Lý Trường Vũ nói: "Trương Dương trước đây cũng học y, trong nhà anh ta cũng một số bí phương tổ truyền, trước khi chưa có biện pháp tốt hơn thì có thể áp dụng một số phương án trị liệu của anh ta." Mục đích chủ yếu mà đám lãnh đạo thành phố tới bệnh viện nhân dân số hai là để trấn an lòng người, trên chính trị khó tránh khỏi phải có các loại hoạt động thêu hoa. Nhưng một số hành động thêu hoa là tất yếu, bất kể là Lý Trường Vũ hay là Hạ Bá Đạt đối với trận bệnh dịch đột ngột ập tới này đều có chút sợ hãi, nhưng dù là bọn họ có sợ hơn nữa thì cũng phải trình hiện một mặt kiên cường nhất của mình ra cho dân chúng thấy. Đối diện với bệnh dịch, biểu hiện của Lý Trường Vũ và Hạ Bá Đạt vẫn khá là trấn định, bọn họ có gan ngay lập tức xuất hiện ở bệnh viện số hai Nam Tích chính là minh chứng, hai người không hẹn mà cùng lựa chọn không đeo khẩu trang. Tin tức bọn họ thị sát bệnh viện vào mục tin tức buổi tối sẽ được trọng điểm truyền bá, nếu bọn họ đeo khẩu trang xuất hiện trước ống kính, tình tự khủng hoảng của người dân thành phố Nam Tích khẳng định sẽ tăng thêm một bước.
Ý của Lý Trường Vũ là một mình tới, nhưng Hạ Bá Đạt kiên trì đòi đi cùng, cho nên liền xuất hiện cảnh hai người cùng nhau tới bệnh viện nhân dân số hai Nam Tích, Lý Trường Vũ không khỏi nghĩ rằng, vạn nhất hai người bọn họ đều bị lây bệnh, như vậy Nam Tích chẳng phải sẽ rơi vào cục diện như rắn mất đầu ư? Hắn không biết điểm xuất phát của Hạ Bá Đạt là gì, có điều từ đây cũng có thể nhìn ra, Hạ Bá Đạt cũng vẫn còn có dũng khí.
Thật ra xung quanh nơi Lý Trường Vũ và Hạ Bá Đạt thị sát đều đã được tiến hành tiêu độc đặc biệt, bệnh viện nhân dân số hai Nam Tích sau khi biết bọn họ muốn tới thị sát, bệnh viện trên dưới liền trận địa sẵn sàng, quyết không thể để bệch dịch phát tán ra ngoài, càng phải đảm bảo sức khỏe của lãnh đạo, trước đó cục trưởng vệ sinh Tiếu Nam Sơn đã đặc biệt cường điệu về chuyện này.
Lý Trường Vũ nói với Tiếu Nam Sơn ở Tiếu Nam Sơn: "Chủ động tiến vào khu cách ly, nhân viên y tế đang tiến hành trị liệu cho người bị lây nhiễm và người bị nghi ngờ lây nhiễm đều anh hùng của chúng ta, tôi muốn nói chuyện với bọn họ."
Tiếu Nam Sơn nói lại ý của Lý Trường Vũ, phó viện trưởng Lưu Hoa Đường đưa bọn họ tới một bãi cỏ ở phía sau bệnh viện, từ nơi này có thể nhìn thấy lầu phòng bệnh của khoa bỏng, Lý Trường Vũ và Hạ Bá Đạt đứng trên mặt cỏ, bác sĩ và hộ sĩ chiến đấu ở tuyến đầu của phía bệnh viện tất cả đều tập trung ở trong văn phòng bác sĩ, bọn họ mở cửa sổ, nhìn xuống dưới rồi vẫy tay. Bình thường thì chẳng sao, nhưng vào thời kì đặc thù này, các bác sĩ và hộ sĩ nhìn các lãnh đạo ở dưới lầu bỗng nhiên có cảm giác như sinh ly tử biệt, một vài hộ sĩ tâm lý hơi kém một chút không ngờ còn rơi nước mặt, người phụ trách tiểu tổ khám bệnh Trương Thu Linh nói: "Kiên cường lên chút đi, đây là thời khắc đảng và nhân dân khảo nghiệm chúng ta, chúng ta không thể biểu hiện ra bất kỳ sự sợ hãi và yếu đuối nào được, chúng ta phải mỉm cười đối mặt, phải thể hiện được tinh thần tốt nhất của người làm công tác y thế chúng ta ở trước mặt lãnh đạo."
Thế là mấy tiểu hộ sĩ mắt đỏ rơi lệ đều lùi ra sau, một đám nhân viên y tế tố chất tâm lý cứng cỏi hơn đi lên phía trước.
Lý Trường Vũ từ trong tay nhân viên công tác bên cạnh cầm lấy loa, lớn tiếng nói: "Các đồng chí, các anh vất vả quá!"
Nhân viên y tế Trên lầu cùng nhau hô: "chúng tôi không vất vả!"
Lý Trường Vũ nói: "Cám ơn sự hi sinh của các anh, cám ơn tinh thần không lợi mình chỉ lợi người của các anh, tôi tin rằng, dưới sự hi sinh vô tư của các anh, dưới nỗ lực chung của toàn thể nhân dân Nam Tích chúng ta, chúng ta nhất định có thể đánh thắng trận chiến với tật bệnh này!"
Trên lầu bắt đầu vỗ tay, mỗi một nhân viên y tế đều rất kích động.
Lý Trường Vũ lại nói: "Các anh đừng lo lắng, chúng tôi sẽ ở sau lưng ủng hộ các anh, toàn thể người dân thành phố Nam Tích đều sẽ ở phía sau ủng hộ các anh!"
Một bác sĩ lớn tiếng nói: "Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm!"
Phía sau không biết là ai nói: "Cám ơn cái gì? Bọn họ nếu thực sự quan tâm chúng ta thì đã lên tiếp xúc gần gũi với chúng ta rồi!"
Lý Trường Vũ lại nói thêm mấy câu, tuy rằng y không nhìn rõ vẻ mặt của những nhân viên y tế này, nhưng y cũng có thể tưởng tượng được, những nhân viên y tế ở khu cách ly này, tâm tình tất nhiên là phức tạp và không yên.
Cầm loa kêu gọi xong, Lý Trường Vũ lại nói với phó viện trưởng Lưu Hoa Đường: "Đồng chí Hoa Đường, nhất định phải làm tốt công tác bảo đảm hậu cần, phải giải trừ nỗi lo phía sau của những nhân viên y tế đang chiến đấu ở tuyến đầu với bệnh dịch này, phải làm tốt công tác trấn an người nhà bọn họ, trong nhà có bất kỳ chuyện gì, chúng ta cũng phải giúp giải quyết, bệnh viện các anh không giải quyết được thì trực tiếp báo cho cục vệ sinh, cục vệ sinh không giải quyết được thì thị lý sẽ làm, tóm lại nhất định phải để những người anh hùng này của chúng ta không còn lo lắng gì, để bọn họ toàn tâm toàn ý đánh trận chiến gian nan này!"
Lưu Hoa Đường thủy chung chỉ gật đầu, có nói thì cũng chẳng có gì ngoài hai câu: "Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng, sẽ dẫn dắt toàn thể bệnh viện trên đưới chiến thắng trận chiến với bệnh dịch này." Lưu Hoa Đường dùng trận chiến để hình dung tình hình bệnh dịch này cũng không phải là khoa trương.
Các lãnh đạo tới hiện trường tâm tình đều rất trầm trọng, Lý Trường Vũ lại dùng lại dùng di động của mình gọi điện thoại cho viện trưởng Chung Lâm đang bị bệnh, đại biểu cho toàn thể lãnh đạo thành phố thăm hỏi y, Chung Lâm tình tự vẫn rất tốt, nói chuyện cũng rất rõ ràng.
Hạ Bá Đạt không nhiều lời, y lạnh lùng nhìn Lý Trường Vũ đang thêu hoa chính trị, bất kể người khác nghĩ như thế nào, Hạ Bá Đạt thủy chung đều cho rằng như vậy, mục đích Lý Trường Vũ tới bệnh viện nhân dân số hai là để thêu hoa, trong lòng y rất coi thường Lý Trường Vũ, đầu tiên tình hình bệnh dịch chưa chắc đã nghiêm trọng như vậy, còn có một việc khác chính là, nếu Lý Trường Vũ đã dám đi thị sát, hệ thống vệ sinh nhất định sẽ chuẩn bị tốt, lộ tuyến thị sát của bọn họ, nơi mà bọn họ đi qua đều đã được tiêu độc kỹ càng, nhưng trong mắt người dân bình thường, các lãnh đạo là anh dũng không sợ gì, vào thời khắc phi thường vẫn dám xâm nhập vào tuyến đầu, nhưng bọn họ nào có hiểu, vì màn thêu hoa chính trị này, có bao nhiêu người phải lặng lẽ hi sinh?
Nhưng mà Hạ Bá Đạt không thừa nhận cũng không được, mặc dù là thêu hoa chính trị, nhưng cũng là cần thiết, Lý Trường Vũ lúc này đến đây, ít nhất có thể ổn định được một bộ phận lòng người, đối với những nhân viên y tế đang chiến đấu ở tuyến đầu của bệnh viện nhân dân số hai Nam Tích cũng có thể tạo được tác dụng trấn an rất tốt. Nguyên nhân Hạ Bá Đạt không cam lòng rớt lại phía sau chính là, y không muốn về sau bị người ta chê cười, Lý Trường Vũ anh dám đi thì tôi cũng dám đi.
Lý Trường Vũ trở lại ô tô của mình, có chút mệt mỏi ngồi tựa vào ghế nhắm mắt lại, lập tức lại lấy ra điện thoại di động, bấm số của Trương Dương.
Trương Dương vừa mới trở lại phòng mình tắm rửa, lúc này chỉ mặc một cái quần lót, khoanh chân ngồi trên giường điều tức, tuy rằng hắn đến nay vẫn chưa bị lây bệnh, cũng chưa chắc đại biểu hắn có sức miễn dịch, sau khi vận hành nội tức một vòng, xác định thân thể của mình không có gì khác thường, Trương Dương chậm rãi mở mắt ra, đúng lúc này Lý Trường Vũ gọi điện thoại tới.
Vừa rồi khi Lý Trường Vũ ở dưới lầu phát biểu đầy cảm xúc, Trương Dương đang tắm, tuy rằng không chính mắt thấy nhưng những lời phát biểu của Lý Trường Vũ hắn nghe thấy rõ, Trương Dương cười nói: "Bí thư Lý, can đảm hơn người thật, vào những lúc như thế này ông không ngờ còn dám đến đây."
Lý Trường Vũ thở dài nói: "Nói tới can đảm, không ai có thể so được với cậu."
Trương Dương nói: "Tôi cũng không phải là can đảm gì cả, tôi là bị ép tới nước này, tôi có tiếp xúc trực tiếp với Duval, thuộc đối tượng phải bị cách ly."
Lý Trường Vũ nói: "Cậu nhất định phải cố hết sức nghĩ biện pháp!"
Trương Dương nói: "Biện pháp thì tôi đang nghĩ, nhưng loại bệnh này tôi chưa gặp bao giờ, hiện tại điều duy nhất tôi có khả năng làm chính là giảm bớt bệnh tình, dựa vào sức miễn dịch của bản thân bọn họ mà vượt qua nguy hiểm."
Lý Trường Vũ nói: "Trong người dân thành phố đã xuất hiện tình tự khủng hoảng khá nghiêm trọng, loại tình tự này nếu tiếp tục lan ra, khẳng định sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống và sản xuất của người dân, tôi tin cậu nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp."
Trương Dương cười khổ nói: "Bí thư Lý, ông trăm ngàn lần đừng nói như vậy, tôi hiện tại là Bồ Tát bùn qua sông, bản thân cũng khó giữ, tôi cũng muốn cứu lấy toàn nhân loại lắm, nhưng trước mắt thực sự chưa tìm được biện pháp."
Lý Trường Vũ nghe hắn nói như vậy, cũng ý thức được Trương Dương hiện tại vẫn chưa tìm được phương pháp để hoàn toàn chữa khỏi bệnh này, y nói khẽ: "chú ý tới sức khỏe!" Y vốn đang muốn nhắc nhở Trương Dương phải tận lực cứu trị cho Kiều Mộng Viện và vợ chồng Duval, nhưng lời nói đến môi thì lại đổi ý, những lời này căn bản không cần y phải nói, Trương Dương khẳng định sẽ tận sức mà làm.
Lý Trường Vũ hiểu rất rõ tính tình của Trương Dương, việc mà Trương đại quan nhân đã quyết định làm, người khác rất khó thay đổi, giống như hắn hiện tại, kiên trì muốn đích thân chiếu cố cho Kiều Mộng Viện.
Kiều Mộng Viện ngủ một lát thì bệnh tình lại xuất hiện trở lại, nhiệt độ cơ thể đã ổn định lại một lần nữa lên cao, Trương Dương chỉ đành dùng âm Tu La chưởng để giúp cô ta hạ nhiệt độ.
Sau khi nhiệt độ cơ thể trở lại bình thường, Kiều Mộng Viện từ trên giường đi xuống, chậm rãi bước tới phía trước cửa sổ, nhìn ra ngoài qua kính, màn đêm đã buông xuống, tòa tiểu lâu này hiện giờ đã trở thành một hòn đảo đơn độc của bệnh viện nhân dân số hai, mọi người khi đi qua nơi này đều cố gắng đi vòng. Kiều Mộng Viện bỗng nhiên nghĩ đến, nếu không phải Trương Dương chủ động đến chiếu cố mình, tâm tình của mình sẽ cô đơn như thế nào.