡng của Ngô Minh ở trong quan trường cao hơn Trương Dương, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng vẫn là mặt mày hớn hở, rất nhiệt tình mời Trương Dương ngồi xuống, Trương Dương nhìn một chút trận thế ngày hôm nay thì rõ ràng, Ngô Minh là muốn ăn cơm trưa riêng với Lưu sở trưởng, đáng tiếc Lưu Diễm Hồng cũng không nhận lời, đặc biệt đi đến ủy ban thể dục mời hắn tới làm bóng đèn.
Lưu Diễm Hồng đích thật là đem Trương Dương tới làm bóng đèn, thế tiến công truy cầu của Ngô Minh đối với cô ấy vẫn cũng không yếu bớt, mặc dù là cô ấy đệ đơn từ chức, nhiệt tình của Ngô Minh đối với cô ấy vẫn không có biểu hiện nửa điểm lui bước, lúc này mới khiến cho Lưu Diễm Hồng cảm thấy có chút sợ, lúc bắt đầu cô ấy vốn tưởng rằng Ngô Minh truy cầu mình là do chức quan, nhưng hiện tại mới ý thức được không phải chuyện như vậy, cho nên cô mới cho Trương Dương ra làm bia đỡ, hành động của cô ấy mặt khác cho thấy, Ngô Minh trong lòng của cô ấy đã tạo lên một ít gợn sóng.
Tin tức của Ngô Minh linh thông hơn so với Trương Dương, vài ly rượu qua đi, gã cười nói: "Lưu bí thư, sau này phải xưng hô cô là Lưu sở trưởng, chúc mừng cô một lần nữa trở lại cương vị công tác."
Lưu Diễm Hồng mỉm cười nói: "Tin tức của anh thật rất linh thông."
Ngô Minh nói: "Gần đây bởi vì chuyện công tác nên đến bộ tổ chức tỉnh ủy không ít lần, cho nên nghe nói chuyện của cô."
Lưu Diễm Hồng gật đầu nói: "Tôi nghe nói công tác của anh cũng sắp điều động?"
Ngô Minh cũng không phủ nhận gật đầu nói: "Đã định ra, tháng sau tôi đi tỉnh Bắc Nguyên báo danh."
Trương Dương là lần đầu tiên nghe nói tin tức Ngô Minh phải đi, hắn nâng ly rượu nói: "Xem ra là tôi phải chúc mừng hai vị, đều thăng quan, hâm mộ chết đi được."
Lưu Diễm Hồng nở nụ cười: "Cậu trẻ tuổi như thế vẫn còn có cơ hội, hâm mộ chúng tôi cái gì?"
Ba người cùng nhau uống ly rượu này, Lưu Diễm Hồng nói: "Cụ thể đi về đâu đã định ra chưa?"
Ngô Minh gật đầu nói: " Bí thư thị ủy thành phố Kinh sơn!" Lúc nói ra những lời này, Ngô Minh có loại cảm giác hãnh diện, từ Lam Sơn đến Nam Tích, tâm của gã vẫn đều nghẹn một cục tức, đầu tiên cạnh tranh bí thư thị ủy với Thường Tụng tại Lam Sơn thất bại, sau đó lại tại Nam Tích bị Lý Trường Vũ xa lánh, bây giờ gã rốt cục có cơ hội làm chủ một phương. Quan trọng hơn là, từ nay về sau, gã có thể ngồi ngang hàng cùng Lưu Diễm Hồng, có lý do đường đường chính chính truy cầu của cô ấy, không bị người khác coi là thấy người sang bắt quàng làm họ.
Nghe được tin tức Ngô Minh thăng chức, Trương đại quan nhân trong lòng nhất thời mất cân đối liễu, thế giới này quá không công bằng, Ngô Minh gã dựa vào cái gì? Không nhìn ra gã có năng lực cái gì, sao loại chuyện tốt này lại rơi vào đầu của gã?