Margaret khóc, bà nhận ra mình chưa hề thay đổi, trái tim bà chưa hề thay đổi. Bà vừa khóc vừa đáp: "lớn như thế này rồi, thế này mà cũng cầu hôn tôi ư? Đến hoa cũng không có." Sở Trấn Nam nhanh tay như một nhà ảo thuật rút từ trong người ra một bông hoa hồng, Margaret nhận lấy bông hoa, bà đeo chiếc nhẫn đồng vào tay, nức nở nói: "Ông già vô lại, để tôi..chờ đợi câu nói này bao nhiêu năm rồi..có biết không hả?"
Người cứng rắn như Sở Trấn Nam lúc này cũng bật khóc, ông ôm lấy bà: "Tôi biết....thừa luc chúng ta còn sống... Hãy tái hôn đi..."
Sở Yên Nhiên cũng khóc thành tiếng, mọi người ở đó cũng cảm động quá mà khóc.
Tống Hoài Minh cắn chặt miệng, nhìn về phía con gái mình đang khác, từ bộ dạng của con, ông nhìn ra được bóng dáng côn đơn khi mất mẹ, đã nhiều năm trôi qua, nó rốt cuộc vẫn không thể quên được mẹ. Sở Trấn Nam và Margaret còn có cơ hội, bản thân mình có lẽ sẽ không có cơ hội như vậy nữa.
Trương Dương nắm lấy tay Sở Yên Nhiên, cô vừa khóc vừa nhìn hắn. Trương Dương đột nhiên ý thức được mình đã để cho Yên Nhiên chờ đợi quá lậu, Sở Yên Nhiên đã cảm thấy mòn mỏi chậm dãi trong quãng thời gian đợi chờ đó, hắn không thể tiếp tục để cô tiếp tục chờ đợi nữa.
Hai người nhìn vào mắt nhau, trong chốc lát, cả hai như thấu hiểu được tâm ý của đối phương, Trương Dương quỳ gối xuống: "Yên Nhiên! Làm vợ anh nhé?" Sở Yên Nhiên ngẩn ra nhì Trương Dương, hạnh phúc đến quá đột ngột, khiến cho cô không dám tin vào tai mình nữa.
Trương Dương nói tiếp: "Yên Nhiên, làm vợ anh nhé?" Sở Yên Nhiên cắn chặt đôi môi, nước mắt vừa ngừng rơi giờ cứ thế tuôn trào, cô không hiểu tại sao có hạnh phúc lại luôn khiến cô bật khóc, Sở Yên Nhiên đáp: "Không có hoa, cũng không có nhẫn... Thế này cũng gọi là cầu hôn sao?" Tuy trong lòng cô đã đồng ý nhưng sự rụt rè của phụ nữ lại làm cho cô thể hiện như vậy.
Trương Dương chưa nói gì thì Margaret đã đi tới, bà đưa hoa cho Trương Dương, tháo nhấn trong tay mình ra đưa lại cho Trương Dương, như vậy có cả hoa lẫn nhẫn. Thế nên Sở Yên Nhiên không còn lý do gì để từ chối nữa, cô cũng không nghĩ đến chuyện từ chối gì.
Sở Yên Nhiên nói: "Nhưng... Bà à... Đây là của...." Margaret đáp: "Ông cháu tặng cho bà, tuy bà đã nhận rồi nhưng bà vẫn mang theo người, chiếc nhẫn này cứ coi như là lời chúc phúc của bà và ông cho hai đứa."
Trương Dương ân cần giúp Sở Yên Nhiên đeo chiếc nhẫn vào tay, hắn đứng dậy, ôm chặt Sở Yên Nhiên vào lòng trước mặt mọi người, rồi hai tay ôm lấy khuôn mặt xinh xắn của côn, hôm lên môi một nụ hôn ngọt ngào thật sâu.
Sở Trấn Nam cười nhìn đôi trẻ hạnh phúc, ông cảm thấy mình thật hạnh phúc, thượng đế đã cho ông nhiều quá rồi, tuy còn lưu luyến nhưng cũng không cảm thấy tiếc nuối gì nữa.
Sở Trấn Nam và Margaret tổ chức lễ kết hôn vào luôn buổi tối hôm nay, Trần Sùng Sơn được mời từ Thanh Đài sơn đến làm người chứng hôn cho họ. Bây giờ lại lần nữa trải qua cảnh này, không còn tre trung hiếu chiến hay phong mạo như xưa nhưng thứ không hề thay đổi vẫn là tình cảm chân thực giữa hai người.
Sở Trấn Nam nói với Margaret mình sắp phải từ bỏ cõi đời này, bà cũng đã dần đoán ra nên rất bình tĩnh, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt ông ân cần nói: "Mỗi người lúc đến với thế giới này đều la khóc ầm ĩ, nhưng lúc ra đi, chúng ta có thể vui vẻ thoải mái mà lên đường, vì cả đời này chúng ta không sống uổng, tôi đã quen ông, yêu ông, kiếp sau vẫn sẽ như vậy!"
Hai mắt của Sở Trấn Nam ươn ướt, ông liên tiếp gật đầu: "Tôi sẽ vui vẻ mà ra đi, tôi sẽ ghi nhớ, dù tôi có đi đâu cũng sẽ không bao giờ quên!" Ai cũng cảm động bởi tình cảm của hai người, khi Sở Trấn Nam gần kề cái chết, ông cũng dặn dò việc phần mộ mình, ông gọi Tống Hoài Minh và Sở Yên Nhiên đến bên cạnh.
Dù Sở Trấn Nam không nói với mọi người về chuyện sắp ra đi của mình, nhưng hầu như ai cũng đã nhận ra điều này.
Tống Hoài Minh biết thái độ của Sở Trấn Nam với mình đột nhiên thay đổi như vậy là vì nguyên nhân này, thực ra không phải Sở Trấn Nam chính thức tha thứ cho mình, ông càng hiểu rõ nỗi khổ tâm của nhạc phụ, Sở Trấn Nam không muốn ông và Yên Nhiên cả đời cứ tiếp tục xa cách như vậy.
Sở Trấn Nam cầm lấy tay Yên Nhiên, đến tận bây giờ Sở Yên Nhiên vẫn không biết đối mặt với cha mình như thế nào. Nếu không phải do ông ngoại bắt cô gặp mặt cha, cô sẽ chọn việc lảnh tránh. Sở Trấn Nam nói: "Trước đây ta vẫn không hề thừa nhận mình già nua, nhưng sự thực già vẫn là già, Yên Nhiên đã dần trưởng thành hơn, có thể quản lý được tập đoàn tài chính lớn như vậy, theo lý mà nói không cần ta phải lo lắng, nhưng trước mắt ta bây giờ, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, ta vẫn không thể yên tâm được."
Tống Hoài Minh cười đáp: "Cha, trong con mắt của người làm cha, bất luận là đến độ tuổi nào, con cái cũng đều là những đứa trẻ."
Sở Trấn Nam nói: "Quay đầu lại nhìn thì đã mười mấy năm, ta đã dốc hết lòng chăm sóc Yên Nhiên, muốn con bé trưởng thành một cách khỏe mạnh bình an, ta đã cố gắng bù đắp yêu thương nó."
Tống Hoài Minh cảm động nói: "Cha, cha đã làm rất tốt rồi ạ."
Sở Trấn Nam lắc đầu, ông nhỏ giọng: "Chưa đủ tốt, anh có biết tại sao ta lại gọi anh tới không?"
Tống Hoài Minh tuy biết rõ nhưng lại không nói.
Sở Trấn Nam nói tiếp: "Sau khi Tinh Chi chết, ta đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh, đồng thời cũng cự tuyệt nhượng lại quyền chăm sóc Yên Nhiên, có lẽ khoảng cách giữa Yên Nhiên và anh là do chính ta tạo ra."
Tống Hoài Minh đáp: "Cha, chuyện quá khứ đã qua bao nhiêu năm như vậy đừng nhắc lại nữa."
Sở Trấn Nam đáp: "Rốt cuộc ta cũng phát hiện ra là mình đã sai, ta không nên vì chuyện của Tinh Chi mà tước đoạt quyền làm cha của anh, làm cho Yên Nhiên đã mất mẹ, lại mất đi cả tình yêu thương của cha, ta thực có lỗi với Yên Nhiên."
Sở Yên Nhiên rưng rưng nước mắt nói: "Ông ơi, đừng như vậy nữa, mười mấy năm này cháu sống rất vui vẻ hạnh phúc."
Sở Trấn Nam lắc đầu: "Không gì có thể thay thế được tình mẹ, tình thương yêu của cha cũng vậy." Ánh mắt của ông hướng về phía Tống Hoài Minh: "Làm một người cha, phải có trách nhiệm yêu thương che chở con gái mình."
Tống Hoài Minh lấy sức gật đầu: "Con sẽ yêu thương chăm sóc Yên Nhiên."
Sở Trấn Nam mỉn cười: "Cũng đến lúc phải trao trả trách nhiệm lại cho anh rồi."
Sở Yên Nhiên nói: "Ông ơi, cháu có thể tự lo được cho bản thân."
Sở Trấn Nam cười: "Ông tin sự quan tâm của ông là chân thành, mà trên đời này không chỉ có mỗi mình ông, cha của con cũng vẫy." Ông dắt tay cháu gái, trịnh trọng đặt vào bàn tay của Tống Hoài Minh, lấy tay nắm chặt hai bàn tay của họ vào với nhau.
Sở Yên Nhiên định kháng lại, nhưng ông ngoại lại kiên quyết làm như vậy, hơi ấm từ lòng bàn tay của cha ấm áp, hơi ấm ấy làm cho cô cảm thấy yên ổn, một cảm giác bình an khó tả. Sở Yên Nhiên ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt hiền từ dịu dàng của cha, trong lòng không khỏi run rẩy đến xúc động.
Tống Hoài Minh nhìn con gái, nhẹ nhàng nói: "Cha xin lỗi!"
Sở Yên Nhiên cắn chặt môi, cố kiềm chế mình không được chảy nước mắt.
Sở Trấn Nam nói: "Yên Nhiên, nó vĩnh viễn vẫn là cha của cháu."
Sở Yên Nhiên gật đầu, nhỏ giọng gọi: "Cha!" Tuy tiếng gọi rất nhỏ, nhưng vừa cất lên đã giống như viên đạn xuyên thẳng vào nỗi lòng sâu thẳm của Tống Hoài Minh, một người cứng rắn không bao giờ để lộ nỗi lòng mình trước người khác như Tống Hoài Minh giờ đây đã bật khóc, đôi mắt ông ngấn lệ. Những năm qua, ông lúc nào cũng đợi chờ con gái công nhận người cha này, giờ thì cũng đã thành hiện thực. Tống Hoài Minh thậm chí còn không tin vào tai mình, ông không dám tin tất cả đều là thực.
Tống Hoài Minh nắm chặt lấy tay con gái: "Con gái ngoan..." Giọng ông run rẩy.
Sở Trấn Nam vỗ vai Yên Nhiên, nói: "Yên Nhiên, ra ngoài giúp sắp xếp đi, ông có vài lời muốn dặn dò cha con."
Sở Yên Nhiên đứng dậy đi ra, trong phòng chỉ còn lại hai người Tống Hoài Minh và Sở Trấn Nam, Tống Hoài Minh nói: "Cha, cảm ơn cha!"
Sở Trấn Nam thở dài: "Người ta lúc chết rồi thì đều nói những lời lương thiện cả, ta chẳng còn nhiều thời gian nữa, có nhiều việc cũng đã nghĩ thông rồi. Bất kể ta có tha thứ hay không thì cũng không thể phủ nhận sự thực anh là cha của Yên Nhiên, ta không có quyền cướp đi tình yêu thương của cha mà con bé đáng được nhận."
Tống Hoài Minh biết Sở Trấn Nam không thực sự tha thứ cho mình, bèn nói: "Cha, cha yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Yên Nhiên thật tố."
Sở Trấn Nam đáp: "Ta không thể yên tâm được, tuy Trương Dương vừa cầu hôn con bé nhưng ta vẫn không thể yên tâm về nó được."
Tống Hoài Minh nói: "Nó là một đứa không định tính, nhưng có con ở đây, nó không đáp bắt nạt con gái con đâu."
Sở Trấn Nam nói: "Có việc này ta trước sau cũng muốn hỏi anh, ngày đó, vì sao anh lại quyết định để mặc Tĩnh Chi?"
Tống Hoài Minh im lặng không nói gì, ông mín chặt môi, sắc mặt cực kì đau khổ, đột nhiên ông khụy gối quỳ xuống trước mặt Sở Trấn Nam: "Con xin lỗi, cha! Nếu lúc đó con nghĩ cho Tĩnh Chi một chút thì sự việc đã không xảy ra. Con chỉ nghĩ tới là một cán bộ đảng, muốn làm tấm gương tốt, con sợ người ta nói này nọ, cho nên..."
Sở Trấn Nam lắc đầu: "Muốn người ta vô tư nghĩ tốt, muốn tiền đồ chính trị của mình thêm bước tiến sao?"
Tống Hoài Minh mắt đỏ hoe: "Cha, tình hình lúc đó, con thật sự không hề nghĩ đếu tiền đồ chính trị gì hết, con xin thề!"