Bác sĩ khoa cấp cứu cũng đã biết thân phận của Lý Đồng Dục, y cố giả vờ trấn định nói: "Xe đạp phóng nhanh đâm ngã người ta, có lẽ bệnh nhân không bị va chạm trực tiếp, nhưng khi ngã xuống đất, rất có thể sẽ khiến cho các bộ vị khác của thân thể bị thương. Chấn động não, gãy xương đều có thể mà!"
Lý Đồng Dục nói: "Lạ ghê, xe đạp đụng một cái mà có thể khiến người ta bị thương nặng như vậy, vị tiểu đồng chí này là người thủy tinh à? Có điều cũng phải nói, phí kiểm tra của bệnh viện các anh cao quá đó!"
Bác sĩ nói: "Anh có ý gì? Tôi là dựa theo quy trình bình thường mà xử lý, nếu bệnh nhân thật sự có chuyện, lại bởi vì kiểm tra không được đầy đủ mà xảy ra sơ sẩy, các anh có gánh được trách nhiệm lớn như vậy không?"
Lý Đồng Dục còn lâu mới bị bác sĩ này dọa, y trải đời nhiều rồi, màn đen của bệnh viện y biết rất nhiều. Lý Đồng Dục cười nói: "Không có gì, khám bệnh thì chúng tôi phối hợp, trước đây đều nghe nói phí kiểm tra của bệnh viện rất cao, hôm nay coi như đã được chứng kiến rồi, ai cũng nói là kê đơn còn được trích phần trăm, không biết có chuyện này hay không nhỉ?" Bác sĩ đó tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng thì rất sợ.
Trực ban hành chính nói: "Tôi bảo này vị đồng chí phóng viên, trước tiên vẫn phải khám bệnh đã, người bị thương không sao là tốt nhất, kiểm tra toàn diện để được an tâm đi!"
Lý Đồng Dục cười ha ha, y nhìn đám người này, thầm nghĩ trong lòng, một đám không biết sống chết, xe đạp gây tai nạn, kiểm tra CT toàn thân, chụp CT tinh hoàn, phí kê đơn... Một loạt những thứ này đều là đề tài mẫn cảm trên xã hội, các người cứ ở đó mà nhảy nhót đi, đợi lát nữa chỉ cần kết quả kiểm tra chứng minh Trương Dương không sao, tôi sẽ cho các người biết sự lợi hại của giới tin tức, hôm nay anh kê phí kiểm tra hai ngàn đồng cho chúng tôi, lát nữa tôi sẽ bắt bệnh viện của các anh phải trả lại gấp mười, gấp hai mươi lần!
Lý Đồng Dục có lòng tin như vậy, y cũng không lo lắng nữa, bởi vì y đoán chắc một chuyện, tôi có trăm phần trăm là đang giả vờ, thằng nhóc mày không phải là đang giả vờ ư? Hôm nay tao sẽ tương kế tự kế, tao sẽ đưa âm mưu quỷ kế của mày ra ngoài ánh sáng, tao sẽ khiến cho mày không ngẩng đầu lên được ở Bình Hải nữa.
Trương Dương cũng có mục đích, mục đích của hắn chính là lợi dụng Lương Đông Bình để dụ Lý Đồng Dục ra, hiện tại con cá lớn Lý Đồng Dục đã bị dẫn ra rồi, đều nằm trong kế hoạch của Trương đại quan nhân, một chiếc xe đạp đương nhiên sẽ không thể đâm hắn thành bệnh tật gì, mỗi một bộ phận trên thân thể Trương đại quan nhân đều rất tốt, sau khi có kết quả, Kiều Mộng Viện thở phào nhẹ nhõm, cô ta đương nhiên không muốn Trương Dương xảy ra chuyện, Lương Đông Bình cũng không muốn Trương Dương xảy ra chuyện, tuy rằng hắn không thích Trương Dương, nhưng Trương Dương nếu có chuyện gì thì hắn cũng không thoát khỏi chế tài của pháp luật.
Tên bác sĩ kia cầm kết quả nhìn cả nửa ngày, chột dạ rồi, phải biết rằng tối nay người bỏ tiền là nhật báo Đông Nam, Trương Dương có chuyện thì tốt, hiện tại không có chuyện gì, đám người này khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lý Đồng Dục cười đắc ý mà âm hiểm, thằng nhóc, tao biết mày làm trò rồi, chạy tới cửa tòa soạn của chúng tao, còn muốn hãm hại Lương Đông Bình, hiện tại đã chứng minh được sức khỏe của mày căn bản không có việc gì, chuyện này tao xem mày giải quyết thế nào.
Bác sĩ Khoa cấp cứu rõ ràng nói chuyện có chút khẩn trương, y đi tới bên cạnh Trương Dương: "Anh có chỗ nào không thoải mái!"
Trương Dương nói: "Bác sĩ, kết quả thế nào!" Cả đám người đều nhìn vị bác sĩ này, Lý Đồng Dục sẽ chờ chính miệng y nói không có việc gì, y đã hạ quyết định phải đưa tên bác sĩ vô lương kê đơn vô tội vạ này ra ngoài ánh sáng, người dân trên xã hội vốn đã chướng mắt đối với bệnh viện, tin rằng tin tức này nhất định có thể dẫn tới sự hưởng ứng cực lớn.
Bác sĩ cầm lấy tờ kết quả, giả vờ giả vịt đọc lướt qua, y đang kéo dài thời gian, y đang nghĩ biện pháp, nhưng Trương Dương quả thực không có việc gì, ầm ừ vài tiếng rồi nói: "Tôi thấy hay là nằm viện quan sát đi!"
Lý Đồng Dục nói: "Bác sĩ, kết quả đã có rồi, không phải không có việc gì sao?"
Bác sĩ Khoa cấp cứu nói: "Để ổn thỏa thì..."
Lý Đồng Dục giơ một xấp đơn kiểm tra còn chưa kịp làm ra: "Bác sĩ, những cái này có cần thiết phải kiểm tra không!"
Bác sĩ Khoa cấp cứu lúc này trong lòng bàn tay đã ứa xuất mồ hôi, y nhìn Trương Dương nằm ở trên giường lúc này đã khôi phục sắc mặt bình thường, trong lòng thầm kêu khổ thầm kêu khổ, anh sao lại không sao chứ? Y kê nhiều đơn kiểm tra như vậy bản thân đã có vấn đề, người khác không tra thì thôi, một khi tra khẳng định có thể tìm ra lỗi của y, y lại hỏi: "Anh có cảm thấy không khỏe không?"
Trương Dương nói: "Phía dưới hơi đầu!" Những lời này của hắn vừa nói ra, Kiều Mộng Viện có chút ngượng ngùng, xoay người, sau đó bước nhanh ra ngoài cửa.
Bác sĩ đứng lên, muốn cởi quần Trương Dương, Trương đại quan nhân nói: "Làm gì vậy!"
Bác sĩ nói: "Đừng khẩn trương, tôi giúp anh kiểm tra một chút!" Miệng khuyên Trương Dương đừng khẩn trương, nhưng trên mũi y đã đổ mồ hôi, vừa rồi kê rất thống khoái, đến bây giờ mới nhớ tới kiểm tra sức khoẻ của Trương Dương, lúc này có phải đã quá muộn rồi không.
Trương Dương nói: "Cũng không thể ở trước mặt nhiều người như vậy! Bác sĩ, tôi ít nhất cũng phải giữ chút thể diện chứ."
Bác sĩ lúc này mới nhớ tới chung quanh có nhiều người đứng như vậy, y bảo hộ sĩ kéo bình phong, Trương Dương lúc này không ngờ có thể từ trên xe nhảy xuống, bác sĩ nói: "Tôi khám giúp anh, anh cởi quần ra đi!"
Trương Dương nói: "Không phải đã làm rồi ư?" Hắn hiện tại không muốn giả vờ bị bệnh nữa, Lý Đồng Dục đã tới rồi, tóm con cáo già này lại nói chuyện mới là việc chính.
Nhưng bác sĩ rất chấp nhất: "Anh cởi quần ra để tôi xem!"
Trương Dương nhìn vẻ mặt van xin của thằng ôn này, bắt đầu hoài nghi giới tính của thằng ôn này có vấn đề.
Bác sĩ nói khẽ: "Lúc ấy xe va vào bên nào của anh? Bên trái hay là bên phải!" Y hận không thể vươn tay ra cởi quần Trương Dương xuống.
Trương Dương nói: "Bên trái!" Hắn cuối cùng vẫn cởi quần ra!"
Bác sĩ vươn tay ra định sờ, Trương đại quan nhân xuất thân y học chuyên nghiệp, tuy rằng là tốt nghiệp vệ giáo, nhưng vẫn biết quy trình thao tác của bệnh viện: "Anh không đi găng tay à?"
Vị bác sĩ khoa cấp cứu này thật sự là là quá khẩn trương, chỉ mong Trương Dương có vấn đề, không ngờ ngay chuyện quan trọng như đi găng tay cũng quên, hiện tại trong đầu chỉ toàn là xấp đơn kiểm tra ấy, đầy đầu đều nghĩ tòa soạn báo mười phần sẽ tìm y gây chuyện, con mẹ nó, đều là bị phí kê đơn làm hại cả, vì chút phí kê đơn này mà lão tử mới thảm như vậy
Khi không xảy ra chuyện thì chỉ chăm chăm kê đơn, một khi gặp chuyện không may, trong nháy mắt đã nhìn ra, tiền bạc là cái rắm! Về sau gặp loại chuyện này, đơn kiểm tra không thể kê mù quáng được.
Bác sĩ đeo găng tay vào, sau đó sờ Trương đại quan nhân hai cái, chỗ đó của Trương đại quan nhân thật sự là chưa bao giờ để người cùng giới sờ vào, da gà nổi hết cả lên: "Tôi bảo này, anh có thể nhẹ một chút không?"
Vị bác sĩ khoa cấp cứu này nói: "Hình như bên trái so với bên phải thì to hơn một chút!"
Trương đại quan nhân nghĩ thầm, anh không phải là nói thừa ư? Ai mà chả cái to cái nhỏ, lão tử còn tính là cân đối đấy, cách biệt không lớn.
Bác sĩ khoa cấp cứu lại nói: "Lúc ấy hắn lái xe đâm anh vào bên trái hay là bên phải?"
Trương Dương nói: "Bên trái!" Thật ra hắn sao có thể để cho người khác đâm mình vào chỗ đó, cho dù là xe đạp cũng không được, Lương Đông Bình căn bản không chạm vào hắn, ngay cả lông tơ cũng không chạm vào.
"Thế được rồi! Bên trái sưng to!" Bác sĩ Khoa cấp cứu cuối cùng cũng tìm được một lý do có thể giải vây, ứng phó với đám phóng viên này. Trương đại quan nhân mặc quần vào, bình phong được kéo ra, cả đám người ùa tới, Lý Đồng Dục nhìn bác sĩ: "Bác sĩ, thế nào rồi?"
Tên bác sĩ khao cấp cứu nói: "Bên trái chắc là bị xe đạp đâm vào, cho nên bị sưng, còn phải kiểm tra tiếp."
Lý Đồng Dục tức giận đến nỗi muốn mắng cả mẹ y, bác sĩ này đúng là đồ chết tiệt, Trương Dương hành động tự nhiên như vậy, ai có mắt cũng nhìn ra được là hắn không sao, tên bác sĩ này còn khăng khăng tìm cớ, Lý Đồng Dục nói: "Đã nói là không có việc gì mà!"
Bác sĩ nói: "Dẫu sao cũng chỉ là phim, có một số bệnh chẩn đoán không thể chỉ dựa vào kết quả chụp phim, tinh hoàn là bộ phận cực kỳ yếu ớt, đối với đàn ông mà nói thì cực kỳ quan trọng, đặc biệt là..." Hắn quay sáng Trương Dương, nói: "Tiểu đồng chí, anh đã kết hôn chưa?"
Trương Dương lắc đầu.
"Vậy cũng chưa có con rồi?"
Trương Dương gật đầu.
Bác sĩ nói: "Có một số tổn thương trong nhất thời bán hội thì không nhìn ra được sao, ngoài mặt thì không sao nhưng chưa chắc đã đúng là vậy!" Thằng cha này hôm nay đã hạ quyết tâm rồi, không tìm ra bệnh của Trương Dương thì y tuyệt đối không thôi.
Lý Đồng Dục nói: "Bác sĩ, ngài có ý gì? Cái nên kểm tra đều đã kiểm tra rồi, anh còn có ý gì nữa?"
Bác sĩ nói: "Lão đồng chí, anh có thể không bận tâm, nhưng người ta còn trẻ tuổi, chưa kết hôn cũng chưa sinh con, vạn nhất bởi vì chuyện hôm nay mà để lại di chứng, ai gánh vác trách nhiệm này đây?"
" Anh..."