Tổng giám đốc Nhậm Văn Bân của Nam Quốc Sơn Trang mở một bữa tiệc, đặc biệt thông qua Trương Dương mời Cung Kì Vĩ tới đây, hiện tại Nam Dương Quốc Tế ở ngay trên đất Nam Tích, Nhậm Văn Bân rất chú ý tới quan hệ các mặt, phó thị trưởng thành phố Lam Sơn Tần Thanh cũng là khách quý được mời.
Khi Cung Kì Vĩ tới Nam Quốc Sơn Trang, Trương Dương và Tần Thanh đều đang chơi ở sân golf mới mở, Trương đại quan nhân ở phương diện thể thạo biểu hiện ra thiên phú siêu cường, trong khoảng thời gian ngắn đã nắm được các yếu lĩnh của động tác đánh bóng.
Tần Thanh luyện tập trong chốc lát, nhìn thấy Cung Kì Vĩ tới, ném gậy golf đi, đi đến trước mặt Cung Kì Vĩ, cô ta cởi găng tay ra, cười cười vươn tay về phía Cung Kì Vĩ: "Đấu sĩ cải cách của Bình Hải chúng ta tới rồi!"
Cung Kì Vĩ bật cười ha ha, y rất có chừng mực bắt tay với Tần Thanh: "Thị trưởng Tần không phải là đang nói móc tôi chứ!"
Tần Thanh mỉm cười nói: "Tôi nói thật lòng đó, tôi thật sự rất bội phục thị trưởng Cung!"
Cung Kì Vĩ nói: "Nói tới cải cách, Lam Sơn đã đi trước Nam Tích chúng tôi rồi, Nam Tích chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đuổi theo bước chân của Lam Sơn, chúng tôi cất bước tuy chậm nhưng hy vọng vẫn còn kịp."
Trên Sân huấn luyện vang lên tiếng bốp, Trương đại quan nhân đánh ra một cú rất đẹp.
Nhậm Văn Bân và hai nhân viên phục vụ nữ xinh đẹp cùng nhau vỗ tay.
Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Chỗ bé quá, khó thi triển!"
Nhậm Văn Bân nói: "Chúng tôi ở sau núi đã sây một sân golf rất rộng, mùa hè năm sau sẽ xong, sau khi xây xong, tôi sẽ tặng cho mỗi vị lãnh đạo một thẻ bạch kim!"
Trương Dương chỉ vào Nhậm Văn Bân rồi cười nói: "Đút lót trắng trợn! Cẩn thận tôi tố anh lên Ủy ban kỷ luật đấy!"
Nhậm Văn Bân nói: "Chủ nhiệm Trương đề cao tôi rồi, với cấp bậc này của tôi thì vẫn chưa đủ trình độ đâu."
Khi nói chuyện Trương Dương lại đánh thêm một gậy, góc độ của gậy này rõ ràng là không xử lý tốt, vù một tiếng bay lệch sang trái, chỉ nghe thấy xoảng một tiếng, tiếng thủy tinh vỡ vụn, vừa hay va chúng vào một nữ chiêu đãi viên đang bưng đồ, bình nước, cốc nước toàn bộ đều vỡ nát, dọa cho nữ chiêu đãi viên hoa dung thất sắc, cũng may là không tạo thành tổn thương gì.
Trương đại quan nhân áy náy bước tới, xác định nữ chiêu đãi viên đó không sao mới quay lại.
Nhậm Văn Bân bảo nữ chiêu đãi viên đi thay quần áo, lại bảo những người khác cầm đồ uống tới đây.
Trương Dương lập tức mất hứng chơi, cầm khăn mặt lau mồ hôi trên trán, thuận tay đeo luôn khăn lau lên cổ, đi tới bên cạnh Tần Thanh và Cung Kì Vĩ: "Những năm nay làm việc gì cũng nguy hiểm cả! Dùng sức quá độ cũng không được, đòi hỏi phải chuẩn xác!"
Cung Kì Vĩ và Tần Thanh đang bàn vấn đề cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ, cảm thấy câu này của hắn như ám chỉ gì đó, liền híp mắt lại nhìn hắn.
Trương Dương nói: "Thị "Cung sao lại nhìn tôi như vậy?"
Cung Kì Vĩ nói: "Những lời này của cậu là nói cho tôi nghe đấy à?"
Tần Thanh ở bên cạnh không nhịn được bật cười, cùng là một câu nhưng lọt vào tai người khác nhau lại có hàm nghĩa khác nhau, cô ta cảm thấy câu này của Trương Dương là đang nhắm vào mình.
Trương Dương lắc đầu nói: "Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, thị trưởng Cung, ngài đa tâm rồi!" Hắn ngồi xuống bên cạnh Cung Kì Vĩ: "Ngài khi nào thì về?"
Cung Kì Vĩ nói: "Còn một ngày họp nữa, sau khi họp xong tôi vẫn phải ở lại Đông Giang thêm một ngày, gặp mặt với tổng kỹ sư công trình cảng Nước Sâu Duval." Công trình cảng Nước Sâu là kiến trúc sư Duval nổi tiếng đến từ Australia phụ trách thiết kế, ngày kia y sẽ tới Đông Giang. Cung Kì Vĩ hiện tại không muốn lập tức trở về còn có một nguyên nhân, y đoán chắc chuyện mình ôm việc cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ, thế tất sẽ dẫn tới môt hồi sóng gió ở Nam Tích, từ trong lời nói của bí thư thị ủy Lý Trường Vũ, y đã cảm nhận được vị đạo của loại gió mưa trước cơn bão này rồi, về muộn hai ngày là để tránh phong mang, y tin Lý Trường Vũ ủng hộ mình, cũng tin năng lực cá nhân của Lý Trường Vũ đủ để giải quyết vấn đề này. Tinh lực của bất kỳ ai cũng đều có hạn. Cung Kì Vĩ không muốn giành tinh lực của mình đầu nhập quá độ vào trong đấu tranh chính trị, y là muốn làm thật nhiều việc, làm thật sự.
Nhậm Văn Bân tiếp đón bọn họ tới nhà ăn an vị, Cung Kì Vĩ nói: "Đơn giản một chút nhé!"
Nhậm Văn Bân cười nói: "Tôi không an bài những người khác, chỉ có bốn người chúng ta, cũng bảo đầu bếp làm vài món đặc sản thôi." Nhậm Văn Bân rất có năng lực quan sát, nắm kỹ xảo mời tiệc rất tốt, loại trường hợp này không thích hợp có mặt quá nhiều người. Điểm xuất phát của Nhậm Văn Bân là có việc muốn nhờ, nhưng gã tuyệt đối không biểu lộ ra ngoài, loại quan hệ này không đến lúc tất yếu thì sẽ không dùng, cá mà gã hiện tại cần phải làm là tích lũy, trước tiên tích lũy tình cảm với bọn họ, lưu lại ấn tượng tốt cho bọn họ, muốn để cho những người tay nắm quyền lực này cảm thấy Nhậm Văn Bân gã biết làm việc.
Trong bữa tiệc Nhậm Văn Bân rất ít nói chuyện, nhân vật mà gã sắm vai là một người nghe, gã muốn thông qua cơ hội tiếp xúc mỗi lần, thành lập nên sự tín nhiệm và cảm giác an toàn ở trong lòng lãnh đạo.
Đề tài vẫn chủ yếu quay chung quanh tiến hành cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ, Cung Kì Vĩ và Tần Thanh trao đổi một số quan điểm về cải cách. Bọn họ đều cho rằng nan đề cải cách lần này vẫn là ở quan niệm của công nhân viên chức xí nghiệp, Tần Thanh nói: "Trọng điểm cải cách xí nghiệp nhà nước vẫn xoay quanh quan niệm truyền thống của công nhân viên chức."
Cung Kì Vĩ gật đầu: "Nói thật lòng, tôi chẳng chắc tí nào."
Trương Dương cầm chén rượu bật cười ha ha, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, Cung Kì Vĩ tức giận nói: "Cậu cười cái gì?"
Trương Dương nói: "Với sự hiểu biết của tôi đối với thị trưởng Cung, ngài nếu không trải qua thâm tư thục lự thì tuyệt sẽ không tiếp chiêu của tỉnh trưởng Tống!"
Cung Kì Vĩ nói: "Dùng câu mà cậu thường nói, tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Tỉnh trưởng Tống lần này phân biệt nói chuyện, mục đích là muốn từ trong chúng tôi chọn ra một người người mở đường, tôi không đứng ra thì sẽ có người khác đứng ra. Sự cải cách của Nam Tích chúng ta đang gặp phải một thời khắc cực kỳ mấu chốt, cải cách không thể giới hạn cục bộ, thái độ của quốc vụ viện Trung ương đảng rất rõ ràng, phải thâm hóa cải cách, cải cách xí nghiệp nhà nước là chiều hướng phát triển, hiện tại là xí nghiệp vừa và nhỏ, không lâu nữa sẽ đến xí nghiệp lớn."
Tần Thanh nói: "Không sai, mô thức quản lý xí nghiệp nhà nước trước đây đã không thể thích ứng với sự phát triển của thời đại hiện tại nữa rồi."
Cung Kì Vĩ nói: "Phương hướng khẳng định không thành vấn đề, hiện tại khó khăn lớn nhất mà chúng ta phải đối mặt là thực thi, làm thế nào mới đưa chính sách của quốc gia vào đúng chỗ."
Trương Dương nói: "Cái này không khó, muốn khiến công nhân viên chức xí nghiệp thay đổi quan niệm cố hữu, đầu tiên phải để cho bọn họnhìn thấy lợi ích, phải là lợi ích thật sự."
Cung Kì Vĩ mỉm cười hắn, cổ vũ: "Nói tiếp đi!"
Trương Dương nói: "Hiện tại ai cũng nói phải đập vỡ bát sắt, nhưng đồng thời vào lúc đập vỡ bát sắt, anh phải cho công nhân một cái bát khác, nếu không thì anh bảo người ta cầm gì mà ăn? Điều mà các công nhân lo lắng là tình huống bát bị đập rồi,nhưng không có cơm để ăn. Tôi cho rằng, trước khi thi hành cải cách xí nghiệp nhà nước, phải nói rõ việc thiếu nhân công làm thuê trước mặt của Nam Tích, tận lực nói thật rõ, nhưng công chức nguyện ý bán đứt đường mưu sinh của mình một lần là rất ít, đa số người sẽ đối diện với vấn đề tìm việc mới, chính phủ không thể vứt bỏ họ được, sau này không nghe không hỏi, phải giúp giải quyết vấn đề tìm việc làm mới của bọn họ, chỉ cần những công nhân trước khi rời khỏi xí nghiệp biết trước được họ sẽ có lợi ích khác, công tác kế tiếp rất dễ tiến hành thôi."
Tần Thanh nói: "Trương Dương nói cũng có chút đạo lý, thật ra cải cách xí nghiệp không nên quá cứng nhắc, cận phải tận hết khả năng tôn trọng ý kiến của bản nhân công nhân viên chức."
Cung Kì Vĩ nói: "Trước tiên vấn đề về hưu có thể giải quyết một bộ phận, đối với các công nhân viên chức trẻ tuổi thì nên căn cứ vào nguyên tắc tự giác tự nguyện, có điều lần cải cách này trên chính sách cần lực độ ủng hộ rất lớn."
Tần Thanh cười nói: "Tôi hiện tại mới ý thức được thị trưởng Cung đã đi một chiêu diệu kỳ, cải cách xí nghiệp nhà nước là con đường duy nhất mà mỗi thành thị chúng ta đều phải đi qua, anh lựa chọn trở thành nơi thí điểm, chẳng những chiếm trước tiên cơ, hơn nữa còn giành được sự khoan dung và ủng hộ của các lãnh đạo.”
Cung Kì Vĩ nói: "Tôi không nghĩ nhiều như vậy đâu, chỉ là tôi thấy Nam Tích trong quá trình phát triển và cải cách mở cửa không ngừng rớt lại phí sau, đã đúng lúc nên cố gắng đuổi theo mọi người rồi."
Tần Thanh nói: "Thế phát triển của Nam Tích không tồi, cảng Nước Sâu, khu cao tân, quảng trường dữ liệu, một loạt những kế hoạch này nếu thực hiện xong toàn bộ, thành thị sẽ hòan thành chuyển biến từ công nghiệp truyền thống đến sản nghiệp hiện đại hoá, sự phát triển về sau thế sẽ trường kỳ đi theo hướng tốt."
Khi Cung Kì Vĩ rời đi, Trương Dương ngồi xe y tới Ủy ban thể dục thể thao tỉnh để báo cáo công tác, Cung Kì Vĩ nói: "Cố căn nhắc về sự phát triển về sau không?"