Kỳ thực Sở Yên Nhiên vẫn đang ở ngay cạnh điện thoại, nghe tiếng chuông kêu liên tiếp nhưng vẫn cứ cắn môi, trong lòng cũng đang do dự. Sở Trấn Nam từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy vậy, không khỏi thở dài, lắc đầu: "Yên Nhiên, sao cháu không nghe điện thoại? Có phải là Trương Dương gọi đến không?"
Sở Yên Nhiên đáp: "Cháu không muốn nghe anh ta giải thích."
Sở Trấn Nam nói: "Có lẽ cậu ta thật sự có việc."
Sở Yên Nhiên nói tiếp: "Anh ta luôn có một loạt các lí do."
Sở Trấn Nam cười: "Có nhiều việc chẳng ai có thể đoán trước được, ông tin cậu ấy nhất định sẽ đến."
Sở Yên Nhiên nói: "Một kẻ đến định nghĩa về thời gian cũng không có, đủ để chứng minh hắn không hề tôn trọng người khác."
Sở Trấn Nam cười ha ha: "Yên Nhiên, đã là chủ tịch thường trực của tập đoàn đa quốc gia rồi mà vẫn là một cô gái đang chịu thiệt thòi thế này sao?" Sở Trấn Nam hiểu rõ, cháu gái mình vẫn còn yên Trương Dương sâu đậm, nếu không cô sẽ chẳng để ý đến như vậy. Điện thoại lại reo lên, Sở Trấn Nam nói: "Nhận đi, ông nghĩ cậu ta đang trên đường tới đây, thế này đối với cậu ấy, lái xe mà cứ giữ tâm trạng như thế không an toàn cho lắm."
Nghe ông mình nói như vậy, Sở Yên Nhiên có chút do dự, tiếng điện thoại lại vang lên, cô cuối cùng cũng nhấc máy.
Vẫn là cầu!
Sở Trấn Nam đi xuống cầu thanh, quay lại cười tủm tỉm nhìn cháu, đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói, chóng mặt đến choáng váng, hai chân mền nhũn ra, ông ngã lăn từ cầu thang xuống đất.
Sở Yên Nhiên còn chưa kịp nói gì, vừa nghe thấy tiếng động liền vội chạy đến. Thấy ông bị ngã, cô hét toáng lên.
Trương Dương qua điện thoại nghe thấy vậy vội vàng gọi: "Yên Nhiên, Yên Nhiên! Xảy ra chuyện gì thế? Mau nói cho anh biết đang xảy ra chuyện gì thế?"
Sở Yên Nhiên ôm lấy người ông, thấy ông đã ngất lịm mất đi tri giác, liền thât thanh kêu lên: "Người đâu, mau giúp tôi với! Giúp tôi với!"
Trương Dương lập tức lo lắng vô cùng, chân hắn cứ thế đạp ga liên tục, hắn biết nhất định là xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nếu không Sở Yên Nhiên đã không hoảng loạn như vậy. Điều mà Trương Dương có thể làm được là lái xe thật nhanh, hắn muốn nhanh chóng đến chỗ Sở Yên Nhiên.
Lúc 4h chiều, Trương Dương cũng đến được Tĩnh an, hắn gọi cho Sở Yên Nhiên nhưng không có ai nhấc máy, chỉ có thể gọi cho Hồng Trường Vũ tổng tư lệnh quân Tĩnh An, giọng Hồng Trường Vũ bi thương mà nghiêm trọng: "Chúng tôi đang ở bệnh viện quân khu."
Trương Dương không hỏi gì thêm, hắn cũng cảm thấy sự việc không hề ổn tí nào, lúc đến phòng giám hộ trọng chứng ở bệnh viện quân khu, nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Sở Yên Nhiên, bước chân của Trương Dương trở nên nặng nề hơn. Hắn chầm chậm đi tới, thấy đám người hộ tá đang đẩy một chiếc xe đẩy đi ra, ông Sở đang nằm trên xe đẩy, một chiếc khăn trắng xóa che phủ khuôn măt của ông. Sở Trấn Nam bị đưa đến đây vì đột quỵ tim mạch, tuy bác sĩ đã dốc hết sức cứu chữa nhưng vẫn không thể giữ được tính mạng cho ông.
Sở Yên Nhiên than khóc chết đi sống lại, vừa kêu gào ông ngoại vừa xông tới xác của Sở Trấn Nam, trên thế giới này người gần gũi nhất với cô chính là ông ngoại, từ khi mẹ mất, Sở Yên Nhiên sống với ông mình, cô chưa từng nghĩ tới việc ông sẽ bỏ mình mà đi. Tất cả đều không có dấu hiệu gì, Sở Yên Nhiên cảm thấy sụp đổ hoàn toàn, cô không thể chịu đựng được nỗi đau mất đi ông mình.
Trương Dương bước tới, đỡ lấy vai Sở Yên Nhiên, nhìn thấy hắn, trong lòng cô cảm thấy oán hận vô cùng, nếu hắn có thể đến đúng hẹn thì có lẽ ông ngoại đã được cứu, chỉ cần dựa vào y thuật của hắn, ông ngoại chắc sẽ không xảy ra chuyện gì. Sở Yên Nhiên đột nhiên vùng ra khỏi cánh tay Trương Dương, nổi giận nói: "Còn đến làm gì nữa? Đến làm gì nữa?"
Môi Trương Dương mín chặt, trong lòng hắn như có dao đâm, hắn biết Sở Yên Nhiên sao lại phẫn nộ đến vậy. Nếu không phải vì chuyện của Triệu Tĩnh mà lỡ hẹn, nếu không phải đi lấy bức thư của Tống Hoài Minh thì có lẽ Sở Trấn Nam đã được cứu, hắn đau lòng cắn chặt môi, đi tới chiếc xe đẩy, cầm lấy tay Sở Trấn Nam trên chiếc xe đẩy, hơi ấm vẫn còn chút đây.
Sở Yên Nhiên hoảng loạn la hét: "Đừng có động vào ông tôi, anh không có tư cách chạm vào!" Cô xông tới lấy hai tay đập vào sống lưng Trương Dương, hắn không động đậy gì, vẫn cứ nắm lấy tay Sở Trấn Nam. Sở Yên Nhiên vừa khóc vừa đánh, Hồng Trường Vũ thực sự không thể chứng kiến tiếp được nữa, bước tới cản tay của Sở Yên Nhiên. Gã là người ngoài cuộc, quan điểm của gã cũng khác với Sở Yên Nhiên, gã cho rằng, ai cũng không thoát được sinh lão bệnh tử, Sở Trấn Nam đã tuổi đã tám tuần, tuổi tác cao như vậy đương nhiên không thể tự mình quyết định được việc sống chết.
Mắt Trương Dương đỏ hoe, giọng hắn nhỏ nhẹ: "Hãy cho anh một cơ hội, hãy cho anh một cơ hội....anh phải cứu ông ấy....anh phải cứu ông ấy..."
Tất cả mọi người đều nghe thấy lời này của hắn, nhưng họ nghĩ Trương Dương đang nói những lời ngớ ngẩn, sinh tử có số phú quý tại thiên, kỳ thực không phải con người có thể vãn hồi được. Tim mạch và hô hấp của ông Sở đã ngừng hoàn toàn, bệnh viện cũng đã tuyên bố rằng ông đã chết.
Trương Dương ôm lấy xác của ông Sở, đám hộ sĩ và cảnh vệ cũng xông tới ngăn cản hắn, Trương Dương giận dữ hét: "Tránh ra, tôi sẽ không để cho ông ấy chết, tôi sẽ không để cho ông ấy chết!" Trương Dương hiểu rằng, nếu ông ấy chết như vậy đồng nghĩa với việc hắn sẽ thật sự mất đi tình cảm của Sở Yên Nhiên.
Sở Yên Nhiên nhìn thấy khuôn mặt của ông mình, tinh thần của ông lại trở nên bất ổn, ngã vào lòng Hồng Trường Vũ mà kêu khóc.
Trương Dương hai mắt đỏ au nhìn đám người, hắn như điên dại nói từng câu từng chữ: "Tôi phải cứu ông ấy!"
Đám cảnh vê của Sở Trấn Nam cầm lấy súng lục bên hông, Hồng Trường Vũ ngăn họ lại. Bất luận Trương Dương có ý định gì, thì chắc hắn cũng không có ác ý gì với ông Sở, gã nhẹ nhàng vỗ vại Sở Yên Nhiên, nói: "Tôi cho cậu 10ph"
Trương Dương ôm lấy xác của Sở Trấn Nam vào phòng bệnh, cửa phòng đóng lại ngay sau khi hắn vào, những người có mặt ở đó đều đứng nhìn ngoài phía cửa. Sở Yên Nhiên khóc lóc ầm ĩ, lúc này những thuộc hạ trước đây dưới tay Sở Trấn Nam cũng đã đến thăm. Tạ Chí Quốc cục trưởng cục Hình Sơn và vợ Lâm Tú cũng có mặt. Sau khi hỏi thăm tình hình, Tạ Chí Quốc không khỏi oán hận mà nói: "Trường Vũ, tư lệnh đã đi rồi, sao lại có thể để cho di thể của ông ấy phải chịu giày vò như vậy, đây là tội bất kính với ông ấy!" Tạ Chí Quốc quay sang nói với mấy người bạn chiến hữu của y: "Chúng ta hãy xông thẳng vào, đòi lại di hài của tư lệnh!"
Hồng Trường Vũ nói: "Nhưng tôi đã hứa là cho hắn 10ph"
Tạ Chí Quốc phẫn nộ: "Thật hoang đường, người đã chết rồi, sao có thể hồi sinh được chứ?"
Quanh đó tổ cấp cứu và các lãnh đạo bệnh viện đều có mặt, họ cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ, không biết Hồng Trường Vũ vì sao lại có thể đáp ứng một yêu cầu hoang đường như vậy. Nếu đổi lại là những người thân của gia đình bệnh nhân thông thường, phía bệnh viện nhất định sẽ ngăn chặn hành động này. Tuy nhiên, người chết lại là tổng tư lệnh quân khu Bắc Nguyên tiền nhiệm, những người có mặt ở đây đều là nhân vật nổi tiếng công trạng hiểm hách trong giới quân đội, nên họ không dám làm mất lòng ai, dù sao thì cũng chỉ có 10ph, có lẽ người kia cũng không chịu đựng được sự đả kích kinh khủng này, thôi thì cứ cho hắn cơ hội để đổi lại được sự thanh thản thoải mái trong lòng.
Lâm Tú ôm lấy Sở Yên Nhiên, động viên an ủi cô, Sở Yên Nhiên vẫn khóc lóc, Lâm Tú nói với Tạ Chí Quốc: "Dù sao thì cũng thế, cứ cho hắn một cơ hội."
Ai cũng biết sẽ chẳng còn cơ hội gì nữa, kể cả Trương Dương hắn cũng không hề chắc chắn được điều gì, hắn ôm ông Sở đặt lên gường bệnh, cởi bỏ hết quần áo sau đó lấy kim châm mình mang theo ra. Hắn lần lượt châm theo thứ tự, thiên đột, trung cực, kỳ môn, niên dạ cự, thiên trung, khí hải... Trong nháy mắt, sau khi châm cứu hết các huyệt đạo ở vùng ngực, hắn cởi tất ra trèo lên gường. Hắn đỡ người Sở Trấn Nam dậy, rồi dùng kim châm vào các huyệt sau lưng: Niên dạ chuy, đào đạo, thần đạo, chí dương, mệnh môn... Tiếp đó dùng kim đâm vào các huyệt dương bạch, ấn đường, tứ bạch, bách hội, hậu đính, phong phủ, thiên trụ...ở đỉnh đầu.
Lúc Trương đại quan nhân tiếp hành châm cứu bên trong phòng, những bách sĩ cấp cứu của bệnh viện quân khu không hề rời đi, lúc đầu họ nghĩ rằng người trẻ tuổi này vì quá đau lòng nên mất đi lý trí, nên mới đi châm cứu cho người chết. Nhưng khi họ nhìn thấy cách châm cứu nhuần nhuyễn thuần thục của Trương Dương mới hiểu ra được, người này thực là một cao thủ châm cứu. Trong tổ bác sĩ cấp cứu có cả chủ nhiệm khoa trung y, ông hành nghề đã bao năm nhưng chưa bao giờ nhìn thấy châm pháp tinh diệu như vậy, ông nhỏ giọng nói: "Cao thủ!" Tuy biết người trẻ tuổi này là cao thủ y quốc nhưng ông ta cũng không hề tin rằng Trương Dương có đủ bản lĩnh để khải tử hoàn sinh.
Sau khi châm cứu xong, Trương Dương ngồi khoanh chân phía sau lưng người Sở Trấn Nam, hắn thả lỏng suy nghĩ, vận công nội tức trong cơ thể chuyển động. Hắn cần phải dùng chân lực của mình để tụ tập lại những nội tức đã phân tán trong cơ thể của Sở Trấn Nam, sau đó hồi tụ nó về huyệt khí hải, lấy đó để kích thích sức sống trong người ông. Trương Dương không biết có thành công hay không, chỉ còn biết ôm lấy ý niện coi chết như sống ở trong đầu mà làm. Trương Dương càng biết rằng, dù nội lực của mình có mạnh cỡ nào, muốn thành công thì cũng phải dốc hết toàn lực.