Cảnh sát phụ trách tìm hiểu vụ án nhắc nhở y: "Tình huống trước mắt đối với Lương Đông Bình là rất bất lợi, anh ta lúc ấy dùng xe đạp đâm Trương Dương, chính vào lúc tòa soạn báo của các anh đang tan tầm, rất nhiều người đều nhìn thấy, căn cứ vào sự điều tra của chúng tôi, Trương Dương lúc ấy không hề có hành động uy hiếp anh ta, là Lương Đông Bình đột nhiên phát hỏa, không khống chế được tình tự dùng xe đạp đâm vào người Trương Dương."
Lý Đồng Dục nói: "Tôi vẫn nói câu đó, tôi không ở hiện trường, đối với chuyện này tôi không có quyền lên tiếng, nhưng có một điểm tôi có thể nói một cách công bằng, đồng chí Lương Đông Bình công tác rất chăm chỉ và thật thà, làm người khiêm tốn, là một đồng chí tốt, tôi tin rằng anh ta nổi giận không phải là không có nguyên nhân, cảnh sát các anh nên điều tra một chút, anh ta vì sao lại nổi giận, rốt cuộc là ai đã khơi lên lửa giận của anh ta?"
Cảnh sát cười nói: "Tổng biên tập Lý đánh giá Lương Đông Bình rất cao nhỉ, có điều, căn cứ vào tư liệu mà chúng tôi trước mắt nắm giữ được, Lương Đông Bình trước đây từng bởi vì nhiễu loạn trị an xã hội mà bị bắt, muốn dùng loại phương thức cực đoan nhảy lầu tự tử để dẫn tới sự chú ý của người trên xã hội, cho dù là kiêm tốn nhún nhường có thể cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài, người như vậy trên tính cách chắc có chỗ thiếu xót."
Lý Đồng Dục nói: "Cục trưởng của các anh có ở đây không?" Lý Đồng Dục rất quen thuộc với cục trưởng phân cục khu trực thuộc Mạnh Thiếu Lương, y vốn không muốn vào lúc này vận dụng tầng quan hệ này, nhưng nhìn thấy thái độ của cảnh sát rõ ràng nghiêng về phía Trương Dương, cho nên bắt đầu cảnh giác.
"Cục trưởng của chúng tôi đang tự mình thẩm vấn Lương Đông Bình!"
Mạnh Thiếu Lương đặc biệt trở về phân cục để thẩm vấn Lương Đông Bình, nguyên nhân rất đơn giản, phó thính trưởng thính công an tỉnh Vinh Bằng Phi gọi điện thoại, bảo gã phải coi trọng sự kiện gây thương tổn này, Mạnh Thiếu Lương trước đây là phó thủ của Vinh Bằng Phi, không có Vinh Bằng Phi thì không có gã hôm nay, quan hệ của gã và Vinh Bằng Phi vừa là thầy vừa là bạn, có những lời này của Vinh Bằng Phi, gã đương nhiên phải thực sự coi trọng.
Mạnh Thiếu Lương lạnh lùng nhìn Lương Đông Bình: "Anh cũng thật là! Một phần tử trí thức chẳng lẽ không hiểu pháp luật ư? Động chúng là dùng phương thức cực đoan để xử lý chuyện."
"Tôi chỉ đẩy xe đạp, không cẩn thận va phải anh ta!" Lương Đông Bình vẫn cóp giải thích.
Mạnh Thiếu Lương nói: "Không cẩn thận va một chút có thể khiến người ta tuyệt tinh ư?"
Lương Đông Bình sửng sốt, nghĩ thầm đây không phải là Trương Dương nói ra chứ? Sao cảnh sát cũng biết? Ở trước mặt Trương Dương Lương Đông Bình không dám biện bạch, bởi vì biện bạch là bị hắn cho ăn tát, nhưng hiện tại là đang ở cục công an, Lương Đông Bình không thể không nói, hắn đương nhiên không chịu nhận tội. Lương Đông Bình nói: "Là hắn vũ nhục tôi trước, tôi tức giận nên mới dùng xe đạp đẩy hắn một cái, hơn nữa tôi lúc ấy chắc là va vào chân hắn, không chạm vào tinh hoàn của hắn, vả lại, cho dù là đụng vào thì cũng không đến nỗi tạo thành thương tổn nguy hại như vậy, hắn vốn bị vô sinh, hắn vốn đã có bệnh rồi!"
Mạnh Thiếu Lương làm công an nhiều năm như vậy mà vẫn chưa từng gặp phải loại vụ án kỳ quái này, gã hắng giọng nói: "Lương Đông Bình, anh đừng có nói dối, anh dùng xe Trương Dương có phải là sự thật hay không? Lúc ấy có phải đã đẩy anh ta hôn mê hay không?"
"Hắn có thể là giả vờ đó!" Đến đây rồi thì Lương Đông Bình cái gì cũng dám nói.
Mạnh Thiếu Lương vỗ thật mạnh lên bàn: "Lương Đông Bình, anh tốt nhất hãy thành thật một chút, tư liệu về anh chúng tôi biết rất rõ!" Câu này khiến cho Lương Đông Bình giật mình. Lương Đông Bình sợ nhất chính là người khác nhắc tới chuyện hắn từng bị giáo dục lao động, hắn cho rằng đoạn thời gian bị giáo dục lao động là một sự xỉ nhục, cho rằng là nỗi bất hạnh lớn nhất trong nhân sinh của hắn, mỗi lần nhớ tới chuyện này đều cảm thấy nhục nhã.
Người khác nhắc tới chuyện này sẽ khiến hắn cảm thấy không ngẩng đầu lên được, Lương Đông Bình cúi đầu xuống, thấp giọng than thở: "Vì sao phải nhắc tới chuyện quá khứ, tôi... tôi biết luật!"
Mạnh Thiếu Lương nghiêm túc nói: "Biết pháp mà phạm pháp thì tội càng thêm nặng!"
Lương Đông Bình bị dọa cho run rẩy, hắn có chút chột dạ hỏi: "Cảnh quan, các anh muốn tố tôi tội gì?"
Mạnh Thiếu Lương nói: "Tội cố ý gây thương tích, căn cứ vào điều hai trăm ba mươi tư của bộ luật hình sự nước ta, đối với cố ý gây thương tích dẫn tới người khác bị trọng thương, tù có thời hạn từ ba năm đến mười năm, anh trước đây từng có tiền án, mức hình phạt cân nhắc đối với anh khẳng định sẽ rất nghiêm.
Lương Đông Bình lúc này mới ý thức được mình phạm sai lầm nghiêm trọng cỡ nào, không bao giờ nữa không bao giờ muốn bị giao trong ngục nữa, nếu thật sự vì việc này mà bị phạt tù mười năm, cái gì tương lai, cái gì tiền đồ đều kết thúc, sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, môi cũng bắt đầu run run: "Tôi.... Tôi không phải cố ý... Tôi..."
Mạnh Thiếu Lương nói: "Có phải là cố ý gây thương tích hay không thì anh cũng không được gì, sẽ do tòa án quyết định, tôi thật sự không hiểu, có chuyện gì mà không thể bình tĩnh giải quyết, sao cứ phải dùng thủ đoạn bạo lực? Anh cùng anh ta có thù vậy à? Các anh trước đây là không phải có ân oán cá nhân chứ?"
Lương Đông Bình lắc đầu như đánh trống bổi: "Không có, không có, tôi và hắn không ân oán cá nhân gì cả."
"Không có ân oán cá nhân sao lại dùng xe đâm anh ta?"
"Nhưng là xe đạp mà..."
Mạnh Thiếu Lương không nhịn được lại đập bàn: "Xe đạp thì sao? Dùng nắm đấp đánh chết người ta và dùng dao giết chết người ta tuy rằng công cụ khác nhau, nhưng tính chất vẫn vậy, thái độ của anh nghiêm chỉnh chút cho tôi, đến giờ anh vẫn chưa hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này à!"
Lương Đông Bình nói: "Tôi..."
Mạnh Thiếu Lương nói: "Lương Đông Bình, tôi nhắc nhở anh, anh tốt nhất hãy phối hợp một chút, khai rõ chân tướng của sự việc ra, để được xử lý khoan hồng."
Lương Đông Bình bắt tình tự của mình ổn định lại nhưng nhưng sự sợ hãi trong lòng đã khiến hắn không thể trấn định được, hắn biết Mạnh Thiếu Lương không hề nói ngoa, nếu thật tạo thành tội gây thương tích đối với Trương Dương, hắn khẳng định sẽ phải ngồi tù, Lương Đông Bình nói: "Là hắn chủ động tìm tôi."
Mạnh Thiếu Lương nói: "Đừng khẩn trương, cứ từ từ mà kể!"
Lương Đông Bình nói: "Chuyện chắc là từ bài báo của nhật báo Đông Nam hôm nay, tôi viết một bài nhằm vào thành phố Nam Tích lợi dụng vận hội tỉnh để quyên tiền, văn phong nhắm vào mấy vấn đề khá là bén nhọn, đụng chạm đến lợi ích của một bộ phận người."
Mạnh Thiếu Lương nói: "Trong đó có bao gồm cả Trương Dương không?"
Lương Đông Bình gật đầu: "Có!" Hắn rất khẩn trương, hai chân quặp vào nhau bất an chà chà lên mặt đất.
Mạnh Thiếu Lương bảo trợ thủ đi pha cho Lương Đông Bình một cốc trà nóng, Lương Đông Bình lịch sự cám ơn, uống trà để ổn định tình tự một chút rồi tiếp tục nói: "Lúc ban sáng, phó thị trưởng của bọn họ tới chỗ tôi nói chuyện, tôi biết bởi vì bài báo này sẽ mang tới phiền phức cho họ, cho nên bọn họ sợ tôi tiếp tục đưa tin, vì thế mới đến tìm tôi. Hôm nay khi tan tầm, tôi vừa ra khỏi cửa thì gặp Trương Dương, hắn nói muốn nói chuyện với tôi, bị tôi cự tuyệt, hắn thẹn quá hóa giận, mắng tôi là chó săn, mắng tôi bị tổng biên tập coi là súng, chung quanh có rất nhiều đồng sự của tôi, hắn càng mắng càng hăng, tôi thật sự không nhịn được, máu nóng xộc lên đầu, cho nên tôi liền lấy xe đạp đâm hắn, kết quả..."
Lương Đông Bình nói: "Thật sự là hắn vũ nhục tôi trước, cho nên tôi mới đâm hắn."
Mạnh Thiếu Lương nói: "Anh ta từ đầu đến cuối không hề ra tay đúng không?"
Lương Đông Bình gật đầu: "Tôi hiện tại đã biết rõ rồi, mục đích hắn tới tòa soạn báo là để chọc giận tôi, chính là muốn tôi không khống chế được tình tự, rồi giận quá mất khôn, lọt vào bẫy của hắn."
Mạnh Thiếu Lương nói: "Hắn nói chuyện này là tổng biên tập Lý Đồng Dục của các anh sai anh làm, rốt cuộc có chuyện này hay không?"
Lương Đông Bình nói: "Không, tổng biên tập của chúng tôi không bảo tôi làm như vậy!" Lương Đông Bình vẫn rất khéo, hắn không lôi cả Lý Đồng Dục vào.
Mạnh Thiếu Lương hỏi xong, rời khỏi phòng thẩm vấn, trở lại văn phòng liền nghe nói tổng biên tập Lý Đồng Dục của nhật báo Đông Nam đang chờ gã, Mạnh Thiếu Lương nghĩ một chút rồi vẫn mời Lý Đồng Dục vào.
Lý Đồng Dục và Mạnh Thiếu Lương quen nhau đã được vài năm, hai người tuy rằng không phải là bạn tri kỷ gì, nhưng cũng có thể gọi là quen thân, Lý Đồng Dục sau khi nhìn thấy Mạnh Thiếu Lương, liền đi thẳng vào vấn đề: "Mạnh cục, tôi là tới vì chuyện của Lương Đông Bình."
Mạnh Thiếu Lương nói: "Tôi cũng đặc biệt vì chuyện này mà đến đây!" Lý Đồng Dục từ trong lời nói của gã đã nghe ra, chuyện này khẳng định bị cấp trên bắt làm, nói không chừng đã có người ở sau lưng lên tiếng, bằng không Mạnh Thiếu Lương sẽ không tan ca rồi lại đặc biệt từ nhà chạy tới đây, tự mình thẩm vấn Lương Đông Bình, Lý Đồng Dục cười nói: "Chuyện này thật ra Lương Đông Bình rất oan uổng."
Mạnh Thiếu Lương nói: "Có phải oan uổng hay không tôi không biết, có điều căn cứ vào tình huống trước mắt hắn anh ta bị tình nghi cố ý gây thương tích, chúng tôi không thể thả anh ta đi được." Gã biết Lý Đồng Dục khẳng định là tới nói đỡ, cho nên trước tiên bịt kín đường, chuyện mà Vinh Bằng Phi đã lên tiếng, gã không thể nào chiếu cố quan hệ với Lý Đồng Dục được.
Lý Đồng Dục nói: "Mạnh cục, anh nghe nói tới xe đạp có thể gây ra thương tích đến nỗi vô sinh bao giờ chưa?"