Hai người một trước một sau ra phòng làm việc, Trương Dương nói: "Dược thương đều chờ trong phòng họp nhỏ, anh không cho những người khác đi qua, chỉ hai ta, em xem được không?"
Hồ Nhân Như nói: "Cố gia không ai đứng ra?" Cô ấy cho rằng chuyện lớn như vậy tình, Cố gia hẳn là có người đứng ra mới đúng.
Trương Dương lắc đầu nói: "Cố bí thư không thích hợp đứng ra, Dưỡng Dưỡng quá nhỏ, anh không muốn con bé phải chịu áp lực quá lớn."
Hồ Nhân Như gật đầu, cô ấy đã dự liệu kế tiếp là cái gì chờ cô ấy, những dược thương này tất cả đều là đến đây làm khó dễ, sẽ không từ bỏ ý đồ. Để cho một cô bé như Cố Dưỡng Dưỡng tới trường hợp này quả thật tàn khốc quá.
Trương Dương nói: "Em yên tâm, xảy ra bất cứ chuyện gì cũng có anh chống đỡ."
Hồ Nhân Như nhẹ giọng nói: "Chỉ sợ anh chống không được!" Trương Dương nói: "Chống được hay không, buổi tối em sẽ biết."
Hồ Nhân Như nghe được hắn nói như vậy, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, gặp phải ánh mắt mờ ám của thằng nhãi này, nhất thời rõ ràng cái gì, mặt cười không khỏi có chút phát nóng, cô ấy bước nhanh bỏ Trương Dương ở phía sau.
Trương đại quan nhân vẻ mặt cười xấu xa đi tới: "Không muốn anh chống em à?"
Hồ Nhân Như nói: "Em van anh, chúng ta hiện tại phải xử lý chính sự, anh còn nói bậy, em lập tức rời đi." Trương Dương cười ha hả một tiếng, quả nhiên không nói bậy nữa.
Hai người đi vào phòng họp nhỏ, trong phòng họp chướng khí mù mịt, vừa đi vào cửa lớn, dược thương lập tức đem bọn họ vây quanh ở giữa, đám dược thương này đã sớm nghẹn một cục lửa trong bụng rồi, Cố Minh Kiện từ đầu đến cuối không dám đối diện, lúc đầu chơi chuột trốn mèo, sau đó thẳng thắn đóng cửa không gặp, nếu như ngay từ đầu Cố Minh Kiện áp dụng thái độ tích cực tới giải quyết vấn đề, chuyện tình cũng sẽ không ầm ĩ đến loại tình trạng này.
Trương đại quan nhân thấy đám người này hùng hổ xúm lại, trong lúc nhất thời nổi tâm hộ hoa, giận dữ hét: "Làm gì? Tất cả đều lui về cho tôi, các người là dự định giải quyết vấn đề hay là tới gây sự?" Trương đại quan nhân nói lời này đầy khí thế mười phần, chấn vào lổ tai của người ở đây, tất cả dược thương bị khí thế của hắn làm giật mình hoảng sợ, quả nhiên không dám tiến về phía trước.
Trương Dương nhân cơ hội cùng Hồ Nhân Như đi tới đài chủ tịch ngồi xuống, vài tên bảo an cũng đến đây khuyên dược thương ngồi ghế.
Đợi những dược thương này tất cả đều an vị, Hồ Nhân Như mỉm cười nói: "Chào mọi người, mặc dù đang ngồi có rất nhiều người đều là bạn cũ của tôi, nhưng vẫn xin được tự giới thiệu trước, tôi là xưởng trưởng Hồ Nhân Như của nhà máy chế thuốc Giang thành, cũng là người đầu tiên đảm nhận xưởng trưởng khi nhà máy chế thuốc Giang thành thay đổi chế độ, từ hôm nay trở đi, tôi giữ quyền quản lý của nhà máy chế thuốc Giang thành."
Một dược thương có tiếng đứng lên, lớn tiếng chất vấn nói: "Cô là xưởng trưởng nhà máy thuốc, nói cách khác cô có phải là phụ trách đối với chuyện của nhà máy thuốc?" Hồ Nhân Như gật đầu nói: "Tôi vừa nói qua, từ hôm nay trở đi, tôi giữ quyền quản lý nhà máy chế thuốc Giang thành của, tất cả chuyện tình của nhà máy thuốc chế tôi đều phụ trách."
Người dược thương kia vung danh sách trong tay nói: "Tốt lắm, nhà máy chế thuốc Giang thành các người dùng rễ bản lam pha nước uống giả mạo thuốc pha nước uống kháng bệnh độc bán cho chúng ta, tôi yêu cầu cô cho chúng ta trả hàng, bồi thường tất cả tổn thất của chúng tôi, còn công khai nhận lỗi với xã hội, giao ra người chịu trách nhiệm tương quan, khiến cho hắn gánh chịu trách nhiệm pháp luật!" Hắn vừa nói như thế, dược thương khác đều hưởng ứng, hiện trường lần thứ hai rơi vào trong hỗn loạn.
Hồ Nhân Như mỉm cười nói: "Mọi người yên lặng một chút trước, để cho vị tiên sinh này đem nói cho hết lời, ý tứ của anh tôi không rõ ràng."
Tên dược thương kia nói: "Cô đừng giả bộ, nhà máy chế thuốc Giang thành các người coi như là nhà máy lớn trong ngành, lại có thể làm ra thuốc giả mà bán, các người không để ý danh dự của mình, nhưng chúng tôi còn muốn bận tâm danh dự, chúng tôi bởi vì thứ thuốc giả này mà nhận rất nhiều tổn thất, cô biết không?"
Hồ Nhân Như nói: "Tôi ngày hôm nay đến đây, cũng là muốn cùng mọi người bàn chuyện công bằng, chuyện tình quá khứ đã xảy ra, anh nói nhà máy chế thuốc Giang thành chúng tôi tạo thành tổn hại lợi ích cho anh tôi tin tưởng, thế nhưng anh nói chúng tôi chế thuốc giả, phải có chứng cứ."
Dược thương phía dưới đều nở nụ cười, lại có người nói: "Còn muốn chứng cứ cái gì? Dược vật của mười hai xe bên ngoài tất cả đều là chứng cứ, lẽ nào chúng ta đều phải kéo đến cục giám định quốc gia?" Hồ Nhân Như nói: "Cái chủ ý này không tồi, tôi nói không tính, các người nói cũng không tính, hẳn là do cơ quan nhà nước chứng minh mới có sức thuyết phục."
Hiện trường bỗng nhiên tĩnh xuống tới, tất cả dược thương đều không rõ ràng trong hồ lô của Hồ Nhân Như bán cái gì, đem chuyện tình ầm ĩ lớn theo lý mà nói bên nhà máy thuốc phải sợ, nhưng Hồ Nhân Như lại làm ra vẻ vàng thật không sợ lửa, cô ấy rốt cục có ý gì? Hồ Nhân Như nói: "Nếu như chứng minh dược vật trong mười hai xe tải kia tất cả đều là thuốc giả, người chịu trách nhiệm nên ngồi tù sẽ ngồi tù, cần gánh chịu trách nhiệm sẽ gánh chịu trách nhiệm, nhà máy thuốc khẳng định đóng cửa, thẳng thắn xin phá sản, xưởng trưởng như tôi cũng sẽ không cần tiếp tục.”
Phía dưới có người dẫn đầu phản ứng: "Các người phá sản, chúng tôi tìm ai đòi tiền? Tổn thất của chúng tôi ai đền?"
Hồ Nhân Như nói: "Nhà máy thuốc còn, tôi còn là xưởng trưởng, tôi ở chỗ này có thể bảo đảm, tổn thất của các người tôi bồi thường, thế nhưng nhà máy thuốc phá sản, tôi không còn là xưởng trưởng, các người muốn tìm ai thì tìm. Dù sao ngân hàng sẽ tiến hành bán đấu giá đối với tài sản bất lương, chỉ cần các người chờ, sớm muộn gì sẽ tìm về được một ít tổn thất."
Phía dưới có chút rối loạn, đám dược thương này hùng hổ mà đến, cho rằng chiếm hết đạo lý, Cố Minh Kiện lúc trước tự biết đuối lý, đối với bọn họ cũng là ăn nói khép nép, đến cuối cùng thẳng thắn không gặp, nhưng Hồ Nhân Như đi tới căn bản không có bị khí thế của bọn họ hù dọa, ngược lại còn hù bọn họ một phen, Hồ Nhân Như đi một bước này rất xảo diệu, cô ấy nhìn ra đám dược thương này gây sự mục đích đơn giản là muốn thu được nhiều bồi thường từ nhà máy thuốc, tận lực đòi lấy một ít lợi ích, đừng thấy đám bọn họ làm ra vẻ hung hăng, vì sức khỏe của dân chúng, tin tưởng bọn họ mới là lạ, bọn họ biết cái mình bán đi chính là thuốc giả, bọn họ cũng sẽ không thừa nhận. Hồ Nhân Như nói: "Tôi cuối cùng cảm thấy rằng, lợi ích giữa nhà máy thuốc và dược thương là quan hệ tương quan, các người đến đây mua sản phẩm của chúng tôi, cái này biểu hiện ra các người nhận thức sản phẩm của nhà máy chúng tôi, cùng lúc thể hiện tín nhiệm của các người với chúng tôi, bất luận cái hợp tác gì đều thành lập trên cơ sở tin tưởng lẫn nhau. Tôi thừa nhận, lần này là đốt sản xuất của chúng ta xảy ra vấn đề, khiến cho nhóm sản phẩm này không đạt được tiêu chuẩn chất lượng vốn có, nhà máy thuốc chúng tôi nguyện ý gánh chịu toàn bộ trách nhiệm, thế nhưng có một điều tôi phải thanh minh, nếu như mọi người vẫn cho rằng đám hàng kia là thuốc giả, chúng tôi sẽ không cần tiếp tục bàn nữa, Trung Quốc không thiếu cơ quan kiểm dược, nhiều hàng mẫu như vậy, tôi nghĩ tất cả cơ quan kiểm dược toàn quốc đều lấy mẫu được, các người có thể kéo qua báo cáo, dùng kiểm nghiệm mà nói, chỉ cần chứng minh những cái này tất cả đều là thuốc giả, cá nhân tôi cho rằng, nhà máy chế thuốc Giang thành cho dù phá sản cũng không có gì đáng tiếc, ở chỗ này tôi hướng mọi người xin lỗi một tiếng trước!"