Trương Dương cười nói: "Không nghiêm trọng như vậy, Trung Quốc chúng tôi có một câu tục ngữ, gọi là đại nạn không chết tất có phúc cuối đời, cả đời người này không thể quá thuận, gặp phải chút ngăn trở cũng là chuyện tốt, tôi thấy ông rơi xuống nước là dấu hiệu tốt, biểu thị ông lần này tranh cử có thể xuôi gió xuôi nước, tôi thấy ông nhất định có thể làm được như nguyện."
Tát Đức Môn Thác nghe Thường Lăng Phong phiên dịch xong, mừng rỡ cười ha ha. Ông ta uống hét một ngụm rượu, vỗ vỗ vai của Trương Dương nói: "Lần này đi tới Trung Quốc, tôi chân chính cảm thụ được tình huynh đệ của cậu với tôi, tôi và cậu là anh em!"
Trương Dương nâng ly rượu nói: "Vì bạn thân cụng ly!"
Tát Lạp và Đỗ Lạp uống cạn ly rượu, đi ra sàn nhảy.
Tát Đức Môn Thác ngày hôm nay rơi xuống nước, suy nghĩ đột nhiên bình tĩnh, chuyện này tuy rằng là Lương Hiểu Âu đẩy ông ta mà ra, nhưng nếu không phải ông quấy rầy Lương Hiểu Âu, cũng sẽ không phát sinh loại tình huống này, Tát Đức Môn Thác vốn tưởng rằng mình có thể chinh phục Lương Hiểu Âu, hiện tại là xém bỏ mạng dưới sông, thân phận của ông vẫn còn, vẫn còn muốn mặt mũi. Biểu hiện của ông tuy rằng rộng lượng, nhưng trong lòng vẫn còn có chút căm tức, ngay cả Đông Giang cũng có thành kiến. Tát Đức Môn Thác cho tới bây giờ cũng không là một người quang minh lỗi lạc, buông ly rượu xuống, cười tủm tỉm nói với Trương Dương: "Trương Dương, chúng ta là bạn thân. Sau này tôi muốn thông qua chúng ta làm sâu sắc quan hệ giữa Trung Mỹ."
Trong lòng Trương Dương biết chuyện này quá lớn, phỏng chừng không làm chủ được, nâng ly rượu mỉm cười nhìn Tát Đức Môn Thác. Chờ ông ta nói tiếp.
Tát Đức Môn Thác nói: "Tôi có một đề nghịm New York và Nam Tích kết thành thành phố hữu hảo, cậu xem thế nào?"
Trương Dương vừa nghe sửng sốt, đây chính là cái bánh từ trên trời rơi xuống, bất quá lúc đầu Đông Giang có ý định kết thành thành phố hữu hảo với New York, bọn họ giữa đường giết ra, không phải giống như cướp giật sao?
Tát Đức Môn Thác nói: "Chúng ta kết thành thành phố hữu hảo, có thể tiến thêm một bước tăng mạnh vãng lai chính trị kinh mậu của hai thành phố, đẩy mạnh phát triển quan hệ của hai thành phố, có thể tạo ra tác dụng quan trọng trong quan hệ Trung Mỹ, ý nghĩa vô cùng trọng đại!" Tát Đức Môn Thác sở dĩ chủ động kết thành thành phố hữu hảo với Nam Tích, nguyên nhân là muốn báo đáp ơn cứu mạng của Trương Dương, còn có một nguyên nhân chính là bởi vì chuyện của Lương Hiểu Âu liên quan đến Đông Giang, Đông Giang các người không phải muốn thông qua tôi kết thành thành phố hữu hảo với New York sao? Tôi Không để cho các người như nguyện. Tát Đức Môn Thác có lý do của mình, ông ta cho rằng Đông Giang phái Lương Hiểu Âu chủ động liên hệ với mình, cũng là nhìn ra ông thích Lương Hiểu Âu, cho nên mới làm vậy. Nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại xảy ra vấn đề. Tát Đức Môn Thác cho rằng Đông Giang không có thành ý. Thật ra đây là cái lý do hết sức vớ vẫn, Lương Thiên Chính cho dù khát vọng kết thành thành phố hữu hảo với New York, cũng không đến mức đem cháu gái của mình làm lễ vật cho ông ta.
Thường Lăng Phong chớp mắt vài cái với Trương Dương. Đây là chuyện tốt cực lớn, vô luận Tát Đức Môn Thác xuất phát từ nguyên nhân gì, không thể nghi ngờ đều là lợi ích cực tốt của Nam Tích, chuyện này chỉ cần thành. Trương Dương thu được một chiến tích khiến cho người khác hâm mộ. Đối với kinh mậu cũng là chổ tốt lớn lao.
Trương đại quan nhân vốn dĩ cũng không dự định trở thành thành phố hữu hảo với New York, dù sao Nam Tích chỉ là một thành phố nhỏ, so với New York loại thành phố quốc tế này, khác biệt không phải chỉ một chút nửa điểm, huống chi Đông Giang đã nhắm vào trước, so với chính trị kinh tế của Đông Giang coi như không khác biệt lắm. Bất quá hẳn là kém một chút thôi, vốn dĩ hắn cũng hy vọng có thể mượn cơ hội lần này đạt thành một hiệp ước, tiến cử một ít hạng mục. Cho dù là như vậy. Lý Trường Vũ cũng đều có chút hài lòng rồi. Vả lại không làm cho bên phía Đông Giang hờn giận. Hiện tại Tát Đức Môn Thác lại còn nói muốn thúc đẩy New York và Nam Tích trở thành thành phố hữu hảo, Trương Dương tuy rằng vui vẻ, nhưng trong lòng có chút bán tín bán nghi, dù sao Tát Đức Môn Thác cũng đã uống rượu, buổi tối ngày hôm nay rơi xuống nước cũng uống không ít nước, đầu óc không phải có chút hồ đồ chứ? Làm một tham nghị viên không thể tùy tiện nói lung tung.
Trương Dương nói: "Ông nói có thật không?"
Tát Đức Môn Thác rất nghiêm túc gật đầu nói: "Chúng ta là bạn thân, New York và Nam Tích đương nhiên cũng muốn thành thành phố bạn thân rồi!"
Trương đại quan nhân nói: "Chỉ là, Nam Tích chúng tôi chỉ là một thành phố nhỏ, địa vị kinh tế chính trị của hai thành phố hình như không ở trên một đường thẳng." Hắn đang trình bày sự thật, Thường Lăng Phong giúp hắn phiên dịch qua.
Tát Đức Môn Thác cười nói: "Cái gì mà trên m ột đường thẳng? Vatican có nhỏ hay không? Nhưng trên sân khấu chính trị quốc tế lại cùng cấp với nước Mỹ, New York, Nam Tích không có gì khác biệt, tôi là tham nghị viên Đảng Cộng Hòa. Cậu là cán bộ của Trung Quốc, cái này cũng không trở ngại chúng ta trở thành bạn thân, vô luận là người Mỹ hay là người Trung Quốc, sinh ra đều bình đẳng, cậu cảm thấy phân biệt, là bởi vì cậu dùng kính mắt khác màu nhìn thế giới này.”
Trương đại quan nhân nghe Thường Lăng Phong phiên dịch xong, kích động gật đầu liên tục. Mẹ nó cái tay Tát Đức Môn Thác này. Rốt cuộc đúng là tham nghị viên, nói chuyện đích thực ra màu ra mùi thật, làm mình nói không nên lời, quả thật mọi người đều là bình đẳng. Thành phố và thành phố cũng là như nhau, một cọng lông cũng không khác biệt. Trương Dương nâng ly rượu nói:” Lão Tát! Vì những lời này của ông tôi phải làm một ly với ông, người bạn này tôi phải quen!",
Tát Đức Môn Thác nói: "Khi cậu ở trên cao, thấy tôi rơi xuống nước, không chút do dự nhảy xuống đi cứu tôi. Người Mỹ chúng tôi cũng có lương tâm, tôi cũng hiểu được cảm ơn.",
Trương Dương không tin Tát Đức Môn Thác nói, thằng nhãi này là một chính khách, ngày hôm nay nói như vậy, ngày mai vừa cảm giác tỉnh ngủ còn không biết sẽ thế nào nói, bất quá ngày hôm nay Tát Đức Môn Thác bị Lương Hiểu Âu đẩy cho rơi xuống nước. Tâm tình rõ ràng đã bị ảnh hưởng. Từ điểm này mà nói. Trương Dương và Nam Tích đều là người được lợi.
Tát Lạp và Đỗ Lạp ở đàng kia nhảy không đã ghiền. Rốt cục đến đây kéo Trương Dương bọn họ đi qua, Tát Đức Môn Thác uống chút rượu, rõ ràng hưng ác lên, hoa chân múa tay vui sướng, Trương Dương nhìn thằng nhãi này lắc đầu lắc mông, không khỏi vui vẻ. Đổi thành quan viên đồng dạng thân phận trong nước, hành động như vậy tuyệt đối không bao giờ xuất hiện.
Một đêm này chơi rất vui vẻ, Trương Dương hơn hai giờ sáng mới trở về gian phòng của mình, nửa đêm, hai cô gái nước Mỹ say khướt đến đây gõ cửa, Trương đại quan nhân kiên quyết xác định là không đụng vào, ở thời khắc mấu chốt, thằng nhãi này vẫn rất quan tâm đến hình tượng của quốc gia.
Tát Đức Môn Thác không phải mới nói đã quên. Ngày hôm sau khi trời sáng lúc ông ta rời đi, đặc biệt cảm ơn phía Nam Tích thịnh tình khoản đãi, lại đặc biệt nhấn mạnh với Trương Dương mình sẽ xử lý chuyện Nam Tích và New York ký kết thành phố hữu hảo.
Trương Dương trước đó cho Thường Lăng Phong chuẩn bị một bộ sách bìa cứng tên là “học dày mặt” đưa cho Tát Đức Môn Thác, bất quá hắn cũng biết Tát Đức Môn Thác không xem hiểu tiếng Trung, thuận tiện đưa cho Tát Đức Môn Thác một tượng phật bình an, đây là lễ vật của Tam Bảo hòa thượng cho hắn.
Thường vụ phó thị trưởng Đông Giang Tùy Quốc Minh cũng không biết giữa bọn họ đã đạt thành hiệp nghị, bất quá ông ta từ thái độ của Tát Đức Môn Thác đối với phe mình cũng cảm giác được chuyện này có chút không ổn, Lương Hiểu Âu đột nhiên rời đi, khiến cho Tát Đức Môn Thác đối với Đông Giang đột nhiên trở nên xa lánh rất nhiều, xem ra tương lai hai tòa thành phố ký kết thành phố hữu hảo không ổn.