“Vậy thì tốt, buổi trưa chúng ta cùng đến Việt Hải Các ăn cơm.”
Cơ Nhược Nhạn nói: “Việt Hải Các đắt lắm đó, chút tiền lương của anh không chịu nổi nhiệt đâu, để tôi mời đi.”
Trương Dương cười nói: “Cả hai chúng ta đều không phải bỏ tiền, chỉ cần đi ăn là được rồi.”
Cơ Nhược Nhạn nói: “Ăn rình cơm cùng với anh, tôi có thể diện vậy sao?’
Trương Dương nói: “Một cô gái xinh đẹp như cô đi cùng với tôi là đã nể mặt họ lắm rồi, tổng giám đốc Cơ, cô không đến nỗi không nể mặt tôi lần này chứ.”
Cơ Nhược Nhạn cười cắn cắn môi, nhìn bức chữ Trường Hận Ca, gật đầu nói: “Thôi thì vì ba chữ này, tôi cũng phải đồng ý.”
Đúng 12 giờ tửa, Trương Dương ngồi vào trong chiếc xe Benz của Cơ Nhược Nhạn lái đến Việt Hải Các, khi họ dừng xe trước cửa, Chung Tân Dân của công ty Kinh Bắc cũng vừa vặn đến nơi, người đến cùng Chung Tân Dân còn có Mã Vĩnh Cương, trước kia Chung Tân Dân và Trương Dương chưa từng gặp nhau, nên đều không quen nhau, nhưng Mã Vĩnh Cương biết Trương Dương, qua việc buổi sáng nay, ấn tượng của gã với Trương Dương không thể nào xóa nhòa suốt đời này. Khi xuống xe, Mã Vĩnh Cương đã thầm nói với Chung Tân Dân một tiếng.
Chung Tân Dân nhìn về phía Trương Dương, Trương Dương cũng nhìn sang phía gã, Chung Tân Dân cũng là một người cao lớn, tầm 1 mét 80, gã cũng là người hành ngũ, nên hành động rất mang phong cách của quân nhân.
Trương Dương và Cơ Nhược Nhạn cùng xuống xe, Cơ Nhược Nhạn xuống xe lấy một chiếc giày gót thấp trong cốp thay vào, đây là vì phối hợp với chiều cao của Trương đại quan. Cơ Nhược Nhạn không chú ý đến Chung Tân Dân, cô nói với Trương Dương: “Đợi chút nữa anh định giới thiệu thôi thế nào?”
Trương Dương cười nói: “Tôi sẽ nói cô là bạn gái của tôi.”
Cơ Nhược Nhạn cười khanh khách nói: “Thật là của biếu là của lo của cho là của nợ, lấy một bức tranh của anh, mà tôi phải trở thành bạn gái của anh rồi à? Thế chẳng phải là quá rẻ mạt sao!”
Trương Dương cười nói: ‘Tôi chỉ là nói thế để có chút lợi thôi, chứ cơ thế đâu có chút mạo phạm gì!”
Cơ Nhược Nhạn nói: “Đã làm bạn gái của anh thì phải đóng cho đạt một chút, để tôi mạo phạm anh vậy!” Cô ta rất thoải mái, ôm lấy tay của Trương Dương, hai người nói nói cười cười đi vào cửa Việt Hải Các.
Chung Tân Dân và Mã Vĩnh Cương đứng ở cửa, hai người chưa vội vào trong.
Cơ Nhược Nhạn bước đến gần mới phát hiện ra Chung Tân Dân, cô hơi ngạc nhiên mở to đôi mắt nói: “Tổng giám đốc Chung?” Từ thái độ của cô ta, rõ ràng không thể ngờ được người cùng ăn cơm với mình hôm nay lại là Chung Tân Dân.
Chung Tân Dân mỉm cười nói: “Cơ tiểu thư cũng đến đây ăn cơm sao? Thật là trùng hợp quá!” Chung Tân Dân cảm thấy vô cùng kinh ngạc, quan hệ giữa gã và Lương Khang khá tốt, cũng biết rằng Lương Khang đang theo đuổi Cơ Nhược Nhạn, họ thậm chí đã cùng ăn cơm với nhau, là một người bên ngoài, Chung Tân Dân tưởng rằng Lương Khang và Cơ Nhược Nhạn đã trở thành một đôi, nhưng hôm nay lại nhìn thấy Cơ Nhược Nhạn khoác tay Trương Dương đi vào, Chung Tân Dân hình như đã hiểu một việc, gã đã hiểu rốt cuộc Lương Khang tại sao lại bỏ ra 5000000 để mua lại mảnh đất đó, lúc bắt đầu, gã tưởng rằng Lương Khang chỉ vì sự phát triển của sự nghiệp, nhưng giờ đây xem ra, mục đích của Lương Khang chính là đuổi ban trú kinh Nam Tích đi khỏi đó, gã là do tư thù mà làm vậy. Chung Tân Dân có cảm giác mình bị lợi dụng, Lương Khang và Trương Dương hình như là hận vì tình yêu, bản thân gã lại không biết điều đó, đột nhiên bị kéo vào trong việc này, đối lập với Trương Dương, mặc dù Chung Tân Dân thực lực không bằng Lương Khang, nhưng gã không bao giờ nghĩ rằng mình ngốc hơn Lương Khang, thế mà đến bây giờ, Chung Tân Dân cảm thấy hơi tức giận. Gã nhìn sang Trương Dương cố ý hỏi: “Vị này là…”
Trương Dương cười nói: “Trương Dương!”
Chung Tân Dân nói: “Hóa ra là chủ nhiệm Trương, tôi là Chung Tân Dân!”
“Ồ, hóa ra là tổng giám đốc Chung!” Trương Dương giơ tay về phía gã, hai người đều hiểu đối phương đang giả bộ, nhưng chẳng ai nói toạc móng heo ra hết, hai người bắt tay đối phương lắc qua lắc lại.
Vừa vặn lúc này Lương Liên Hợp xuất hiện, thấy hai người họ đang bắt tay, liền cười nói: “Hai vị thật đúng giờ, mọi người đã gặp nhau rồi, được, tí nữa tôi đỡ phải mất công giới thiệu!”
Mấy người cùng đi vào, Mã Vĩnh Cương bị Trương Dương dọa cho sợ rồi, lần này nếu không phải do Chung Tân Dân yêu cầu, thì gã sẽ không đi cùng đến đây, tự nhiên gặp phải ánh mắt Trương Dương, gã ngay lập tức cúi đầu xuống, ánh mắt sắc bén của Trương Dương làm cho gã nhớ đến con dao hắn phi đến bên mình, dường như cảnh tượng con dao rung rẩy bên tai vẫn in đậm trong trí óc Mã Vĩnh Cương.
Lương Liên Hợp gọi mọi người vào trong phòng ngồi, gã mỉm cười nói: “Chiều ngày hôm nay tôi đã xin nghỉ phép, chúng ta có thể uống mấy chén với nhau.”
Trương Dương điềm đạm cười nói: “Lương cục hẹn chúng tôi đến đây hình như không phải để uống rượu chứ?”
Lương Liên Hợp cười ha ha nói: “Uống rượu là chủ yếu, để giao lưu tình cảm ấy mà.”
Ánh mắt của Trương Dương dừng lại trên người Chung Tân Dân, với Chung Tân Dân, ánh mắt của tên này thật là khó chịu, ở trong đó đầy tính thách thức. Lá gan của Chung Tân Dân lớn hơn so với Mã Vĩnh Cương nhiều, không hề sợ hãi nhìn sang Trương Dương.
Lương Liên Hợp thấy hai người nhìn nhau, vội vàng ngắt lời: “Mục đích tôi mời mọi người đến ngày hôm nay, mọi người đều rõ cả rồi, Tân Dân, Trương Dương, hai người đều là bạn của tôi, hôm nay đến đây đã là nể mặt tôi rồi, trước khi ăn cơm, tôi vẫn muốn nói mọi chuyện cho rõ ràng.” Lương Liên Hợp ý thức được rằng nếu như không nói rõ ràng mọi chuyện, thì nhất định bữa cơm trưa này sẽ chẳng vui vẻ gì. Có một vài lời, vẫn phải nói trước thì hơn.
Trương Dương cười nói: “Lương cục à, mọi người đều đã hiểu rồi, thì không cần anh phải nói nữa đâu!” Hắn nhìn sang Chung Tân Dân nói: “Tổng giám đốc Chung, ban trú kinh Nam Tích của chúng tôi đã thuê mảnh đất đó của công ty các ông, mấy năm gần đây chưa bao giờ thiếu tiền thuê nhà của các ông cả, đã từng bao giờ xảy ra việc chúng tôi chày bửa không đóng tiền nhà chưa?”
Chung Tân Dân điềm đạm nói: “Chủ nhiệm Trương, trước hết anh nên hiểu một sự thật là, mảnh đất đó thuộc về chúng tôi. Kinh thành rất rộng lớn, ban trú kinh Nam Tích các anh cũng chẳng phải không có tiền, tôi đã đền bù gấp đôi tiền thuê nhà cho các anh, các anh muốn thuê ở đâu thì đến thuê ở đó chẳng phải sao? Tại sao cứ phải nhất quyết thuê nơi đó của chúng tôi chứ?” Những lời của Chung Tân Dân nói rất khách khí, đây là vì hôm nay hơn một trăm người phái đến đòi nhà đều đã bị Trương Dương đánh gục cả, ít nhiều Chung Tân Dân cũng cảm thấy bất ngờ, nếu không thì chắc chắn gã sẽ nói, mẹ kiếp, còn dày mặt ở lại khu đất của chúng tao à?
Trương Dương nói: “Gần đây tổng giám đốc Chung có đến ban trú kinh của chúng tôi chưa?”
Chung Tân Dân lắc đầu, công ty gã nhiều việc như vậy, phần đất của ban trú kinh chỉ là một phần nhỏ trong số đó, làm gì gã có thời gian đến đó thăm thú chứ.
Trương Dương nói: “Nếu như có thời gian, ông hãy qua đó một lần xem thế nào, năm ngoái chúng tôi đã bỏ ra 1970000 để sửa sang lại, đây là hóa đơn sửa chữa.” Trương Dương đưa tờ hóa đơn cho Chung Tân Dân.
Chung Tân Dân cầm lên nhìn, rồi cười gian manh: “Chủ nhiệm Trương định nói gì vậy? Chẳng lẽ còn muốn chúng tôi gánh cả tiền sửa chữa sao?”
Trương Dương lại lấy ra một tờ giấy khác: “Trước khi ban trú kinh Nam Tích sửa sang lại, chủ nhiệm trước của ban trú kinh là Sử Học Vinh đã trưng cầu ý kiến của quý công ty, việc sang sửa cũng là do quý công ty đồng ý, đây là giấy đồng ý, bên trên còn bảo đảm trong ba năm sẽ không có bất cứ sự thay đổi nào.”
Chung Tân Dân nhìn tờ giấy đó, bên trên quả thực có viết như vậy, có điều tờ giấy này không phải do gã kí, mà là do Nghiêm Khai Kim của phòng hành chính kí, Chung Tân Dân gõ một nhát lên tờ giấy rồi nói: “Anh nhìn cho kĩ, bên trên còn chú thích, nếu không có sự việc bất thường nào xảy ra.”
Trương Dương nói: “Nếu tổng giám đốc Chung nói vậy thì tôi chẳng nói được gì nữa rồi, có điều, hôm nay chúng ta đã ngồi cùng bàn nói chuyện, thì vẫn nên nói rõ thì hơn, năm ngoái chúng tôi tổng cộng đã đầu tư gần 2000000 để sửa sang, giờ đây mới xong chưa đầy nửa năm, ông đã bảo chúng tôi chuyển đi, mặc dù đã bồi thường gấp đôi tiền thuê nhà, nhưng vẫn tạo cho chúng tôi một tổn thất lớn.”
Chung Tân Dân nói: “Anh muốn thế nào?” Từ lúc bắt đầu từ chối nói điều kiện với Trương Dương, đến bây giờ chủ động để Trương Dương đưa ra điều kiện, Chung Tân Dân đã có sự thay đổi, việc đầu tiên dẫn đến sự thay đổi này, là do đám người của Mã Vĩnh Cương đều đã bị đánh, việc thứ hai là vì Cơ Nhược Nhạn, thấy Cơ Nhược Nhạn thân thiết vậy với Trương Dương, Chung Tân Dân mới hiểu rằng lý do thật sự để Lương Khang quyết định đối phó với Trương Dương, gã có cảm giác bị người khác coi như đồ ngốc, gã bắt đầu manh nha ý nghĩ từ bỏ, không muốn tiếp tục nữa.
Trương Dương nói: “Tổng giám đốc Chung nếu kiên quyết thu hồi mảnh đất đó, thì chúng tôi có thể rời đi, nhưng ông phải gánh những phí tổn sửa sang nhà cửa của chúng tôi, tiền hủy hợp đồng chúng tôi có thể kkhoong cần, nhưng số tiền 1970000 này chúng tôi không thể không đòi, không phải tôi tham lam, mà ông biết đấy, chúng tôi là cơ quan chính phủ, nhất định phải làm rõ các hạng mục, chúng tôi đi như thế này, về sau làm sao có thể nói lại được với người trong thành phố? Bỏ qua gần 2000000 của đất nước, đây là một tội lớn, có khi sẽ phải ngồi tù 40 năm.”
Chung Tân Dân cười lạnh lùng nói: “1970000, khẩu khí của chủ nhiệm Trương thật là lớn!”]