Trương Dương rời khỏi biệt thự hồ Thu Hà, bởi vì hắn lái xe đến, cho nên không thể không đi bộ một đoạn, chưa đi được bao xa thì nhìn thấy Cố Minh Kiện đứng ở phía trước chờ hắn.
Cố Minh Kiện nhìn thấy Trương Dương, có chút kích động lao về phía hắn, gã tóm lấy áo Trương Dương, nói: "Trương Dương, anh vì sao muốn hại tôi? Vì sao?"
Trương Dương có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Minh Kiện, tôi hôm nay tới đây là để tảo mộ cho Giai Đồng, tôi cũng không nói xấu gì cậu cả, chuyện trên sinh ý của cậu, tôi cũng không có hứng thú, tôi lại càngườI không đưa ra bất kỳ ý kiến gì?"
Cố Minh Kiện cười lạnh nói: "Thật sự là tình thâm nghĩa trọng quá nhỉ, cứ như mình là một tên quân tử chí tình chí thánh vậy, anh đừng cho rằng những công phu ngoài mặt này là có thể che mắt được tất cả mọi người, chị tôi tro cốt chưa lạnh, anh đã vui vẻ đi đính hôn với người khác rồi? Cha tôi già rồi nên hồ đồ, chỉ có ông ấy mới tin anh. Anh đừng cho rằng anh làm bất kỳ chuyện gì cũng có thể thần không biết quỷ không hay. Trước khi Thường Hải Thiên đi, từ trong nhà máy lấy ra bao nhiêu tiền? Tôi không phải là không biết, tôi chỉ là không muốn nói, đúng là lăn lộn trong quan trường có khác,đã để cho người khác cảm thấy anh trọng thì nghĩa thì đừng có lặng lẽ đi mò vét lợi ích!"
Trương Dương không hề bởi vì sự chỉ trích của Cố Minh Kiện mà tức giận, hắn vỗ tay Cố Minh Kiện nói: "Bỏ ra, tôi không muốn làm cậu bị thương!"
Cố Minh Kiện nói: "Anh anh hùng lắm, sát khí lắm, lợi ích từ trên trời rơi xuống mà anh không ngờ vẫn không thỏa mãn, còn chạy tới nhà chúng tôi để chia rẽ tình cảm cha con chúng tôi."
Trương Dương nói: "Cố Minh Kiện, lòng nhẫn nại của tôi cũng có mức độ thôi, tôi đã nói với cậu rồi, chuyện hôm nay không liên quan gì tới tôi."
Cố Minh Kiện gầm lên: "Đừng con mẹ nó giả nhân giả nghĩa, anh lừa chị tôi, nếu không phải là bởi vì anh, chị tôi sao mà chết? Chị tôi chính là bị anh hại chết." Câu này của hắn đã chạm và vào nỗi đau trong lòng Trương Dương, Trương đại quan nhân đột nhiên hất tay hắn ra, hung hắn tát cho hắn một cái, sau đó một cước đá hắn ngã lăn ra đất.
Liễu Duyên dứng ở đằng xa hét lên một tiếng, vội vàng chạy về phía này.
Cố Minh Kiện nằm trên bãi cỏ, cười điên cuồng, miệng hắn chảy máu: "Mày vĩnh viễn không phủ nhận được đâu, chị tao chính là bị mày hại chết..."
Trương Dương trở lại Nam Quốc Sơn Trang, tâm tình vẫn chưa hoàn toàn bình phục, hắn cũng không thèm để ý Cố Minh Kiện nhìn mình như thế nào, nhưng lời nói của Cố Minh Kiện lại hắn nhớ tới Cố Giai Đồng, chạm nỗi đau chôn sâu trong lòng hắn.
An Ngữ Thần cũng cảm thấy được tâm tình của Trương Dương không tốt, đề xuất cùng Trương Dương đi đánh golf, thả lỏng tâm tìn một chút, Trương Dương miễn cưỡng cười nói: "Ừ thì đi."
Gặp Bọn họ tản bộ dọc theo đường nhỏ của Nam Quốc Sơn Trang thì gặp tổng giám đốc Nhậm Văn Bân của sơn trang. Nhậm Văn Bân đang lái xe điện đi tuần tra trong sơn trang, gã đỗ xe điện ở bên cạnh Trương Dương, cười nói: "Chủ nhiệm Trương, nghe nói ngài tới, vẫn chưa kịp tới chào hỏi ngài."
Trương Dương cười cười gật đầu: "Giám đốc Nhâm, cứ làm việc của anh đi, chúng tôi đi tản bộ một chút."
Nhậm Văn Bân nói: "Phó thị trưởng Tần Thanh và mấy cán bộ của khu khai phá Lam Sơn có tới, tôi vừa an bài cho bọn họ xong."
Trương Dương nghe nói Tần Thanh tới, vội vàng hỏi số phòng của bọn họ, để tiện lát nữa tới bái phỏng.
Nhậm Văn Bân lái xe đi rồi, An Ngữ Thần nhìn Trương Dương, ánh mắt ít nhiều có chút ý vị sâu xa.
Trương Dương nói: "Sao nhìn anh như vậy?"
An Ngữ Thần nói: "Anh và chị Thanh có phải có chút vấn đề hay không."
Trương Dương cố ý nghiêm mặt nói: "Đừng nói lung tung!"
An Ngữ Thần cười nói: "Vậy là có rồi, anh nói nghe thử đi, dẫu sao em cũng không nói ra ngoài đâu."
Trương đại quan nhân đối với An Ngữ Thần cổ quái lém lỉnh thật sự là bất lực, hắn cười khổ nói: "Bà cô à, em cho rằng anh tùy tiện vậy ư?"
"Anh không phải là tùy tiện, mà là rất tùy tiện, dựa theo cách nói lưu hành trong nước thì tác phong sinh hoạt của anh có vấn đề."
Trương đại quan nhân có chút kinh hãi nhìn nhìn chung quanh, hạ giọng nói: "Cô bé, để người khác nghe thấy là anh gặp phiền phức lớn đó."
An Ngữ Thần cười nói: "Có điều em thích!"
"Thích anh cái gì!"
"Chỗ nào cũng thích!" An Ngữ Thần thật đúng là giỏi nói.
Trương Dương nói: "Em thấy con người anh không phải là quá hoa tâm không?"
An Ngữ Thần nói: "Anh có hoa tâm hay không thì chẳng liên quan gì tới em, dẫu sao thì em cũng không rời anh được, em là một con quỷ đoản mệnh, anh không luyện công với em thì em khẳng định là không sống được lâu nữa, vậy đành để anh luyện công cùng em thôi, cho anh chiếm chút tiện nghi, nói sao thì em cũng phải chịu thiệt mà."
Trương Dương không nhịn được cười nói: "Mỗi lần đều là anh phải tốn sức, anh xuất lực, anh đổ mồ hôi!"
An Ngữ Thần mặt đỏ bừng: "Em thì không ra sức, em thì không đổ mồ hôi ư?"
"Anh còn chảy cái đó nữa..."
An Ngữ Thần thẹn thùng chun mũi, nói: "Muốn chết à, rồi đánh chết tên sắc lang anh!"
Trương đại quan nhân lúc này tâm tình đã thoải mái hơn một chút, hắn chạy hai bước thì thấy đằng trước có người đi tới đây, vội vàng dừng lại, đây dù sao cũng là nơi công cộng, cãi nhau ầm ĩ thì còn ra thể thống gì.
An Ngữ Thần thì mặc kệ, xông lên tóm lấy cánh tay hắn rồi vặn lại, Trương Dương nhắc nhở: "Có người đến, có người đến!"
An Ngữ Thần lúc này mới chịu thả ra: "Anh là đồ hạ lưu..."
Trương đại quan nhân ra vẻ đứng đắn ho khan một tiếng, hắn phát hiện quan hệ giữa mình và An Ngữ Thần hoàn toàn thay đổi rồi, trước đây còn có thể ngụy trang thầy trò, nhưng hiện tại người làm sư phụ như mình lại ăn thịt để tử, tuy rằng điểm xuất phát lúc ban đầu là để chữa thương cho An Ngữ Thần, nhưng Trương đại quan nhân cũng không thể phủ nhận, động cơ của mình đối với cô ta tuyệt không chỉ là đơn thuần như vậy, lúc này nếu là thời Đại Tùy thì sợ mình đã bị nước bọt phỉ nhổ nhấn chìm rồi.
Buổi chiều là lúc hai người trốn trong biệt thự song tu, An Ngữ Thần tóc mây rối tung một đôi cánh tay ngọc trần trụi ôm cổ hắn, đôi mắt quyến rũ đầy đê mê nhìn hắn, nói: "Trương Dương, trong lòng anh quả nhiên là chỉ vì cứu em, không có một chút tư tâm tạp niệm nào ư?"
Trương đại quan nhân nói: "Anh bảo này, em có thể chuyên chú một chút hay không, đây chính là đại sự liên quan tới tính mạng đó."
Cặp đùi thon dài của An Ngữ Thần quấn chặt lấy người hắn, dịu dàng nói dịu dàng nói: "Em muốn anh nói, em muốn anh nói!"
Trương Dương nói: "Đừng linh tinh, rất dễ tẩu hỏa nhập ma đấy."
An Ngữ Thần nói: "Chúng ta lần này không luyện công nữa, anh nói cho em biết đi!"
Trương đại quan nhân thở dài nói: "Em hỏi như vậy, khiến anh cảm thấy mình giống như cầm thú vậy, em là đồ đệ của anh, người làm như sự phụ như anh mà làm vậy, thật sự là không còn mặt mũi nào mà gặp người ta nữa."
An Ngữ Thần cười khanh khách nói: "Anh vốn chính là cầm thú mà, có điều em thích!" Cô ta vươn tay ra nhéo nhéo mũi Trương Dương.
Trương đại quan nhân dùng sức ưỡn người lên, An Ngữ Thần rên khẽ một tiếng, cô ta theo bản năng ôm chặt người Trương Dương: "Sướng quá... Trương Dương, em muốn vĩnh viễn được ở bên anh!" Lời nói nnhu tình, tự nhiên lại khơi dậy phản ứng mãnh liệt của Trương Dương, có điều lần này hai người tuyệt đối không phải là đang luyện công.
Bất kể động cơ của Trương đại quan nhân có đơn thuần hay không, có một điểm không thể phủ nhận, trạng thái thân thể của An Ngữ Thần đang khôi phục nhanh chóng, thuật song tu đã tu phục lại kinh mạch trong cơ thể của cô ta, minh hằng du già thuật lại làm chậm tốc độ trao đổi chất của cô ta, Trương Dương đối với việc chữa khỏi bệnh tình của cô ta lần đầu tiên tràn ngập lòng tin lớn như vậy.
An Ngữ Thần buổi chiều hôm ấy phải tới Giang Thành, ngày mai chính là thanh minh, người nhà của cô ta đều từ các nơi tới núi Thanh Đài tảo mộ, cô ta phải tới núi Thanh Đài trước để hội hợp với bọn họ, lần này An Ngữ Thần đi chủ yếu là để gặp ông nội lão đạo sĩ, trong lúc cô ta mất tích, người thật sự quan tâm tới cô ta cũng chỉ có Trương Dương và lão đạo sĩ, thậm chí ngay cả cha của cô ta cũng không biểu hiện ra quá nhiều sự chú ý đối với sự mất tích của con gái. Đương nhiên An Ngữ Thần còn muốn đi làm một chuyện rất quan trọng, cô ta trước khi tới Tây Tạng đã lặng lẽ viết một bản di chúc, nếu mình chết, cô ta sẽ để lại tất cả tài sản cho Trương Dương, chuyến đi Tây Tạng lần này, cũng khiến cô ta một lần nữa dấy lên hy vọng khang phục, một số nội dung trong di chúc phải sửa lại một chút, cô ta còn không muốn cho Trương Dương biết chuyện này quá sớm.
Tần Thanh lần này tới đây là để tham gia hội nghị trao đổi công tác giữa các khu khai phá trong tỉnh lý, cô ta đương nhiên không ngờ Trương Dương cũng ở Nam Quốc Sơn Trang, tuy rằng cô ta lúc trước có biết Trương Dương tới Tây Tạng, nhưng cô ta không ngờ Trương Dương đã trở lại.
Khi chuông cửa vang lên, Tần Thanh từ trong mắt mèo nhìn thấy Trương Dương đen như cục than đứng ở ngoài cửa, cô ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc và kinh hỉ, mở cửa phòng, Trương đại quan nhân như một làn gió bước vào.
Tần Thanh nói: "Anh không phải đi Tây Tạng ư?"
Trương Dương nói: "Về từ sáng rồi, anh còn nghĩ rằng em là đặc biệt đến Đông Giang để đón anh."