Trương Dương theo đến đây là vì áp trận, từ đầu tới đuôi hắn đặc biệt im lặng, Hồ Nhân Như xử lý loại chuyện này rất thành thạo, đổi thành Trương đại quan nhân. Bị vây trong vị trí của cô ấy khẳng định cũng không xử lý được như cô ấy.
Và đồng dạng giữ im lặng như Trương Dương còn có cha con Cố Doãn Tri, lúc họp, bọn họ ngồi dưới đài, tình huống hiện trường khiến cho Cố Doãn Tri biết mình thật sự già rồi, hiện tại đã là thế giới của người trẻ tuổi, phương pháp xử lý vấn đề của Hồ Nhân Như là vừa đấm vừa xoa, những dược thương này chỉ mong kiếm lợi, bọn họ lo lắng nhất cũng là bản thân lợi ích đã bị tổn thất, mà Hồ Nhân Như lợi dụng điểm này, thận trọng, khiến cho dược thương đi vào khuôn khổ.
Bằng tâm mà nói, nhà máy chế thuốc Giang thành trong chuyện này không hề có lý, cách làm tự cho là thông minh của Cố Minh Kiện đem tiền đồ số phận của nhà máy chế thuốc Giang thành đến sát biên giới, từ khái niệm của Cố Doãn Tri mà nói, nếu làm sai sẽ gánh chịu trách nhiệm, thế nhưng nếu như sự thật vạch trần chân tướng, nếu như nhà máy chế thuốc Giang thành bị chụp cái mu chế thuốc giả, vậy nhà máy chế thuốc Giang thành rất khó xoay người, Cố Doãn Tri không muốn thấy nhà máy đi lên tuyệt lộ. Say hội nghị này, Cố Doãn Tri đã hạ quyết tâm, chuyện của nhà máy thuốc ông sẽ không quản.
Trong phòng làm việc, Cố Doãn Tri đem một hợp đồng trao quyền cổ phần giao cho Hồ Nhân Như, trên mặt là 10 % cổ phần của nhà máy thuốc, ông mỉm cười nói: "Hồ tiểu thư, cô nhìn trước, nếu như không có vấn đề, ký một chữ vào bên trong."
Hồ Nhân Như nhìn lướt qua văn kiện, cô ấy cười đem văn kiện đẩy trả lại cho Cố Doãn Tri nói: "Bác Cố, cổ phần của nhà máy thuốc con không thể lấy, chị Giai Đồng với con là bạn tốt, chị ấy hiện tại đã mất, thế nhưng nhà máy thuốc xảy ra chuyện, con không thể ngồi yên mặc kệ, con tới nhà máy thuốc là vì làm đội viên cứu hỏa, con sẽ giúp Dưỡng Dưỡng chậm rãi quen thuộc nghiệp vụ của nhà máy thuốc, đợi khi Dưỡng Dưỡng thành thạo, con sẽ rời đi, trong lúc ở đây, thù lao của con có thể sử dụng phương thức như công nhân mà trả tiền, nếu như con có biểu hiện nổi bật, có thể cho nghiệp vụ của nhà máy thuốc phát triển không ngừng, các người thưởng cho con cổ phần con cũng không nói gì, hiện tại con vừa rồi mới đến, cống hiến gì cũng không có, vô công không nhận lộc, cái cổ phần này con không thể nhận." Hồ Nhân Như nói rất thành khẩn.
Cố Doãn Tri nhìn thoáng qua hướng Trương Dương, hiển nhiên là muốn Trương Dương hỗ trợ, Trương Dương cười nói: "Chị Nhân Như, tôi thấy cái cổ phần này chị nhận lấy đi, ý của Cố bí thư là muốn dùng cổ phần giữ chị lại, cho chị kiên định làm công tác của nhà máy thuốc, chỉ khi chị trở thành một trong cổ đông của công ty, mới có thể đem nhà máy thuốc trở thành sự nghiệp của mình, mới có thể toàn tâm toàn ý vì nhà máy thuốc công tác, tôi thấy chị cũng đừng từ chối."
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Chị Nhân Như, chị hãy nhận đi! Em dốt đặc cán mai trong việc buôn bán, sau này chuyện của nhà máy thuốc sẽ dựa vào chị, mười phần trăm cổ phần cũng không nhiều."
Hồ Nhân Như nói: "Như vậy đi, tôi nhận một phần trăm, vô luận ít nhiều cũng coi như là cổ đông công ty."
"Như vậy sao được?" Hai cha con Cố Doãn Tri đồng thời nói.
Hồ Nhân Như nói: "Thật ra có người còn đáng nhận cổ phần hơn tôi!" Lúc nói khóe mắt của cô ấy liếc nhìn Trương Dương một chút, nói đương nhiên cũng là Trương Dương. Cô ấy mỉm cười nói: "Bác Cố, để con vì chị Giai Đồng làm chút chuyện được không? Nếu như xí nghiệp trong tay con có khởi sắc, các người thưởng cho con nhất định sẽ vui vẻ vui lòng nhận, bác xem cái này thế nào?"
Cố Doãn Tri gật đầu, nhẹ giọng nói: "Hồ tiểu thư, sau này nh chuyện của à máy thuốc thì tôi nhờ cô."
Hồ Nhân Như có chút vô cùng kinh ngạc nói: "Ngài mặc kệ sao?"
Cố Doãn Tri cười khổ nói: "Tôi lúc trước đến đây tiếp quản nhà máy thuốc thật sự là bất đắc dĩ, nếu như nhà máy thuốc còn do thằng trời đánh kia chưởng quản, đóng cửa cũng không xa, tôi tới là vì ép buộc nó giao ra quyền quản lý. Tôi đã về hưu, nào có tinh lực bận tâm việc này, hiện tại đều là thế giới của người trẻ tuổi các người, các người làm đi, tôi rất tin tưởng vào cô!"
Hồ Nhân Như cẩn thận hỏi: "Bác Cố, phương thức xử lý của con ngày hôm nay ngài có thoả mãn không?"
Cố Doãn Tri nói: "Chuyện này đích thật là chúng ta phạm vào sai lầm, tôi lo lắng nhất chính là sẽ tạo thành nguy hại cho thể xác và tinh thần của dân chúng."
Hồ Nhân Như nói: "Bác Cố yên tâm, con và mấy nhân viên quản lý thương lượng một chút, chuẩn bị khởi động một kế hoạch thăng cấp dược vật, hướng toàn bộ xã hội phổ biến thăng cấp thuốc pha nước uống kháng bệnh độc, chỉ cần mình sản xuất thuốc pha nước uống kháng bệnh độc mới, có thể thay đổi mới thuốc pha nước uống kháng bệnh độc cũ hiện nay." Chủ ý này thật ra là Trương Dương nghĩ ra, hắn điều chỉnh thành phần dược vật nhằm vào viêm phổi khẩu hình hiện nay, phải nói là thuốc pha nước uống kháng bệnh độc mới còn hữu hiệu hơn so với dự phòng viêm phổi loại R. Thương lượng xong, Hồ Nhân Như trước rời khỏi phòng làm việc, Cố Doãn Tri cho Cố Dưỡng Dưỡng đi ra ngoài một chút, ông giữ Trương Dương lại, nội tâm của Cố Doãn Tri tràn ngập áy náy thật sâu, chỉ có ở trước mặt Trương Dương ông mới đem tình cảm chân thực biểu lộ ra, Cố Doãn Tri nói: "Trương Dương, chuyện này chúng ta có phải là có chút trốn tránh trách nhiệm?"
Trương Dương nói: "Trong chuyện này nhà máy thuốc quả thật có trách nhiệm, thế nhưng phạm sai lầm chính là Minh Kiện, chúng tôi không nên để cho toàn thể công nhân viên của nhà máy thuốc tới gánh chịu, cho dù đem chuyện này truy cứu tới cùng, đem người có trách nhiệm ra trước pháp luật, danh dự của nhà máy thuốc cũng sẽ bởi vậy mà quét rác, nhà máy thuốc tám chín phần sẽ gặp kết cục phá sản, nhiều người trong nhà máy sẽ làm sao bây giờ? Bọn họ làm sao mà sống? Minh Kiện lợi dụng rễ bản lam giả mạo kháng bệnh độc thuốc pha nước uống, đích thật là chỉ vì cái lợi trước mắt, bất quá cũng may rễ bản lam thuốc pha nước uống đối với không đến mức tạo thành nguy hại thân thể của dân chúng, từ nghĩa nào đó ý mà nói, cũng có tác dụng kháng bệnh độc. Chúng ta cho ra một loạt chính sách, chính là vì bồi thường sai phạm."
Cố Doãn Tri thở dài nói: "Trải qua chuyện này, ba phát hiện mình thật sự già rồi, rất nhiều quan niệm của ba đều đã lỗi thời."
Trương Dương cười nói: " Quan niệm của ba cũng không lỗi thời, bất quá đường ba đi là ở quan trường, mà hiện tại là ở thương trường, quy tắc của thương trường và quan trường không hoàn toàn như nhau."
Cố Doãn Tri lắc đầu nói: "Hy vọng trải qua chuyện này, nhà máy thuốc có thể bình an, ba mới có thể an hưởng sinh hoạt về hưu được."
Trương Dương nói: "Ba, ba yên tâm đi, sau này con sẽ dành nhiều thời gian lo cho bên này."
Cố Doãn Tri nói: "Khổ cực cho con!"
Trương Dương cười cười, Cố Doãn Tri cũng nở nụ cười, ông cảm giác được những lời này của mình là dư thừa.