Đội rước đuốc vẫn chưa được thành lập chính thức, nhưng số tiền tài trợ ở hiện trường đã lên tới ba ngàn vạn, năng lực hút tiền của Trương đại quan nhân thật sự là khiến người ta líu lưỡi. Dựa theo cách nói của Cừ Thánh Minh, hắn không phải đang làm đội rước đuốc, hắn là muốn lập đội tài trợ.
Trương đại quan nhân cũng có đạo lý của hắn: "Binh mã chưa động, lương thảo đi trước, mục đích tôi hiện tại lôi kéo tài trợ chẳng phải là vì muốn làm tốt vận hội tỉnh ư, vận hội tỉnh làm thật náo nhiệt, người có mặt mũi nhất là ai?"
Cừ Thánh Minh cười nói: "Ai?"
Trương đại quan nhân nói: "Ngài không phải biết rõ còn cố hỏi ư? Đương nhiên là ngài rồi, chúng ta là đang làm vận hội tỉnh Bình Hải, tổ chức thành công, ngài được phong quang nhất, sau đó bí thư thị ủy Lý, tôi nhiều nhất chỉ được xếp thứ ba, ngài thấy có phải không?"
Cừ Thánh Minh bật cười ha ha, y cũng không thể phủ nhận một bộ phận trong lời nói của Trương Dương là sự thật.
Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Cừ, tôi phí bao công sức làm vận hội tỉnh, vắt óc nghĩ mưu kế lôi kéo tài trợ, ngài cũng không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn được, vận hội tỉnh tuy rằng Nam Tích là chủ nhà, nhưng tổng chỉ huy của hoạt động này vẫn là ngài, đừng nhìn tôi bận ngang bật dọc, kỳ thật chỉ là đang gõ trống khua chiêng cho ngài thôi."
Cừ Thánh Minh lập tức cảnh giác, thằng ôn này đang lập bẫy, muốn dụ mình vào, Cừ Thánh Minh cười nói: "Cậu đừng có mà kéo nghé con với tôi, rốt cuộc là muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi."
Trương Dương cười nói: "Tôi biết chủ nhiệm Cừ là người thông minh mà, ngài đừng sợ, tôi không tìm ngài đòi tiền đâu, nếu muốn ngựa chạy nhanh, cỏ khô nhất định phải cung cấp rồi, tôi tìm ngài đòi chính sách, kế tiếp chính là vấn đề bán đấu giá quyền rước đuốc, lúc trước chỉ bán đấu giá có hai bó thôi đã có bao người nói ra nói vào rồi, hệ thống thể dục thể thao của rất nhiều thành thị của Bình Hải chúng ta đều thiếu tiền, tuy rằng chủ ý bán đấu giá quyền rước đuốc này là tôi nghĩ ra, nhưng một khi liên quan tới lợi ích kinh tế, khó đảm bảo người khác sẽ không sản sinh ra ý kiến gì."
Cừ Thánh Minh nói: "Tôi không phải đã nói rồi sao? Bán đấu giá quyền rước đuốc được bao nhiêu tiền đều dùng cho tài chính vận hội tỉnh lần này, cậu cho rằng tôi nói giữ lời à?"
Trương Dương nói: "Tôi không phải hoài nghi ngài, tôi là lo lắng trong quá trình thực thi cụ thể, có người ở sau lưng phá rối, cho nên chuyện này ngài phải ra mặt chủ trì."
Cừ Thánh Minh nói: "Theo ý của cậu là muốn để chuyện này cho tôi làm?"
Trương Dương cười nói: "Cho nên mới nói chủ nhiệm Cừ ngài là người thông minh, chuyện bán đấu giá đuốc tôi giao cho phó chủ nhiệm Lý Hồng Dương, trình tự cụ thể anh ta sẽ phụ trách."
Cừ Thánh Minh nói: "Thằng ôn cậu chơi bàn tính như ý à, bảo tôi trơ cái mặt già đi thu tiền, còn cầm sổ sách là người của các cậu."
Trương Dương cười nói: "Anh minh, thật sự là anh minh, được công tác dưới sự lãnh đạo và chỉ huy của một người anh minh như ngài đúng là may mắn của tôi."
"Bớt vỗ mông ngựa tôi đi, thằng ôn cậu đúng là láu cá, bị cậu bán đứng mà còn phải giúp cậu kiếm tiền!" Cừ Thánh Minh vừa bực mình vừa buồn cười nói.
Trương Dương sở dĩ giao chuyện bán đấu giá quyền rước đuốc cho Cừ Thánh Minh, là vì hắn sau khi cân nhắc cẩn thận cảm thấy công tác Ủy ban thể dục thể thao ở các nơi không dễ khai triển, mình ở Nam Tích bị đẩy ra đầu trận tuyến, nhưng tới các thành thị huynh đệ khác khẳng định sẽ bị chống đối, Cừ Thánh Minh là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh,trong hệ thống thể dục thể thao Bình Hải bất kể quyền lực hay là uy tín đều là cao nhất, nếu cán bộ Ủy ban thể dục thể thao địa phương dám chống đối y, với tính cách của Cừ Thánh Minh khẳng định sẽ không tha cho hắn, hành động này của Trương đại quan nhân quả thực có ý tứ dụ dỗ Cừ Thánh Minh, vận hội tỉnh lần này rất nhiều chuyện mà hắn muốn làm đều không có tiền lệ, hiện tại hắn lấy lí do thoái thác, thằng ôn này cũng không phải sợ tranh luận, hắn chỉ không muốn gặp quá nhiều phiền toái không cần thiết, vận hội tỉnh đã tới gần rồi, rất nhiều công tác đều là lửa sém lông mày, hắn không thể cứ mỗi một chuyện đều phải tự mình đi làm, có một điểm hắn nói không sai, Cừ Thánh Minh thân là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh, đương nhiên là có trách nhiệm bỏ một phần sức cho vận hội tỉnh lần này.
Cừ Thánh Minh nói: "Công tác rước đuốc lúc nào thì bắt đầu?"
Trương Dương nói: "Mùng một tháng chín xuất phát, không còn mấy ngày nữa đâu, kế hoạch sơ bộ của chúng tôi là lái xe đi trước, chia làm hai đội ngũ, dọc đường còn phải tiến hành giao lưu với tỉnh và thành phố các cấp, phỏng chừng nửa tháng là có thể tới điểm rước đuốc, dùng thiết bị hấp thu năng lượng mặt trời để châm lửa, đại sứ hình tượng của chúng tôi sẽ chia làm hai nhóm, vào ngày châm đuốc sẽ trực tiếp tới nơi lấy đuốc, quá trình lấy đuốc chúng tôi sẽ thông qua vệ tinh tiến hành đồng bộ trực tiếp với trong và ngoài nước!"
Cừ Thánh Minh rõ ràng có chút không thể tin được, nghi thức rước đuốc của Cừ Thánh Minh vận hội tỉnh, không ngờ phải tiến hành đồng bộ trực tiếp với trong và ngoài nước ư?
Trương Dương nói: "Tôi đã liên hệ với hai đài truyền hình, đài truyền hình vệ tinh của Bình Hải chúng ta sẽ phái ra tổ làm phim cùng ngài đi tới nơi lấy đuốc ở sơn hải quan trường thành, đài truyền hình vệ tinh HongKong sẽ phái ra tổ làm phim trực tiếp tới nguồn Trường Giang hội hợp với đội rước đuốc mà tôi dẫn đầu, cho nên đồng bộ trực tiếp trong và ngoài nước tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì." Phía đài truyền hình vệ tinh Thiên Không tôi là liên hệ thông qua Hải Lan.
Cừ Thánh Minh nói: "Chúng ta có phải làm hơi long trọng quá hay không, cho dù vận hội toàn quốc cũng không làm tới như vậy?"
Trương Dương nói: "Cái này gọi là đi trước thời đại, chủ nhiệm Cừ, chúng ta nếu làm việc gì cũng đi sau người ta, vậy thì có thể làm ra được thành tích gì chứ? Còn nói gì tới cải cách? Nói gì tới sáng tạo?"
Cừ Thánh Minh gật đầu nói: "Cũng đúng!"
Trương Dương lại nói: "Tôi lát nữa sẽ phân loại những người này, ai sức khỏe không tốt và tuổi cao sức yếu thì theo ngài tới sơn hải quan, con đường này dễ đi hơn một chút, còn thanh niên trai tráng sẽ theo tôi tới nguồn Trường Giang, chúng ta mùng một tháng chín sẽ xuất phát, chắc một tháng mới có thể trở về. Các ông xuất phát có thể muộn hơn một chút, chỉ cần mười lăm tháng chín có thể tới được sơn hải quan để châm đuốc là được, ở Đông Giang sẽ hội hợp với nhau, hai đội hợp thành một đội, sau đó do bí thư tỉnh ủy Kiều tự mình châm đuốc."
Cừ Thánh Minh tỏ vẻ đồng ý với kế hoạch của Trương Dương, thằng ôn này quả thực rất có ý tưởng cũng rất có sáng ý.Là lãnh đạo thượng cấp của Trương Dương, là lãnh đạo cao nhất của hệ thống thể dục thể thao tỉnh Bình Hải, vận hội tỉnh thành công cùng có liên quan mật thiết tới lợi ích thiết thân của Cừ Thánh Minh, y khẳng định phải toàn lực phối hợp với công tác của Trương Dương, tranh thủ làm vận hội tỉnh lần này thật náo nhiệt, phải trong thời gian y nhậm chức lưu lại một nghiệp tích huy hoàng.
Lúc buổi trưa, bí thư thị ủy Lý Trường Vũ ngay tại nhà khách chính phủ thành phố mở tiệc chiêu đãi lãnh đạo và tinh anh của giới xí nghiệp, cùng với các phóng viên truyền thông từ các nơi trên toàn quốc tới.
Trương Dương mượn cơ hội này thoải mái vơ vét ba ngàn vạn, trong lòng rất sung sướng, tình tự của hắn rõ ràng là rất cao, cầm chén rượu kính hết người này tới người kia, khi kính tới bí thư nhà máy thuốc lá Liêu Vĩ Trung, Trương Dương cười cười chạm cốc với Liêu Vĩ Trung: "Bí thư Liêu, hôm nay chỉ đùa một chút với anh thôi, anh đừng để bụng nhé!"