Tống Hoài Minh không tiếp tục đi xuống, ông lấy làm cảm kích khi Trương Dương chủ tâm đến để nhắc nhở mình, Tống Hoài Minh cũng nhanh chóng đưa ra quyết định, ông muốn nhanh chóng tìm Lý Đồng Dục nói chuyện một cách thẳng thắn. Về tình cảm của mình trước đây, Tống Hoài Minh bây giờ vẫn hiểu rất rõ, ông cũng không ngờ tới bản thân lại thành khẩn nhiều việc như vậy đối với Trương Dương. Những việc như tối hôm nay, thậm chí đến Liễu Ngọc Oánh cũng không hề biết. Tống Hoài Minh nói: "Yên Nhiên về rồi à!"
Trương Dương gật đầu: "Mai tôi sẽ đi Tĩnh An."
Tống Hoài Minh nghe thấy vậy, trong lòng như được an ủi, xem ra giữa Trương Dương và con gái mình vẫn còn chút tình cảm, Tống Hoài Minh tuy có ác cảm với Trương Dương nhưng ông ta quả thực không thể phủ nhận một sự thật rằng, trong lòng con gái mình chỉ có mình hắn, Trương Dương lại là một người trẻ tuổi giỏi giang, là một người cha, Tống Hoài Minh cũng hy vọng con gái có thể vui vẻ, ông cũng hy vọng Trương Dương sau khi trải qua một loạt biến cố, sẽ tự hiểu được tình cảm, hiểu ra mà biết trân trọng con gái mình. Tống Hoài Minh vốn định khuyên Trương Dương vài câu, nhưng lúc nói ra thành lời thì lại khác hẳn, chuyện tình cảm là việc riêng của hai đứa, dù có là mình cũng không thể thay đổi được gì. Ông nghĩ con gái mình cũng thông minh, hẳn là có đủ năng lực giải quyết vấn đề giữa hai đứa.
Trương Dương cũng không có thời gian để lưu lại nhà Tống Hoài Minh lâu, chưa đến 8h tối đã rời đi, khi ngang qua nhà Trần Thiệu Bân, thấy xe của y dừng ở đó, lẽ nào y đã từ Thượng Hải trở về? Trương Dương ôm ý nghĩ đó mà thử gọi cho Trần Thiệu Bân một cuộc điện thoại. Không ngờ y quả thực đang ở nhà, biết Trương Dương ở ngay bên ngoài, Trần Thiệu Bân vô cùng hoan hỉ, thay đồ rồi chạy luôn ra ngoài đón tiếp. Nhìn thấy chiếc xê Jeep của Trương Dương, y cười: "Mẹ khiếp, lấy đâu quả đồ cổ này thế?"
Trương Dương không hài lòng trừng mắt nhìn hắn một cái: "Có tiền rồi, đại gia rồi phải không? Coi thường cán bộ đảng viên thanh bần này phải không?"
Trần Thiệu Bân cười: "Tôi nào dám coi thường cậu, bây giờ đường đường là chủ nhiệm thể ủy Nam Tích, nắm quyền cao chức trọng, chưa tính đến những hạng mục vài triệu cho đến vài chục tỷ, chỉ tính đến mấy năm làm chức chủ nhiệm tài chính cũng thừa biết, loại tôm tép như tôi tính làm gì?"
Trương Dương nói: "Chết tiệt, tao đâu có quyền lực như vậy!"
Sau đó Trần Thiệu Bân mở cửa ngồi vào trong xe: "Tôi nghe từ Lương Thành Long, nó bảo ăn chắc nắm trong tay thầu hạng mục công trình sân vận động mới, bao giờ giao cho nó, còn phải tùy tâm trạng mà định."
Trương Dương nói: "Những trò hèn mạt này, sao lúc nào cũng làm ảnh hưởng đến thanh danh của tao vậy, dành cho nó bao nhiêu hạng mục có phải là ít đâu? Thật quá tham lam, lần sau gặp tao phải mắng cho nó một trận mới được."
Trần Thiệu Bân nói: "Lương Thành Long giờ sướng rồi, có cả vợ lẫn con."
Trương Dương vừa khởi động xe vừa cười: "Sao tao nghe như là có đứa đang ghen tỵ vậy?
Trần Thiệu Bân cười: "Đừng nói linh tinh nữa, tôi với Lân Thanh Hồng chẳng có gì cả, Thanh Hồng là một người phụ nữ tốt, mọi người muốn sỉ nhục tôi như thế nào cũng được, đừng có mà lôi cô ấy vào."
Trương Dương nói: "đôi ấy cũng lắm trắc trở, lục đục bào lâu rồi cuối cùng cũng đến với nhau, cũng tốt rồi."
Trần Thiệu Bân đáp: "Hy vọng lần này Lương Thành Long thật sự có thể thay đổi, sống cho tử tế."
Trương Dương nói: "Tao còn chưa ăn cơm."
Trần Thiệu Bân cười: "Tôi dẫn cậu đi ăn lẩu nhé!"
Trương Dương đáp: "Tao ghét nhất là món ấy!"
Trần Thiệu Bân nói: "Tôi biết một quán mới mở Nhất Lão Đông Môn, rất ngon đó." Y giơ tay xem đồng hồ, rồi nói tiếp: "Tôi gọi cả Triệu Dũng đi uống rượu nhé!"
Trương Dương biết Triệu Dũng đang ở Đông Giang, nhưng sau khi đến đây cũng không liên lạc gì với gã, tuy hắn không phản đối chuyện yêu đương giữa Triệu Dũng và Triệu Tĩnh, nhưng Triệu Dũng đột nhiên từ bạn trở thành em rể, Trương đại quan nhân thực không thấy quen cho lắm.
Trần Thiệu Bân cười: "Việc này có biết không?"
Trương Dương nhìn điệu cười gian xảo của y, đoán biết thằng nhãi này đang nghĩ gì, liền vuốt cằm nói: "Gọi điện bảo nó đến."
Đinh Triệu Dũng được biết ông anh vợ tương lai đã đến Đông Giang, không dám chậm trễ lập tức đồng ý luôn.
Trần Thiệu Bân cúp máy xong, mặt vẫn cười đểu: "Biết rồi hả?"
Trương Dương trừng mắt nhìn: "Biết thì làm gì được chứ?"
Trần Thiệu Bân đáp: "Chúc mừng!"
Trương đại quan nhân nói tiếp: "Tao nhìn thế nào cũng thấy nó chẳng có gì tốt!"
Trần Thiệu Bân đáp: "Tôi chỉ hơi xấu một chút, thực ra trong ấy anh em chúng ta tôi là người thật thà nhất, Lương Thành Long cũng vậy, còn thằng Đinh Triệu Dũng thì cũng không tốt đẹp gì, còn..." Nói đến đây, y nhìn thấy mặt Trương Dương đỏ lên, trông cứ như là đang xấu hổ. Trần Thiệu Bân kỳ thực không hề biết Triệu Tĩnh có thai, nhưng tên này cũng không phải là kẻ tinh ý. Nói đùa thì vẫn là nói đùa, mà bây giờ Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đang có xích mích, bản thân y nếu như đùa quá đáng, không khéo hai thằng lại quay ra trở mặt mới nhau. Trần Thiệu Bân ho một tiếng: "E hèm, chuyện tốt, đã thân lại càng thân!"
Họ đi đến Lão Đông Môn thấy Đinh Triệu Dũng đã kịp đến trước. Kỳ thực Đinh Triệu Dũng và Triệu Tĩnh ở ngay gần đây, đi bộ đến cũng chỉ mất gần mười phút. Đinh Triệu Dũng đã gọi món sẵn, đứng ở ngoài cửa chờ, thấy xe của Trương Dương đến liền vội vàng đón tiếp. Vẻ mặt hớn hở nhìn Trương Dương, trước mặt Trần Thiệu Bân, gã cũng ngại không dám gọi một tiếng anh, có chút lúng túng nói: "...Đến bao giờ thế?"
Trương Dương cười: "Vừa mới đến, tối nay qua đêm ở Đông Giang, mai đi thuyền đến Bắc Nguyên."
"Đi công tác!"
Trương Dương vuốt cằm.
Trần Thiệu Bân nhìn ánh mắt của hai người, y cảm thấy buồn cười, cố ý nói: "Sao tao lại thấy hai đứa mày bây giờ đối xử với nhau có vẻ khách sáo thế nhỉ?"
Trương Dương mắng: "Bớt mồn đi cũng không ai cho là mày câm đâu."
Trần Thiệu Bân đáp: "Được! Chê tao chướng mắt chứ gì, tao biến, lần sau đi uống vậy nhé!"
Trần Thiệu Bân lùi lại, Đinh Triệu Dũng cười nhìn Trương Dương: "Vào đi, đều gọi món cả rồi."
Trương Dương hỏi: "Tĩnh đâu?"
Đinh Triệu Dũng đáp: "Cô ấy gần đây thấy trong người hơi mệt, bây giờ đã ngủ rồi, định đi cùng nhưng mà em không cho cô ấy đến."
Nghe xong những câu này, Trương Dương biết rằng hai đứa đã dọn đến ở chung, thầm thở dài, con gái khôn ba năm dại một giờ, đến mình cũng không quản nổi, hắn cười: "Nó không đến cũng tốt, anh em chúng ta càng dễ nói chuyện."
Đinh Triệu Dũng cười.
Vì phải đi vào sớm ngày mai nên Trương Dương chỉ cho họ mở một chai bạch tửu, tuy hắn uống nhiều cũng không sao, nhưng việc gặp mặt Sở Yên Nhiên là vô cùng quan trọng, đến 12h Trương Dương đành đến sớm hơn, như thế mới có thể thể hiện thành ý của mình.
Hai ngày trước tới Nam Tích, Đinh Triệu Dũng đã biết việc Kiều Mộng Viện muốn đầu tư vào quảng trường thương mại Nam Tích, gã nói: "Em thấy cách nghĩ của Kiều Mộng Viện rất hay, hiện nay công ty Anh Đức Nhĩ có cơ sở ở Nam Tích, việc này ảnh hưởng rất lâu dài đến ngàng công nghiệp máy tính trong nước, nếu quảng trường thương mại của Kiều Mộng Viện nhanh chóng tiến hành, sẽ đem lại lợi ích cho việc quy tụ thu hút nhân khí."
Trương Dương cười nói: "Cô ấy đi Hong Kong bàn chuyện hợp tác rồi, chuyện làm ăn lâu dài như vậy, một mình cô ấy cũng không làm nổi."
Đinh Triệu Dũng nói: "Đáng tiếc em không có thực lực lớn như vậy, nếu có em cũng tình nguyện đầu tư."
Trần Thiệu Bân vừa nghe, cũng chen vào nói: "Chuyện tốt thì đừng có quên mất tôi, Trương Dương, vụ làm ăn béo bở gì thế? Có phải là vụ buôn một lãi mười, kiếm lời bất bồi, nếu mà phải thì cứ cho tôi một chân."
Trương Dương đáp: "Về chuyện làm ăn thì đừng có trưng cầu ý kiến tao, việc tao phụ trách là tìm ra một nhà đầu tư hợp lý nhất cho miếng đất đó thôi, đến bây giờ thì Kiều Mộng Viện đã giành được quyền đầu tư mảnh đất, cũng có nghĩa là nhiệm vụ của tao đã hoàn thành. Chúng mày muốn bàn chuyện làm ăn, hợp tác gì gì thì đi mà tìm Kiều Mộng Viện."
Đinh Triệu Dũng nói: "Em cũng đang định tìm cô ấy để nói chuyện, nhiều thì cũng không có, số vốn tới nghìn vạn em cũng có thể, nếu cô ta bằng lòng hợp tác, em nhất định sẽ đồng ý tham gia không do dự."
Trần Thiệu Bân nói: "Không phải công ty máy tinh đang làm ăn rất tốt sao? Đông Giang là tỉnh hội, tại sao lại muốn chạy đến Nam Tích chứ?"
Đinh Triệu Dũng đáp: "Có thể nhìn ra là chính phủ tỉnh Nam Tích rất coi trọng tài sảo kĩ thuật cao, tham gia càng sớm thì tương lai càng đạt được lợi nhuận dài."
Trần Thiệu Bân nói: "Tốt như vậy thì cho tôi góp cổ phần với, tôi sẽ góp hai trăm vạn."
Trương Dương vẫn giữ câu nói kia: "Chúng mày đi tìm Kiều Mộng Viện mà bàn bạc."
Trần Thiệu Bân uống thêm vài chén, y bắt đầu nói nhiều hơn, cười tủm tỉm nói: "Thật là ngưỡng mộ hai người, trước đây là anh em tốt, bây giờ đã thân lại càng thêm thân, một người thành anh vợ, một người thành em rể."
Mặt Đinh Triệu Dũng đỏ lên, Trương Dương mắng: "Tao dễ bực mình, ít nhắc đến chuyện đấy đi."
Trần Thiệu Bân cười ha ha: "Được, tôi không phải các cậu, tôi sẽ, Trương Dương, sao lại kéo Thường Tâm Lăng sang làm thư kí hả?" Trần Thiệu Bân đã từng theo đuổi Thường Tâm Lăng, tuy bị cự tuyệt nhưng vẫn rất thích cô.
Trương Dương đáp: "Điều động công việc cho Thường Tâm Lăng là chuyện bình thường, bây giờ người ta đã là chủ nhiệm trung tâm thông tin của thị ủy, cán bộ chính khoa, không phải là thư kí của tao."
Trần Thiệu Bân nói: "Quỷ mới tin, tôi sớm đã nhìn ra, cô ấy thích cậu, Trương Dương, cố ấy từ chối tôi vì cô ấy thích..."