Trương Dương nói: "Cái mà y định vị là sa hoa, về sau những quán ăn truyền thống này chắc sẽ không còn được thấy nữa đâu."
Hồ Nhân Như nói: "Nam Tích lớn như vậy, không thể mỗi người đều muốn tiêu phí sa hoa, loại quán ăn phong vị bình dân này, em thấy rất tốt. Lát nữa em sẽ nói chuyện với chú ấy, phố nước sa hoa phải làm, nhưng quán ăn bình dân vẫn phải mở."
Trương Dương cười nói: "Em nói với hắn y chắc là không có vấn đề gì, y luôn đối đãi với em như con gái mình mà."
Hồ Nhân Như nói: "Thật ra con người của chú ấy không tồi, chỉ là trong nhân sinh kinh lịch quá nhiều, cho nên ý thức tự bảo vệ mình quá mạnh, trong mắt người ngoài, chú ấy rất giảo hoạt, là một con cáo già."
Trương Dương cười nói: "Y quả thực cũng có ưu điểm, đối với em, đối với bằng hữu Ấn Độ cũng rất tốt."
Hồ Nhân Như nói: "Trên người mỗi người đều có điểm sáng, cái này có liên quan tới anh dùng góc độ nào để nhìn người ta."
Trương Dương nói: "Theo ý của em, trên người anh có điểm sáng hay không?"
Hồ Nhân Như nhìn hắn đầy thâm tình: "Anh từ đầu đến chân, chỗ nào cũng là điểm sáng."
Trương đại quan nhân cười nói: "Không khoa trương như vậy đâu, thật ra chỗ phát sáng cũng chỉ có chỗ ấy thôi."
Hồ Nhân Như nghe hiểu hắn đang nói cái gì, mặt đỏ lên, nhẹ giọng gắt: "Tự sướng!"
Sáng sớm Trương Dương từ trong giấc ngủ lơ mơ tỉnh dậy, mắt nhập nhà nhập nhèm, nhìn thấy Hồ Nhân Như ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, chăn trắng tuột khỏi người cô ta một nửa, lộ ra bờ vai thơm, da thịt trắng nõn nà, Trương Dương cười cười, ghé tới, hôn lên vai cô ta.
Hồ Nhân Như giống như nói mớ: "Đừng làm ồn, em mệt quá, xương cốt rã rời rồi."
Trương đại quan nhân có chút đắc ý cười cười, kể ra cũng lạ, hắn vì lay tỉnh Sở Trấn Nam, không tiếc dùng kim châm chích huyệt kích phát tiềm lực trong cơ thể, công lực hao tổn quá lớn, nhưng ở phương diện tình dục vẫn dũng mãnh phi thường, một đêm nhiều lần chinh phạt, Hồ Nhân Như tuy rằng đã có một chút căn cơ nội công, nhưng vẫn không chịu nổi, xem ra chính mình ở phương diện này đúng là có thiên phú dị bẩm, thằng ôn này không nhịn được liền nghĩ, từ góc độ sinh lý mà nói, mình nếu như một chồng một vợ, đối với phía nữ có phải hơi tàn nhẫn một chút hay không??
Trương Dương cầm lấy đồng hồ nhìn nhìn, đã chín giờ sáng rồi, hôm nay không phải là chủ nhật, hắn còn phải tới Ủy ban thể dục thể thao đi làm, điều này đã thể hiện ra chỗ tốt của lãnh đạo, vĩnh viễn đều là lãnh đạo kiểm tra nhân viên, không cần phải lo lắng có người kiểm tra giờ giấc đi làm của lãnh đạo, người lãnh đạo số một của đơn vị vĩnh viễn đều là chăm chỉ, đã không đến muộn, mà cũng rất ít khi có bệnh, đây là đặc quyền của lãnh đạo."
Trương đại quan nhân rửa mặt xong, lúc này mới nhớ ra mở điện thoại, tối hôm qua Hồ Nhân Như kiên trì đòi hắn phải tắt máy, khi hai người triền miên, nếu có điện thoại đột nhiên gọi tới, đó là chuyện rất giết phong cảnh.
Trương Dương vừa mới mở di động ra, điện thoại liền đổ chuông, hắn sợ đánh thức Hồ Nhân Như, đi ra ban công, mới bắt máy, điện thoại là Cao Liêm Minh gọi tới, ngữ khí của gã rất gấp: "Trương Dương, anh đang ở đâu?"
Trương Dương nói: "Gọi tôi là chủ nhiệm Trương!"
Cao Liêm Minh nói: "Chủ nhiệm Trương, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Trương Dương nói: "Chuyện gì vậy? Thằng ôn cậu không biết trấn định à? Có tí việc mà gào thét ầm ĩ, sau này còn có thể có tiền đồ gì chứ?"
Cao Liêm Minh nói: "Thật sự là chuyện lớn mà, anh có đọc nhật báo Đông Nam hôm nay không?"
Trương Dương nói: "Không!" Nhật báo Đông Nam, bốn chữ này khiến trong lòng Trương Dương bỗng nhiên dâng lên một loại dự cảm xấu.
Cao Liêm Minh nói: "Trang đầu có một bài báo, chính là nhắm vào chuyện bán đấu giá đuốc!"
Trương Dương vừa nghe thấy vậy liền đoán được rằng Lý Đồng Dục có tám chín phần mười là ở sau lưng quấy rối, hắn nói khẽ: "Tôi sẽ lập tức đi mua!"
Trương Dương trở lại bên trong, nhìn vào gương sửa sang lại quần áo một chút, rồi vội vã ra tiệm bán báo ở ngoài khu nhà, mua một tờ nhật báo Đông Nam mới xuất bản hôm nay, tiêu đề của trang đầu là Xí nghiệp tài trợ không thể chịu nổi tổn thất nặng nề, bài báo này chủ yếu là nhắm vào tình thế trước mặt, chính phủ quyên tiền với tính chất ngả bài, bắt các xí nghiệp phải chịu gánh nặng lớn, trong đó cường điệu chỉ ra thành phố Nam Tích lợi dụng việc rước đuốc, mộ tập được ba ngàn vạn tài chính, Liêu Vĩ Trung của nhà máy thuốc lá dùng năm trăm vạn để mua bó đuốc thứ hai, trong bài báo đề xuất nghi vấn. Trong quá trình tài trợ này xí nghiệp phải chịu áp lực như thế nào? Người lãnh đạo của xí nghiệp bỏ mấy trăm vạn tới cả ngàn vạn ra để tài trợ, những khoản tài trợ này liệu có phải là được công nhân viên chức của xí nghiệp đồng ý hay không? Một lãnh đạo của vận dụng khoản tài trợ lớn như vậy, rốt cuộc là quyết sách của xí nghiệp hay là xuất phát từ mục đích của anh ta? Rốt cuộc bọn họ rốt cuộc là vì sự phát triển của xí nghiệp hay là làm tổn hại tới lợi ích của xí nghiệp?
Trương Dương càng đọc càng tức, sự ám chỉ của bài báo rất rõ ràng, hơn nữa nắm rất chuẩn, văn phong sắc bén giống như đao nhọn, mũi nào cũng đâm vào hông Trương Dương, Trương đại quan nhân giận lắm rồi, cầm tờ nhật báo Đông Nam đó xé thành từng mảnh, chửi to: "Lý Đồng Dục, tao đ*t cả nhà mày!"
Một đám người qua đường đi qua đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Dương.
Trương đại quan nhân rất ít khi giận quá mất khôn như vậy, cũng ít khi hận một người như vậy, báo báo này là Lương Đông Bình viết, Lương Đông bình trước đây từng có thù với Trương Dương, hơn nữa người này nổi danh bởi tính khí cứng rắn, chỉ cần là chuyện mà hắn nhận chuẩn, tuyệt đối sẽ làm tới cùng. Nhưng Trương Dương biết, không có Lý Đồng Dục ở sau lưng hắn làm chỗ dựa, lương Đông Bình sẽ không dám làm như vậy.
Chuyện đội rước đuốc, ngay cả bộ trưởng tuyên truyền tỉnh Tiếu Nguyên Bình cũng ra mặt ủng hộ. Giới truyền thông trong tỉnh Bình Hải không ai dám viết như vậy, nhưng nhật báo Đông Nam thì khác, giữa Lý Đồng Dục và Tiếu Nguyên Bình không có quan hệ lãnh đạo trực tiếp, hơn nữa hậu trường của Lý Đồng Dục rất cứng, y cũng không sợ Tiếu Nguyên Bình tìm y tính sổ.
Trương đại quan nhân tức giận đến nỗi cơ hồ muốn bùng nổ.
Bí thư thị ủy Nam Tích Lý Trường Vũ cũng đã đọc được bài báo này, khác với Trương Dương, y lưu ý đến tên của Lương Đông Bình đầu tiên, đối với Lương Đông Bình y đã từng lãnh giáo từ lâu, từ lúc y còn ở Giang Thành đảm nhiệm phó thị trưởng phân quản giáo dục, đã lãnh giáo sự khó chơi của tay phóng viên này, Lý Trường Vũ xem xong bản tin đó cũng nhíu mày, Trương Dương lôi kéo tài trợ gây ra động tĩnh quá lớn, kết quả gióng trống khua chiêng khẳng định sẽ dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người, nhật báo Đông Nam này đưa tin có dụng tâm khác. Hơn nữa quả thực đánh trúng mục tiêu yếu hại, Lý Trường Vũ đã cảm thấy chuyện lần này khẳng định sẽ không sẽ không dễ dàng bình ổn được, không khéo sẽ diễn biến thành một hồi bão tố.
Lý Trường Vũ trước tiên gọi phó thị trưởng thường vụ Cung Kì Vĩ vào văn phòng của mình, nhật báo Đông Nam là được Cung Kì Vĩ mời đến, về phần cuối cùng vì sao không hợp tác thành công, Lý Trường Vũ cũng không biết nội tình, có câu mua bán không thành còn tình nghĩa, loại người hợp tác không thành, quay sang trả thù như nhật báo Đông Nam thật đúng là hiếm có, huống chi những gì bọn họ nhắm vào tất cả đều là chủ đề cực kỳ mẫn cảm, Lý Trường Vũ trước tiên phải hỏi rõ tình huống, vì sao nhật báo Đông Nam lại muốn nhằm vào bọn họ?
Cung Kì Vĩ cũng đã đọc bài báo này, sau khi xem xong sau y lập tức gọi điện thoại cho Lý Đồng Dục, Cung Kì Vĩ cũng rất tức giận, cho dù hợp tác bất thành, Lý Đồng Dục anh ít nhiều cũng phải nể mặt người bạn là tôi chứ, không thể nào ở sau lưng đâm một đao được? Nhưng Lý Đồng Dục tựa hồ đã sớm đoán trước được, di động thủy chung trong tình trạng tắt máy.
Cung Kì Vĩ đi vào văn phòng của Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ đẩy tờ báo đó ra trước mặt y.
Cung Kì Vĩ thở dài nói: "Tôi đã đọc rồi!"
Lý Trường Vũ rút thuốc ra, nói: "Lý Đồng Dục, tổng biên tập của Nhật báo Đông Nam không phải là lão bằng hữu của anh ư? Vì sao lại ngáng chân Nam Tích chúng ta như vậy?"
Cung Kì Vĩ nói: "Tôi không biết, tôi cũng không nghĩ ra, nhìn thấy bài báo này tôi đã gọi điện cho y nhiều lần, nhưng di động của y tắt máy, căn bản không thể nào nói chuyện được."
Lý Trường Vũ phả khỏi thuốc, nói: "Nói như vậy y chính là cố ý chế tạo sự doan? Y chẳng lẽ không rõ buổi ký hợp đồng của chúng ta, ngay cả bộ trưởng Tiếu của tham gia ư?"
Cung Kì Vĩ nói: "Nhật báo Đông Nam không thuộc quyền quản lý của bộ tuyên truyền tỉnh Bình Hải, đại ca của Lý Đồng Dục là phó bộ trưởng bộ tuyên truyền Trung ương, anh hai của y là tổng biên tập báo Trung Hoa, cho dù y cố ý đăng bài này, bộ trưởng Tiếu cũng không làm gì được y."
Lý Trường Vũ nói: "Kì Vĩ, bài báo này viết thật sự quá bén nhọn, khiến cho chúng ta rất bị động, xí nghiệp dân doanh tài trợ còn dễ giải thích, nhưng xí nghiệp quốc doanh tài trợ, quả thực rất dễ bị người ta dị nghị."
Cung Kì Vĩ nói: "Anh lo lắng tỉnh lý sẽ chú ý tới chuyện này?"
Lý Trường Vũ nói: "Nếu ý định của Lý Đồng Dục này là phá rối thì bài báo này chỉ là một khúc mở màn, những bài báo gây bất lợi cho chúng ta còn có thể sẽ liên tiếp được đăng."