Y Đạo Quan Đồ

Chương 703-2: Trung mỹ hữu hảo (2)

Tát Đức Môn Thác sửng sốt, Thường Lăng Phong cũng sửng sốt, bọn họ còn tưởng rằng thằng nhãi này có thể nói ra lý do thật tốt, suy nghĩ nửa ngày mà chỉ có một chữ này.

Tát Đức Môn Thác nói: "Châu Phi còn rẻ hơn!"

Trương đại quan nhân bắt đầu tranh cãi vì những lời này của hắn, Trương Dương nói: "Châu Phi có thể so với chúng tôi sao? Chúng tôi là quốc gia văn minh, đất rộng người động, chúng tôi có bao nhiêu năm văn hóa tích lũy"

Tát Đức Môn Thác cười ha ha, sau khi tiếng cười dừng lại, gật đầu nói: "Cậu đã nói, tôi có thể an bài bọn họ buổi tối đi du ngoạn, sau khi ăn cơm chiều sẽ đi đến khu khai phá của cậu nhìn!"

Đoàn đại biểu của nước Mỹ vốn dĩ đến Nam Tích là vì du ngoạn Cẩm Loan, tuy rằng bên lãnh đạo Nam Tích cũng muốn mượn cơ hội này để truyền đạt một chút ưu thế của Nam Tích, nhìn xem có thể thuận tiện ký một vài hợp đồng hay không, nhưng trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, đoàn đại biểu của Mỹ đã bị Đông Giang theo dõi, nếu như bọn họ nhắc đến chuyện hợp tác kinh tế, có vẻ như là giành đồ của nhau, cho nên lãnh đạo Nam Tích trong chuyện này có biểu hiện rất cẩn thận. Trương Dương thì không như vậy, trong lòng hắn không có nhiều kiêng kỵ, nghĩ cái gì thì nói cái đó, Tát Đức Môn Thác lần này đến đây mục đích chủ yếu là vì cải thiện hình tượng cá nhân, lấy mục đích chính trị là chính, còn kinh tế chẳng qua chỉ là một ngụy trang thôi, cho nên không ngại để Trương Dương mượn nước đẩy thuyền.

Buổi trưa sau khi buổi tiệc kết thúc, Trương Dương mang theo đoàn đại biểu nước Mỹ đến khu khai phá kinh tế Nam Tích, đương nhiên, yêu cầu tham quan là Tát Đức Môn Thác chủ động nói ra, làm chủ, bí thư thị ủy Lý Trường Vũ đương nhiên cầu còn không được, bất quá thường vụ phó tỉnh trưởng Đông Giang Triệu Quý Đình liền có chút cảnh giác, ông ta cho rằng bên Nam Tích đang làm công tác, lần này đoàn đại biểu nước Mỹ là do Đông Giang mời đến, mục đích mời tới một là vì chiêu thương, hai là vì muốn kết bạn với bên New York, bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính vì chuyện này mà nỗ lực không ít, tuy rằng Lương Thiên Chính không tự mình đến, nhưng mà Đông Giang cũng có thường vụ phó thị trưởng Tùy Quốc Minh đến, Tùy Quốc Minh đi đến Nam Tích thì thấy Trương Dương và Tát Đức Môn Thác thân thiết như thế liền không khỏi có chút sợ, hắn lặng lẽ tìm Triệu Quý Đình, thấp giọng nói: "Triệu tỉnh trưởng!"

Triệu Quý Đình đang chuẩn bị lên xe, ừ một tiếng nói: "Chuyện gì?"

Ánh mắt của Tùy Quốc Minh nhìn về phía trước, Trương Dương đang kề vai sát cánh với Tát Đức Môn Thác đứng dưới xe, hai người không biết là đang nói cái gì mà vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười to. Tùy Quốc Minh ho khan một tiếng, thấp giọng nói: "Tỉnh trưởng Triệu, bên Đông Giang chúng tôi đã tốn hao rất nhiều mới mời đoàn đại biểu nước Mỹ này đến Bình Hải"

"Tôi biết!"

"Lương bí thư muốn mượn cơ hội lần này để đạt thành hiệp nghị, làm một khu công nghệ cao của người Mỹ"

"Tôi rõ!" Triệu Quý Đình biết Tùy Quốc Minh muốn nói cái gì, nhưng ngoài miệng lại nói qua loa, trên cơ bản ông đã bị loại trừ ra khỏi tầng lớp lãnh đạo Bình Hải, tâm tình hiện tại có thể dùng từ nản lòng thoái chí để hình dung, đối với mấy chuyện này đều là một mắt nhắm một mắt mở, có thể qua được thì cho qua luôn.

Tùy Quốc Minh nói: "Tỉnh trưởng Triệu, chúng ta mang đoàn đại biểu nước Mỹ đến Nam Tích du ngoạn, nhưng mà tình huống thấy thế nào cũng không đúng!"

Triệu Quý Đình nói: "Không đúng chổ nào?"

Tùy Quốc Minh nói: "Lúc đầu là đi trực tiếp đến Cẩm Loan, sao đột nhiên bọn họ lại đòi đi đến khu khai phá Nam Tích? Dự định trong hành trình cũng không có chuyện này"

Triệu Quý Đình nói: "Là bên Mỹ nói ra, tôi có thể làm gì? Chúng ta thân là chủ, đương nhiên phải theo khách"

Trong lòng Tùy Quốc Minh thấp thỏm, tuy rằng đám người Mỹ này chưa dự định đầu tư tại Đông Giang, nhưng mà người ta dù sao cũng là do bọn họ mời đến, ông không muốn đến cuối cùng ông lại đi lót đường cho người ta, hiện tại ng Giang vì chuyện của khu công nghiệp quốc tế, mà làm cho toàn bộ lãnh đạo bị ảnh hưởng, nhu cầu cấp bách là cần phải tìm một việc vui đến để xả cái xui này đi. Và trở thành bạn với New York chính là một trong những bước đi ấy, hơn nữa chuyện này đã bàn xong hết rồi, mang theo đám người Mỹ này di dạo Bình Hải một chuyến, trở về Đông Giang là sẽ ký kết. Nghị viên Tát Đức Môn Thác này ở New York có lực ảnh hưởng rất lớn, chỉ cần ông ta đáp ứng, thì chuyện này trên cơ bản đã được định.

Tùy Quốc Minh thấy Trương Dương và Tát Đức Môn Thác thân mật như vậy, trong lòng có chút sợ, Lương Thiên Chính kêu ông đi theo lo chuyện này, nếu như thân cận như vậy, cuối cùng làm cho mọi chuyện thất bại, thì không biết mặt mũi ném vào chổ nào? Mặt mũi của Đông Giang cũng đi luôn, ông càng nghĩ càng thấp thỏm, thái độ của Triệu Quý Đình căn bản là không quan tâm, tìm ông ta cũng vô dụng. Tùy Quốc Minh nghĩ tới nghĩ lui, nhanh chóng gọi điện cho bí thư thị ủy Lương Thiên Chính.

Lương Thiên Chính nhận được điện thoại cũng ngẩn ra, thấp giọng nói: "Cái gì? Trương Dương quen với Tát Đức Môn Thác?"

Tùy Quốc Minh cười khổ: "Không chỉ quen, thoạt nhìn quan hệ rất tốt, kề vai sát cánh, tình cảm không bình thường!"

Lương Thiên Chính nói: "Ai mà không có bạn bè, cậu không nên quá nhạy cảm"

Tùy Quốc Minh nói: "Bí thư Lương, không phải tôi mẫn cảm, lúc đầu buổi chiều hôm nay sẽ đi Cẩm Loan du ngoạn, nhưng mà đám người Mỹ đột nhiên nói muốn đi khu khai phá Nam Tích nhìn. Tôi lo rằng bọn họ lỡ như nhìn trúng khu khai phá Nam Tích, vậy thì ý đồ hợp tác kinh tế với bọn họ phải làm sao bây giờ?"

Lương Thiên Chính cười nói: "Quốc Minh, hợp tác kinh tế là chuyện người tình ta nguyện, nếu bọn họ không hài lòng với hoàn cảnh đầu tư ở Đông Giang, cho dù lựa chọn Nam Tích cũng không có vấn đề gì, đều là người một nhà, kỹ thuật là của người ta, chúng ta nói không tác dụng, cho dù chúng ta có thể ngăn cản bọn họ không đi đến khu khai phá Nam Tích, cậu có thể ngăn cản bọn họ không đi đến khu khai phá Lam Sơn khảo sát sao?"

Tùy Quốc Minh biết Lương Thiên Chính chỉ nói dễ dàng thôi, trong lòng chưa chắc là không khẩn trương, ông thở dài nói: "Bí thư Lương, tôi chỉ lo rằng chuyện chúng ta kết bạn với thành phố New York, sẽ không xuất hiện bất ngờ gì chứ?"

Lương Thiên Chính nghe thấy câu này nhất thời im lặng, một lát sau ông mới nói: "Cho cậu đi chính là vì muốn cậu giao lưu với đám người Tát Đức Môn Thác"

Tùy Quốc Minh nói: "Tôi thật ra cũng muốn giao lưu với ông ta, nhưng mà người ta một lòng đều đặt trên người Trương Dương, tôi lại không có giao tình gì với hắn"

Lương Thiên Chính nói: "Tôi mặc kệ, nói chung chuyện lần này cậu phải lo cho tôi, nếu như chuyện này thất bại, tôi sẽ hỏi tội cậu" Lương Thiên Chính nói ra lời này có chút mặc kệ rồi.

Tùy Quốc Minh kêu khổ không thôi, nói: "Bí thư Lương, tôi không có cái đầu lớn, không mang được cái mũ lớn như vậy, lúc trước tôi không muốn đi, trình độ tiếng Anh của tôi không tốt, không nói chuyện được với đám người Mỹ này, thật ra để tiểu Âu tiếp đãi còn tốt hơn, vì sao ngài lại muốn tôi đi"

...................