Đi tới thủy đàm, Trương Dương mượn ánhđèn pin cảnh giác dò xét bốn phía, lúc trước chính là ở chỗ này hắn phát hiện thạch khắc trong thủy đàm, Trần Tuyết và hắn cùng nhau đến đây, bị thiểm điện hạc làm bị thương, cũng là khi đó bắt đầu phát hiện khẩu quyết của âm sát Tu La chưởng.
Trương Dương vững tin xung quanh không có ai, cúi đầu tỉ mỉ quan sát xung quanh thủy đàm, rốt cục phát hiện ra phía trước không xa chổ có hai ba vết chân nhợt nhạt, từ hình dạng vết chân mà xem hẳn là do của một cô gái không cẩn thận lưu lại, Trương Dương lớn tiếng nói: "Văn Linh, tôi biết chị ở đây! Chị đi ra đi, mẹ nuôi rất lo lắng cho chị, có chuyện gì, chị có thể nói với tôi, chị yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho chị." Vẫn không ai đáp lời hắn.
Xa xa truyền đến tiếng ô tô khởi động, Trương Dương lập tức chạy ra ngoài cửa lớn mỏ đá, chờ hắn đi tới cửa lớn chỗ, bên ngoài chỉ còn lại có một chiếc xe jeep, Trương Dương mở cửa xe chuẩn bị lên xe, nhưng phát hiện bánh xe jeep đã bị dao đâm nát, Trương đại quan nhân ảo não không gì sánh được, tức giận đến thiếu chút nữa chửi bậy, hắn chạy về phía trước, thấy trên đường núi, hai ngọn đèn xe càng đi càng xa.
Trương Dương có thể kết luận người lái ô-tô rời đi là Văn Linh, lúc này điện thoại của hắn vang lên, Trương Dương đi tới trong xe, đem lấy điện thoại ra: "A lô!"
Người gọi điện thoại tới chính là Lý Vĩ, gã cũng không có tìm được Văn Linh tại trung tâm hồi phục và Văn gia, cho nên hỏi bên Trương Dương có phát hiện hay không, Trương Dương nói: "Tôi tại Loạn Không Sơn, vừa rồi phát hiện xe jeep của cô ấy, nhưng lúc đi vào tìm cô ấy, cô ấy rời khỏi ở đây, không chỉ như thế, còn dùng dao đâm nát bánh xe jeep của tôi, anh nhanh chóng đến đây đón tôi đi."
Khép điện thoại lại, Trương Dương tức giận vỗ một cái lên tay lái, Văn Linh này, hạ thủ thật là đủ đen, cô ấy sẽ đi nơi nào?
Trương Dương bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, một loại sợ hãi không hiểu bao phủ nội tâm của hắn, hắn cấp tốc đẩy cửa xe, nhảy vào trong mưa gió không cần suy nghĩ, hắn bỗng nhiên nhớ tới, khi Văn Linh lần đầu tiên thức tỉnh, đã biểu hiện ra đặc biệt hứng thú đối với biệt viện của Thiên Trì tiên sinh, cô ấy nếu có thể nhớ lại chuyệ ở Loạn Không Sơn, như vậy cũng có thể nhớ lại chuyện kia của hắn, Trương Dương hầu như có thể kết luận, Văn Linh tám chín phần là muốn đi đến biệt viện của Thiên Trì tiên sinh, chân chính khiến cho Trương Dương cảm thấy sợ hãi chính là, ngày hôm nay là cuối tuần, theo hắn biết, mỗi khi đến cuối tuần, Trần Tuyết sẽ đi đến biệt viện của Thiên Trì tiên sinh thu dọn phòng, nếu như Văn Linh đi đến đó, mà Trần Tuyết lại ở đó, Trương Dương không dám tiếp tục nghĩ nữa
Trương Dương chạy đến dưới Loạn Không Sơn vất vả mới ngăn cản một chiếc xe qua đường, móc ra hai trăm, lấy công tác của mình chứng và chứng minh thân phận móc ra, đối phương mới đáp ứng đưa hắn đến biệt viện của Thiên Trì tiên sinh ở Hương Sơn.
Lúc sắp đi tới Hương Sơn biệt viện, Lý Vĩ lại gọi điện thoại tới, gã chạy tới Loạn Không Sơn, chỉ có thấy được xe jeep, không có nhìn thấy Trương Dương.
Trương Dương nói: "Tôi xuống núi rồi, chiếc xe anh nghĩ biện pháp đưa về đi."
"Có tìm được tiểu thư hay không?"
"Không có, mưa gió lớn như vậy, nếu như cô ấy thật tình muốn trốn đi, tôi đi chỗ nào tìm?" Trương Dương cũng không có đem chuyện Văn Linh có thể đi nơi ở của Thiên Trì tiên sinh nói cho Lý Vĩ, có một số việc do mình điều tra rõ vẫn tốt hơn.
Vừa cúp điện thoại của Lý Vĩ, La Tuệ Trữ lại gọi đến, đối với La Tuệ Trữ Trương Dương không cần phải giấu diếm nhiều, ô tô đã đi tới bên ngoài Hương Sơn biệt viện, Trương Dương thấy được xe jeep ngoài cửa, thấp giọng nói: "Mẹ nuôi, con tìm được chị ấy rồi!"
La Tuệ Trữ khẩn trương nói: "Con bé ở nơi nào?"
Trương Dương nói: "Mẹ đừng có gấp, chị ấy hẳn là không có việc gì! Đợi lát nữa con gọi lại cho mẹ!"
Trương Dương khép điện thoại lại, gật đầu biểu thị cảm ơn với tài xế đưa hắn đến đây, mở cửa xe đi xuống. xe của Văn Linh ở ngoài cửa lớn, cửa lớn đóng chặt, hẳn là khóa trái từ bên trong, Trương Dương bay vọt lên không, từ tường viện mà qua, rơi trên mặt đất, hắn thấy được Văn Linh.
Văn Linh lẳng lặng đứng ở giữa sân, trên thân thể của cô đã bị nước mưa xối ướt, thế nhưng cô ấy vẫn hồn nhiên không cảm thấy, hai mắt nhìn bầu trời đêm, giống nhập định.
Trương Dương nói: "Văn Linh!"
Văn Linh không nói chuyện.
Trương Dương lại nói: "Chị đang làm gì thế?"
Văn Linh bỗng nhiên quay sang, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn Trương Dương: " Cái túi công văn lúc trước cậu cướp đi đâu?"
"Túi công văn? Túi công văn gì?" Trương đại quan nhân vẻ mặt mê man nói, bất quá hắn lập tức nghĩ tới, tại buổi tối ngày đó khi Văn Linh gậy chuyện, hắn và Văn Linh tại Nhã Vân hồ kích đấu một phen, hắn đoạt lấy túi công văn từ trong tay của Văn Linh, trong túi công văn chứa một bản nghịch chuyển Càn Khôn.
Văn Linh nói: " Buổi tối đó khi tôi gặp chuyện không may, cậu đoạt đi một túi công văn từ trong tay tôi, trong túi công văn, có một khối bản dập, cậu có nhớ hay không? Cậu đem bản dập cất ở nơi nào?"
Trương Dương nói: " Túi công văn kia bị công an cầm đi, về phần hiện tại ở nơi nào, tôi thật sự không biết.”
"Cậu nói láo!" Văn Linh lạnh lùng nói.
"Tôi cần phải lừa chị sao? Túi công văn tôi căn bản là không mở qua, Thôi Chí Hoán là gián điệp Hàn Quốc, có người nói trong túi công văn có bằng chứng phạm tội của hắn."
Văn Linh cười nhạt một tiếng: "Trong viện này đã từng có nhiều bản dập thạch khắc, có âm sát Tu La chưởng, có kiếm pháp thê phong khổ vũ, tất cả đều là do các người tìm kiếm được trong mỏ đá của Loạn Không Sơn, cậu dám nói cậu không biết gì về chuyện của bản dập sao?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Chị Linh, tôi không biết chị đang nói cái gì? Chị càng nói tôi càng hồ đồ."
Văn Linh nói: "Hồ đồ? Được, vậy tôi đánh cậu cho tới khi hết hồ đồ!" Hai mắt cô ấy trợn lên, một luồng khí cường đại vô cùng lạnh thấu xương vây lấy cô ấy làm trung tâm, phóng ra xung quanh, không khí xung quanh phảng phất như ngưng kết trong nháy mắt, mưa bụi rơi xuống trong không khí, cũng không chịu nổi cái nhiệt độ chợt hạ xuống thấp này, liền hóa thành băng châm hung hiểm, nương theo tiếng quát nổi giận của Văn Linh, băng châm hung hiểm kia liền vọt tới hướng của Văn Linh.
Trương Dương lúc nói chuyện với Văn Linh, đã sớm âm thầm đề phòng, hắn vẫn còn nhớ rõ những việc Văn Linh đã làm, lúc nào cũng không thả lỏng cảnh giác với cô ấy, lúc Văn Linh ra tay, hắn cũng bắt đầu hành động, một quyền đấm vào hư không, chính là Thiên Long Hóa Vũ trong Thăng Long Quyền.
Nội lực âm hàn từ Âm Sát Hàn Băng Chưởng của Văn Linh khiến cho xung quang biến thành thế thới băng lạnh, mà một chiêu của Trương Dương thì như là hoa nở mùa xuân, tràn ngập lực lượng ấm áp, nội kình nóng rực lấy quyền phải của hắn làm trung tâm tỏa ra vòng xoáy khí thật lớn, băng châm trong vòng của Văn Linh tất cả đều bị cuốn vào bên trong, khí nóng băng tan, băng châm chậm rãi hóa thành bọt nước, dưới sự kích phát từ nội lực hùng hậu của Trương Dương, bay ngược về hướng của Văn Linh.
Thân pháp của Văn Linh biến ảo cực nhanh, như quỷ mỵ nhảy lên tại chổ, đột nhiên chuyển hướng ra phía sau Trương Dương, một chưởng vỗ vào hậu tâm của hắn.