Sự hiểu rõ đại nghĩa của Kiều Mộng Viện khiến Trương Dương cảm động vô cùng, hắn nắm lấy tay Kiều Mộng Viện: "Mộng Viện, nhưng tôi vẫn có chút không yên tâm về cô!"
Kiều Mộng Viện mặt ửng hồng, nhưng vẫn không gạt tay hắn ra, nói khẽ: "Có gì mà không yên tâm? Anh chẳng lẽ không tin tưởng vào y thuật của mình ư?" Mở to đôi mắt đẹp trong suốt như suối ra, nói: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tùy thời thông báo bệnh tình của tôi với anh, anh ở cạnh tôi lâu như vậy rồi, chắc cũng biết tình trạng sức khỏe của tôi, hơn nữa tôi đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi, anh ở lại cũng không có tác dụng gì nhiều."
Trương Dương gật đầu: "Mộng Viện, chờ tình huống của cha nuôi tôi ổn định rồi, tôi lập tức quay lại sẽ lập tức quay lại!"
Kiều Mộng Viện nói: "Mau đi đi, loại bệnh này phát bệnh rất hung mãnh, vạn nhất trì hoãn bệnh tình thì có hối cũng không kịp đâu!"
Trương Dương trước khi đi lại bắt mạch cho Kiều Mộng Viện rồi kê đơn cho cô ta, đúng như lời của Kiều Mộng Viện, tình huống của cô ta đã cơ bản ổn định rồi, thời kỳ phát bệnh cấp tính nguy hiểm nhất đã qua rồi.
Bởi vì Trương Dương hiện tại đang vẫn trong thời kỳ đặc thụ bị cách ly quan sát, muốn phải rời khỏi nơi này thì bắn tiếng với Từ Quang Thắng, Từ Quang Thắng biết Trương Dương muốn lén lút bỏ đi, tuy trong lòng rất không tình nguyện, nhưng khi Trương Dương lấy lý do cơ mật quốc gia ra thì Từ Quang Thắng cũng chỉ có thể ngầm đồng ý, đương nhiên nguyên nhân là trọng yếu hơn là y cho rằng Trương Dương không bị lây bệnh.
Trừ Từ Quang Thắng ra, Trương Dương không kinh động đến bất kỳ ai trong bệnh viện, rạng sáng hôm ấy, hắn lặng lẽ từ cửa sổ phòng bệnh nhảy xuống dưới, tránh sự tuần tra của cảnh vệ bệnh viện, vượt qua tường vây, chuồn ra khỏi khu cách ly, trước khi đi hắn đã từ chỗ Kiều Mộng Viện cầm chìa khóa xe của cô ta, lái xe jeep Cadillac của cô ta ra khỏi bệnh viện nhân dân số hai Nam Tích, phát hiện trên đường cái không có một bóng người, thành thị phồn hoa ngày xưa đột nhiên trở nên vắng vẻ tiêu điều, thậm chí ngay cả một chiếc xe taxi cũng không có. Bệnh dịch đột nhiên ập tới khiến mọi người ở trong lòng vô cùng sợ hãi, hiện tại đa số người tình nguyện trốn ở nhà, không muốn mạo hiểm ra ngoài kiếm tiền.
Sau khi rời khỏi bệnh viện nhân dân số hai Nam Tích, Trương Dương gọi điện thoại cho La Tuệ Ninh.
Giọng nói của La Tuệ Ninh có vẻ cực kỳ mệt mỏi, khi bà ta nghe Trương Dương nói đang xuất phát, lập tức trở nên kích động: "Trương Dương, con đi rồi à, tốt quá!"
Nghe thấy giọng nói của mẹ nuôi kích động như vậy, Trương Dương trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, lần này thật ra không phải hắn không muốn tới ngay, mà là bởi vì tình huống đặc thù.
La Tuệ Ninh nói: "Con trực tiếp tới sân bay quân dụng Nam Tích đi, mẹ đã liên lạc bảo bọn họ dùng trực thăng đưa con tới đây."
Trước khi lên máy bay, Trương Dương đem chuyện mình tới kinh thành thông báo cho Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ nghe nói Trương Dương đã rời khỏi bệnh viện, cảm thấy rất kinh ngạc, Trương Dương cũng không giấu diếm, nói ra chuyện Văn Quốc Quyền bị bệnh. Lý Trường Vũ tất nhiên cũng không thể nói gì hơn, y bảo: "Trương Dương,cậu mau đi đi, phó thủ tướng Văn là người lãnh đạo quan trọng của quốc gia chúng ta, vạn nhất xảy ra sơ xuất gì thì sẽ tạo thành ảnh hưởng khó lường đối với quốc gia."
Trương Dương nói: "Bí thư Lý, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, còn nữa, chuyện tôi rời khỏi bệnh viện nhân dân số hai Nam Tích nhất định đừng để lộ ra ngoài, tôi chỉ nói cho một mình Từ Quang Thắng thôi."
Lý Trường Vũ nói: "Yên tâm đi, chuyện ở đây tôi sẽ giải quyết, đúng rồi, tình huống của Kiều Mộng Viện thế nào rồi?"
Trương Dương nói: "Bệnh tình đã ổn định, bằng không tôi cũng không yên tâm mà đi."
Lý Trường Vũ nói: "Vậy là tốt rồi!"
Trương Dương tắt máy, tới chỗ trực thăng quân dụng đang chờ xuất phát, trước khi lên máy bay. Một sĩ quan tới kiểm tra giấy tờ của hắn, khi xác định không lầm thì mới cho phép hắn lên máy bay.
Ba giờ sáng, trực thăng đã xuất hiện trên không ở kinh thành, toàn bộ kinh thành bao phủ trong mưa xuân mờ mịt. Trực thăng đáp xuống một sân bay quân dụng loại nhỏ, sớm đã có một chiếc xe jeep quân dụng chờ ở đó, Trương Dương vừa xuống máy bay thì đã bị kéo lên xe, người lái xe là Lý Vĩ, gã và Trương Dương đã quen biết đã lâu, còn có một gã quân nhân khác, Lý Vĩ bảo Trương Dương đưa giấy tờ cho gã quân nhân đó, đây là thủ tục thường quy, cho dù Trương Dương cũng không thể ngoại lệ. Trương Dương đưa giấy tờ cho gã, quân nhân xem xong, lại đo nhiệt độ cơ thể của Trương Dương, lúc này mới gật gật đầu ý bảo Lý Vĩ có thể lái đi.
Trương Dương nói: "Tình huống thế nào rồi?"
Lý Vĩ nói: "Đến rồi anh sẽ biết!" Hắn trước giờ vẫn ít nói như vậy.
Sau khi Văn Quốc Quyền bị bệnh liền tạm thời được trị liệu kín tại trại an dưỡng Hương Hà, nơi này rất hẻo lánh, cách trung tâm kinh thành ngoảng năm mươi km, trước đây từng là một thắng địa an dưỡng cho lãnh đạo quốc gia, sau khi dịch viêm phổi R bùng nổ, lãnh đạo trung ương cũng có hai người bị lây bệnh, cho nên lâm thời thiết lập nơi này làm khu cách ly. Một là bởi vì quả thực cần trị liệu cách ly, thứ hai là để phong bế tin tức,, thật ra Văn Quốc Quyền buổi sáng ngày hôm qua đã phát bệnh, về phần đoạn tin mà Trương Dương xem trên tivi không phải là truyền hình trực tiếp.
Nhìn thế giới tối đen bên ngoài xe, nghe tiếng mưa càng lúc càng nặng hạt, Trương Dương bỗng nhiên ý thức được, trước mặt bệnh độc, bất kể địa vị của anh cao hay thấp, bất kể anh giàu hay nghèo, cơ hội mà nó cho mọi người đều rất công bằng.
Hạ cửa kính xe xuống, trong không khí ẩm ướt xen lẫn mùi cỏ, Trương Dương biết chắc là đã tới đích rồi.
Lý Vĩ dừng xe lại, Trương Dương mở cửa xe bước xuống, gã quân nhân đó mở ô, che những hạt mưa đang đang ồ ạt hắt xuống rồi dẫn Trương Dương đi về phía hậu viện, từ nơi này tới chỗ Văn Quốc Quyền dưỡng bệnh phải thông qua ba trạm gác, mỗi một trạm gác đều có quân nhân canh gác, khi đu qua đều phải kiểm tra giấy tờ của Trương Dương, sau cung xác định là đúng mới cho hắn đi qua.
Trước khi tiến vào phòng bệnh cách ly của Văn Quốc Quyền, Trương Dương dựa theo yêu cầu thay quần áo phòng hộ, phòng bệnh của Văn Quốc Quyền là một phòng xép, ông ta ở trong cùng phòng xếp, La Tuệ Ninh thì ở bên ngoài, tuy rằng bọn họ là vợ chồng, nhưng để bảo đảm bà ta không bị lây bệnh, nên đây cũng là phạm vi lớn nhất mà bà ta được cho phép tiến vào, từ sau khi Văn Quốc Quyền sinh bệnh, La Tuệ Ninh vẫn đều ngồi ở phía trước cửa sổ, xuyên qua cửa kính lẳng lặng quan sát tình cảnh bên trong.
Tiếng bước chân dẫn tới sự chú ý của La Tuệ Ninh, bà ta xoay người lại, nhìn thấy Trương Dương mặc đồ phòng hộ xuất hiện trước mặt mình, La Tuệ Ninh đứng lên: "Trương Dương." Chỉ gọi được một tiếng rồi bà ta không nói nên lời nữa, tinh tự bất lực và sợ hãi tích tụ lại giờ xộc lên, La Tuệ Ninh suýt nữa thì bật khóc.
Trương Dương bước lân cầm tay mẹ nuôi, hắn nói khẽ: "Mẹ nuôi, xin lỗi, con tới chậm rồi!"
La Tuệ Ninh nhanh chóng khống chế được tình tự của mình, nói khẽ: "Có thể đến là tốt rồi, mẹ biết sự khó xử của con mà."
Nghe thấy La Tuệ Ninh nói như vậy, Trương Dương rất hổ thẹn, hắn hiểu rõ hàm nghĩ trong câu này của Trương Dương, có lẽ La Tuệ Ninh cho rằng nguyên nhân chân chính mà hắn tới muộn không phải vì hắn có tình cảm với Kiều Mộng Viện, mà là bối cảnh của Kiều gia, thật ra Trương Dương trong chuyện này không hề nghĩ đến bất kỳ nhân tố chính trị nào, hắn cũng không muốn lấy được lợi ích gì trong đây, bất kể là đối với Kiều Mộng Viện hay là đối với Văn Quốc Quyền đều như vậy.
Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, lát nữa con sẽ nói chuyện với mẹ, giờ con đi xem cha nuôi thế nào đã!"
La Tuệ Ninh nói: "Mau đi đi, nhiệt độ cơ thể thủy chung cao mãi không hạ, bác sĩ đã thử đủ loại phương pháp hạ nhiệt rồi nhưng vẫn không ăn thua."
Trương Dương gật đầu, đi vào phòng bệnh cách ly, Văn Quốc Quyền nằm trên giường, điều này khiến cho Trương Dương lần đầu tiên có cơ hội từ trên cao nhìn xuống ông ta, tuy rằng bệnh thật sự rất nặng, nhưng Văn Quốc Quyền vẫn giữ được ý thức tỉnh táo, ý chí của ông ta cực kỳ cường đại.
Nhìn thấy Trương Dương, khóe môi ông ta lộ ra một nụ cười: "Trương Dương tới rồi đấy à!"
Trương Dương gật đầu, hắn nắm lấy tay phải Văn Quốc Quyền: "Cha nuôi, con tới hơi muộn!"
Văn Quốc Quyền nói: "Tôi không cho mẹ nuôi của cậu làm phiền cậu, nhưng bà ta lại cứ khăng khăng đòi gọi, hiện tại trên quốc tế vẫn chưa có cách trị bệnh này, cậu đến cũng không mang tới tác dụng gì lớn, chỉ tổ khiến thêm một người phải mạo hiểm thôi."
Trương Dương nói: "Cha nuôi, đừng nghĩ nhiều nữa, tạm thời để quốc gia đại sư, lo cho nước lo cho dân của cha sang một bên, để con khám cho cha đã." Khi nói chuyện, âm hàn kình của âm sát Tu La chưởng đã thuận theo lòng bàn tay cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong cơ thể Văn Quốc Quyền, có kinh nghiệm giúp Kiều Mộng Viện chữa bệnh, Trương Dương đối với phương thức hạ nhiệt độ vật lý này càng thuần thục hơn.
Rất nhanh chỉ số giám sát nhiệt độ cơ thể liền xảy ra biến hóa rõ ràng, trong mười phút, nhiệt độ cơ thể của Văn Quốc Quyền còn từ 39.5 độ C hạ xuống còn 37 độ, nếu không phải là chính mắt nhìn thấy, nhân viên y tế ở chung quanh không ai tin được tất cả những gì đang xảy ra trước mặt là sự thật.