Trương Dương nói: "Bí thư Kiều, chuyện tài trợ của xí nghiệp không chỉ Nam Tích chúng tôi làm mà các nơi trên toàn quốc đều đang làm, tôi thấy chuyện này không nên trở thành lý do để công kích."
Kiều Chấn Lương nói: "Cậu còn có lý ư? Một bó đuốc mà bán đi bán lại, lừa của xí nghiệp bao nhiêu tiền? Cây đuốc của cậu có thể sáng tạo ra bao nhiêu giá trị? Hơn mười suất của đội rước đuốc lừa được tới hơn ba ngàn vạn tiền tài trợ, cậu đừng có nói với tôi rằng, trường hợp đó không phải là hành vi súc mưu từ lâu của cậu."
Trương Dương nói: "Bí thư Kiều, chuyện bàn đấu giá đuốc đã được ngài đồng ý từ trước rồi."
Kiều Chấn Lương trợn trừng mắt: "Hảo tiểu tử, cậu đổ chuyện này lên đầu tôi à!"
Trương Dương nói: "Bí thư Kiều, ngài đã quên rồi ư, lúc trước là ngài đồng ý làm hoạt động rước đuốc, hơn nữa còn đồng ý chạy đoạn đầu."
Ngữ khí nói chuyện của Kiều Chấn Lương rõ ràng nặng hơn một chút: "Tôi đồng ý rước đuốc, nhưng không bảo cậu đi bán đuốc, vận hội tỉnh là một phong trào thể dục thể thao toàn dân, cậu phải cân nhắc tới ý nghĩa chính trị trong đó, sao có thể buôn bán hóa vận hội tỉnh như vậy? Vì kiếm tiền mà bỏ qua nguyên tắc tiêu chuẩn mà một cán bộ đảng viên phải giữ vững, biến một hoạt động thể dục thể thao công ích thành một hồi thương nghiệp trắng trợn!"
Trương Dương nói: "Bí thư Kiều, vận hội tỉnh lần này tỉnh lý cho chúng tôi bao nhiêu tiền? Xây xong trung tâm thể dục mới tốn bao nhiêu tiền? Tổ chức vận hội tỉnh phải mất bao nhiêu tiền, ngài thấy tôi có cần báo cáo chi tiết lại cho ngài không?"
Kiều Chấn Lương nói: "Cường điệu lý do à? Không phục có phải không?"
Trương Dương nói: "Không phải là lý do, là hiện thực, không bột đố gột nên hồ, tình huống tài chính của Nam Tích chúng tôi tỉnh lý chắc biết rõ, để xây dựng trung tâm thể dục mới, tôi chạy đông chạy tây mượn tiền, cầu ông nội xin bà nội, hiện tại còn nợ một đống tiền công trình chưa trả, tôi nếu không nghĩ ra chủ ý này thì phải làm thế nào? Trung tâm Thể dục thể thao không xây được, vận hội tỉnh cũng không tổ chức được, điều đầu tiên mà người khác nghĩ đến là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tôi đây không có bản sự, tôi vô năng, tôi nếu đã nhận trọng trách này, tôi nhất định phải cáng đáng, bí thư Kiều, thật ra tôi cũng không dễ dàng gì đâu."
Kiều Chấn Lương nhìn nhìn hắn, đặt chén trà xuống.
Trương Dương vội vàng rót một chén trà nóng cho y.
Kiều Chấn Lương nói: "Đừng khoe thành tích, ai cũng biết là cậu không dễ dàng gì, ai cũng nhìn thấy thành tích mà cậu làm ra, nhưng làm việc nhất định phải có chừng mực, không phải bất kỳ chuyện gì cũng giở trò khôn vặt được, đầu óc của cậu quả thực rất linh hoạt, bán đấu giá rước đuốc, lợi dụng rước đuốc để lôi kéo tài trợ, nghĩ ra cái mà người khác không dám nghĩ, làm điều mà người khác không dám làm, cũng đúng là làm ra một số thành tích, nhưng cậu đừng để những người khác dị nghị? Làm việc thì phải làm thật viên mãn, phải được lợi, nhưng cũng đừng để người khác nắm được thóp của cậu rồi nói ra nói vào."
Trương Dương nói: "Lý Đồng Dục này lấy việc công báo thù riêng, tôi thu hồi quyền đưa tin ưu tiên của hắn, cho nên hắn ghi hận trong lòng, đăng bài báo này để trả thù chúng tôi." Trương Dương không nhắc tới đoạn ân oán giữa Lý Đồng Dục và Tống Hoài Minh, dù sao đề cập đến chuyện riêng tư của nhạc phụ tương lai, loại chuyện này không thể nói cho người ngoài nghe được.
Kiều Chấn Lương nói: "Cậu đừng nói người ta lấy việc công trả thù riêng, tôi hỏi cậu, Lý Đồng Dục nói có đạo lý không? Những xí nghiệp tài trợ này, rốt cuộc là cam tâm tình nguyện hay là đám người các cậu gây áp lực cho người ta?"
Trương Dương nói: "Tôi xin thề với lão nhân gia Mao chủ tịch, chúng tôi không không gây bất kỳ áp lực nào cho các xí nghiệp, tất cả đều bọn họ cam tâm tình nguyện tài trợ."
Kiều Chấn Lương nói: "Cho dù bọn họ cam tâm tình nguyện, nhưng trong bài báo chỉ ra, những lãnh đạo của xí nghiệp quốc doanh này, có trưng cầu sự đồng ý của công nhân viên chức xí nghiệp không? Bọn họ có quyền chi phối tiền bạc của cả xí nghiệp không?"
Trương đại quan nhân bị hỏi cho ngớ ra.
Kiều Chấn Lương nhìn hắn ngây ra đó, thở dài nói: "Cho nên mới nói, gặp phiền toái thì đừng chỉ nghĩ đến vấn đề từ người khác, trước tiên phải tìm chỗ thiếu xót của bản thân đã."
Trương Dương nói: "Bí thư Kiều, ngài có từng nghĩ tới không, nếu không có sự tài trợ của xí nghiệp, vận hội tỉnh này căn bản không thể tổ chức được."
Kiều Chấn Lương nói: "Cậu là cán bộ quốc gia, cậu cũng là một đảng viên cộng sản, làm bất kỳ chuyện gì cũng phải sư xuất hữu danh, không thể theo cảm tính mà làm, tiền phải lấy từ chỗ sáng!"
Trương Dương nói: "Thì là ở chỗ sáng này, chỗ tiền tài trợ này chúng tôi không đút một xu nào vào túi riêng cả, lấy của dân thì phải chi cho dân, chính là dùng trên sự nghiệp thể dục thể thao của người dân Bình Hải."
Kiều Chấn Lương nói: "Cậu đừng giải thích với tôi, tôi cũng tin cậu không phải vì tư lợi, nhưng rõ ràng là một chuyện tốt, vì sao lại tạo thành ảnh hưởng xấu như vậy? Đừng trách nhật báo Đông Nam tìm các cậu gây phiền toái, là bản thân các cậu không cân nhắc chu toàn. Nếu thật sự muốn giải thích thì giải thích với người dân ý, giải thích với các công nhân viên chức của xí nghiệp tài trợ ý, cho bọn họ một lý do có thể tin phục."
Trương Dương nói: "Bí thư Kiều, nhưng chuyện đã như vậy rồi, tôi nói sao cũng không thể nào trả lại hết tiền tài trợ của xí nghiệp được."
Kiều Chấn Lương nói: "Chuyện là các cậu làm ra, giải quyết như thế nào là chuyện của các cậu, đừng sợ xảy ra vấn đề, phải thúc đẩy vấn đề chuyển hóa theo hướng tốt, Trương Dương, cậu phải từ trong chuyện này rút ra được bài học, về sau làm việc trăm ngàn lần đừng manh động liều lĩnh!" Kiều Chấn Lương nói xong những lời này, cũng đã đến giờ về tỉnh ủy làm việc, y đứng dậy bỏ đi.
Trương Dương cũng không tiện ở lại nhà y, hắn chuẩn bị cùng Kiều Chấn Lương rời đi.
Kiều Mộng Viện gọi hắn lại, bảo hắn đợi chút.
Chờ cha đi rồi, Kiều Mộng Viện mới nói cho Trương Dương biết, bảo hắn ở lại là để giúp kiểm tra sức khỏe cho mẹ cô ta một chút, đoạn thời gian gần đây, Mạnh Truyền Mĩ rất ít ăn cơm, trừ tụng kinh lễ Phật ra, đối với biến cố bên ngoài càng lúc càng phớt lờ, điều này khiến cho điều này khiến cho người làm con gái như càng lúc càng mờ nhạt rất lo lắng.
Trương Dương bắt mạch cho Mạnh Truyền Mĩ, phát hiện bà ta tuy rằng gầy đi một chút, nhưng tình trạng sức khỏe vẫn rất tốt, cũng không có xuất hiện tình trạng thiếu dinh dưỡng, rời khỏi phật đường mà Mạnh Truyền Mĩ dùng để tụng kinh, Trương Dương không khỏi có chút tò mò hỏi: "Mộng Viện, dì Mạnh sao vậy? Quá mức si mê bất kỳ cái gì cũng không phải là chuyện tốt đâu."
Kiều Mộng Viện thở dài nói: "Lần này anh trai tôi trở về cũng là để khuyên bà ấy, hiện tại bà ấy không nghe ai cả, trong đầu chỉ biết có a di đà Phật, cha tôi vì chuyện này cũng rất phiền não."
Trương Dương nói: "Có phải gặp chuyện gì không hay không?"
Kiều Mộng Viện lắc đầu, cô ta nói với Trương Dương: "Vừa rồi anh cùng cha tôi nói chuyện, tôi cũng nghe được một ít, cha tôi chắc không trách chuyện các anh lôi kéo tài trợ đâu, ông ấy là trách các anh làm việc không nghiêm cẩn, để cho người khác nắm được nhược điểm."
Trương Dương nói: "Tôi cũng hiểu, nhưng nhật báo Đông Nam lần này rõ ràng là muốn gây chuyện, tên Lý Đồng Dục đó liếc một cái là biết là kẻ tiểu nhân ti bỉ có thù tất báo."
Kiều Mộng Viện nói: "Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với cha tôi, xem ông ấy rốt cuộc là đang nghĩ gì. Có điều chuyện của nhật báo Đông Nam chỉ sợ có chút phiền phức đấy, Lý Đồng Dục đó trong giới tin tức danh tiếng cũng không tốt, là một người rất khó nói chuyện, anh tốt nhất hãy nghĩ biện pháp, trước tiên khiến hắn đừng đưa tin tiêu cực gì nữa."
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung đi tìm hắn rồi, hy vọng Lý Đồng Dục sẽ nể mặt anh ta."
Kiều Mộng Viện biết tính tình của Trương Dương xung động, nhẹ giọng nhắc nhở hắn: "Càng là vào những lúc như thế này càng phải bình tĩnh, nếu chuyện đã xảy ra, xung động cũng không giải quyết được vấn đề gì."
Trương Dương bật cười: "Yên tâm đi, tôi có tức giận hơn nữa cũng nhịn được, tuyệt đối không đánh hắn đâu!"
Cung Kì Vĩ ở trụ sở nhật báo Đông Nam không thu hoạch được gì, khi y nói tình huống của mình cho Trương Dương, trong lời nói lộ ra vẻ thất vọng, y ngay cả mặt Lý Đồng Dục cũng không thấy, tuy rằng tìm được Lương Đông Bình, nhưng Lương Đông Bình trong chuyện này chỉ chẳng qua là kẻ đồng lõa, không mang tới bất kỳ tác dụng mấu chốt nào cả.
Sau khi Trương Dương gặp mặt Kiều Chấn Lương, trong lòng đã có tính toán, thái độ của tỉnh lý đối với xí nghiệp tài trợ rất hàm hồ, không phải kiên quyết phản đối, đương nhiên cũng không nói là tán thành, xí nghiệp tài trợ không chỉ có Nam Tích đang làm, các nơi trên toàn quốc đều có loại hiện tượng này, nhưng địa phương khác không bởi vì chuyện này mà ầm ĩ đến như vậy, các lãnh đạo tức giận không phải bản thân việc xí nghiệp tài trợ, mà là Nam Tích bọn họ khiến cho chuyện trở nên quá ầm ĩ, gióng trống khua chiêng lôi kéo tài trợ, nhưng thiếu một lý do để thuyết phục đại chúng. Có câu là dân không kêu thì quan không cứu, địa phương khác làm tài trợ, nhưng không có người chỉ ra, Nam Tích các anh làm tài trợ liền có người nhảy ra, lấy chuyện này ra để chọc ngoáy, tỉnh lý không thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra được, Kiều Chấn Lương thân là bí thư tỉnh ủy, y vẫn phải tỏ thái độ.