Sử Thương Hải thở dài nói: "Cũng được, người đã chết, bọn họ làm như thế nào cũng không quan trọng."
Kiều Thiên Khoát và Kiều Bằng Cử rời đi, lúc Sử Thương Hải và Trương Dương cũng chuẩn bị đi, một người trung niên tìm Sử Thương Hải, gã là đại đồ đệ Tẩy Quốc Danh của Tào Tam Pháo, Tẩy Quốc Danh trước khách khí hai câu cùng Sử Thương Hải, biểu thị sư huynh đệ bọn họ đều thương lượng được rồi, muốn gánh vác tất cả phí dụng giải quyết tốt hậu quả của Tào Tam Pháo.
Sử Thương Hải nói: "Không cần, tôi và sư phụ cậu tương giao nhiều năm như vậy, chút tiền ấy tôi vẫn trả được, lúc trước tôi bình thường hay ăn cơm chùa của ổng, hiện tại là lúc tôi trả tiền cơm."
Tẩy Quốc Danh nói: "Sử lão bá, có chuyện tôi muốn hỏi ngài, sư phụ tôi trước lúc lâm chung có phải là giao cho ngài một quyển sách dạy nấu ăn?"
Sử Thương Hải nói: "Không sai, có chuyện như vậy!"
Tẩy Quốc Danh nói: "Phiền phức Sử lão bá đem quey63n sách dạy nấu ăn giao cho chúng tôi!"
Sử Thương Hải nói: "Dựa vào cái gì?"
Tẩy Quốc Danh cười nói: "Sử lão gia tử, chúng tôi đều là đồ đệ của sư phụ, sư phụ đã nói qua, muốn biên soạn một quyển sách dạy nấu ăn cho chúng tôi, ngài không cần phải giữ trong người, giữ sách dạy nấu ăn cũng vô dụng, đưa cho chúng tôi, để cho chúng tôi đem trù nghệ của sư phụ phát dương quang đại."
Sử Thương Hải cười lạnh nói: "Tôi thật sự nhìn lầm đám khốn nạn lòng lang dạ thú các người, tới trước mộ phần cúng mộ, làm nửa ngày là vì sách dạy nấu ăn tới!"
Đám người Tẩy Quốc Danh bị mắng mặt đỏ tới mang tai, Tẩy Quốc Danh nói: "Sử lão gia tử, giữ đạo hiếu cho sư phụ là bổn phận của chúng tôi."
Sử Thương Hải cả giận nói: "Thối lắm, trước đó làm gì? Lúc sư phụ các người sinh bệnh, sao không thấy các ngươi thò đầu ra, trước đó ổng có gọi điện nói cho các người hay không? Một lão già bệnh nặng, gọi điện thoại cho các người, các người có một ai chạy tới đúng lúc sao? Sau đó là chính ông ta gọi. Gọi điện thoại kêu cứu trợ, các người sợ bị truyền nhiễm, nhưng các người có nghĩ tới ổng là sư phụ các ngươi hay không, nhất nhật vi sư chung thân vi phụ, nếu như là cha ruột của các ngươi sinh bệnh, các người cũng sẽ không để ý tới?"
Tẩy Quốc Danh lúng túng nói: "Sử lão bá, ngài hiểu lầm, chúng tôi đi bệnh viện..."
" Đi bệnh viện, thi thể của lão Tào đều lạnh rồi các người mới đi, hơn nữa ai cũng không dám tiến vào hỗ trợ, mẹ kiếp! Hiện tại lại có thể dày mặt tìm tôi đòi sách dạy nấu ăn, một đám khốn nạn! Ánh mắt của lão Tào thật sự là không tốt mới có thể dạy dỗ đám vô liêm sỉ vong ân phụ nghĩa các người, tôi nói rõ ràng cho các người, sách dạy nấu ăn ở trong tay tôi, nhưng sư phụ các người không kêu tôi giao cho bất luận người nào trong các người."
Có người nói: " Đồ của sư phụ chúng tôi, ông dựa vào cái gì mà giữ? Nếu như ông không giao ra chúng tôi sẽ kiện ông ra tòa."
"Đúng vậy, kiện ông tội xâm chiếm tài sản người khác!"
Sử Thương Hải cả giận nói: "Muốn kiện à, đi kiện đi, tôi còn sợ đám khốn nạn các ngườisao?"
Trương Dương nghe mà cũng nổi giận, nói với Sử Thương Hải: "Sử lão gia tử, nói với loại người như vậy làm gì cho tốn sức, ngài cứ vung tay mà đập, đập bọn họ như đập ruồi, để cho vãn bối mở rộng tầm mắt."
Sử Thương Hải quả nhiên vung tay lên.
Đám đệ tử của Tào Tam Pháo đều biết Sử Thương Hải là chưởng môn Bát Quái môn, thấy lão gia tử thật sự nổi giận, cả đám sợ đến tè ra quần chạy trối chết, ai cũng không chịu nổi chưởng lực của ông ta đâu.
Sử Thương Hải nhìn cái đám người hốt hoảng chạy trốn, nở nụ cười có chút bất đắc dĩ, ông thở dài, mở một chai rượu rót trước mộ: "Lão Tào ơi lão Tào, ông nhìn rõ đi, cái đám đồ tử đồ tôn của ông không có một ai không chịu thua kém!" Ông từ trong lòng móc ra quyển sách dạy nấu ăn đưa cho Cố Dưỡng Dưỡng: "Tào sư phụ nhờ tôi đưa cho cô."
Cố Dưỡng Dưỡng tiếp nhận sách dạy nấu ăn, trong lòng sinh ra cảm xúc vô hạn, khi cô ấy thông qua Trương Dương nhận thức Tào Tam Pháo, thường thường đi đến nhà của ông ấy học tập một ít trù nghệ, Cố Dưỡng Dưỡng vẫn đều nỗ lực thay đổi mình, cô ấy muốn cho mình càng trở nên thêm ưu tú, con gái vui vì người mình thích, một người con gái tìm cách khiến cho mình trở nên tốt hơn, thường thường sẽ có một chút động lực, động lực của Cố Dưỡng Dưỡng đến từ chính Trương Dương, cô ấy biết Trương Dương thích ăn đồ do Tào Tam Pháo làm, cho nên mới chủ động đi tìm ông ấy học tập trù nghệ, Tào Tam Pháo cũng rất thích đứa con gái thông minh này, trong phương diện trù nghệ cũng không bảo lưu, mà ngộ tính của Cố Dưỡng Dưỡng lại khiến cho ông cảm thấy kinh ngạc, có thể nói thiên phú của Cố Dưỡng Dưỡng tại trù nghệ đã vượt lên trước bất luận người đệ tử nào của ông, cho nên lúc còn sống Tào Tam Pháo đã đáp ứng Cố Dưỡng Dưỡng, đem món phật khiêu tường sở trường nhất truyền cho cô ấy, đáng tiếc chuyện này nói qua không lâu, Tào Tam Pháo liền rời bỏ nhân gian, bất quá Tào Tam Pháo nói là làm, ông đem thực đơn tinh hoa tâm đắc tập trung suốt đời truyền cho Cố Dưỡng Dưỡng.
Sử Thương Hải nói: "Cố tiểu thư, Tào sư phụ có thể đem cái này cho cô, trên ý nghĩa nào đó, giống như ổng đã thừa nhận cô là đồ đệ.”
Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu, cô ấy quỳ xuống trước mộ phần của Tào Tam Pháo dập đầu lạy ba cái.
Sử Thương Hải toát ra thần tình vui mừng, đứa nhỏ này quả nhiên là thông minh, mình không cần nhiều lời, con bé cũng đã rõ hẳn là nên làm thế nào.
Vì cẩn thận, Trương Dương vẫn phân biệt kiểm tra thân thể một chút cho Sử Thương Hải và Cố Dưỡng Dưỡng, vững tin thân thể của bọn họ không có dị trạng, lúc này mới yên lòng.
Ba người trên đường về tìm một quán ăn, bởi vì bệnh viêm phổi tàn sát bừa bãi, hiện tại sinh ý của quán ăn đều trở nên vô cùng vắng vẻ, Trương Dương gọi vài món ăn, kêu một chai rượu.
Bởi vì Tào Tam Pháo chết, tâm tình của mọi người đều có chút không vui, Sử Thương Hải chỉ uống một ly thì uống không nổi nữa, ông thấp giọng than thở: " Già rồi, hai năm nay một ít lão hữu bên cạnh của tôi cứ một người rồi lại một người rời đi, mỗi lần đưa bọn họ, trong lòng tôi thật sự rất khó chịu."
Trương Dương nói: "Ai đều có ngày này, sinh lão bệnh tử ai cũng không trốn được."
Sử Thương Hải gật đầu nói: "Thấy ngày hôm nay của lão Tào, tôi bỗng nhiên rõ ràng một cái đạo lý."
Trương Dương nói: "Cái đạo lý gì?"
Sử Thương Hải nói: " Tôi hẳn là đem công phu áp đáy hòm nhanh chóng truyền cho đệ tử của tôi, nếu không nếu như ngày nào đó tôi xảy ra chuyện, môn võ công này chẳng phải là muốn suy giảm lớn trên tay của tôi, lỡ như thất truyền, tôi thành tội nhân của Bát Quát môn rồi."
Trương Dương nói: " Quan niệm của môn phái Trung Hoa chúng ta đích thật là hại chết người, rất nhiều tuyệt kỹ đều bởi vậy mà thất truyền."
Sử Thương Hải nói: "Thế nhưng những quy củ môn phái này lại không thể không muốn, nếu như không phân biệt được đối tượng, đem bản lĩnh truyền thụ cho bọn họ không bảo lưu, bên trong tốt xấu lẫn lộn, một ít người trong bọn họ sẽ lợi dụng thứ học được đi khi dễ người, đến lúc đó hối hận đã muộn." Ông hạ ly rượu xuống nói: "Chờ khi cậu đến tuổi như tôi thì sẽ rõ ràng, muốn chọn một đồ đệ tốt, thật ra rất khó."
Trương đại quan nhân thật đúng là không nghĩ tới chuyện muốn thu đồ đệ, nghiêm ngặt suy nghĩ, An Ngữ Thần hẳn là một người tốt, thế nhưng từ khi hai người bọn họ ở trên đỉnh núi, quan hệ của hai bên đã xảy ra biến hóa.
Sử Thương Hải nói: "Lão Tào trong lòng còn là có chút tính toán, ổng khẳng định nhìn ra đám đồ tử đồ tôn tất cả đều không trông cậy được, cho nên mới không đem sách dạy nấu ăn giao cho bọn họ." Ông nhìn Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Cố tiểu thư, sau này nhất định phải đem cái phần thực đơn này của Tào sư phụ phát dương quang đại a."
Trương Dương nói: "Sử lão gia tử, chuyện thực đơn ngoại trừ chúng ta đừng cho người ngoài biết."