Trương Dương và Tra Tấn Bắc cùng quay người ra nhìn, thì thấy Giang Quang Á đang đưa một đôi nam nữ bước đến, cô gái thì Trương Dương quen, đó chính là tổng giác đốc tập đoàn Thái Hồng Cơ Nhược Nhạn, người con trai thì hắn không quen, có điều trông rất khí phách hiên ngang, cũng không phải là nhân vật bình thường.
Trương Dương mặc dù không quen, nhưng Tra Tấn Bắc thì quen, người con trai đó là Lương Khang, một trong ba công tử nổi tiếng nhất kinh thành, danh tiếng như thế này thường đi liền với người nhà, nhưng Lương Khang lại là một người thực lực, bố mẹ gã đều là cán bộ cấp bộ, ông là một trong những đại thần khai quốc xã hội cộng hòa, mặc dù những năm tám mươi đã về ở ẩn, nhưng rất nhiều người trong gia tộc làm chính trị, là một gia tộc nổi tiếng. Lương Khang phát tài do bán đồ sắt thép, sau khi Liên Xô giải thể, gã làm công tác thương mại với Liên Xô lại phát tài to, tài lộc dồi dào, nguồn tiền lớn đó đã làm cho gã trở thành người nổi tiếng trong thanh niên Trung Quốc, gần đây lại bắt đầu tiến công vào thị trường tiền tệ, bất động sản, vật tư…tập đoàn Cự Long đã trở thành một trong những tập đoàn hùng hậu nhất trong nước, vì gã rất kiêu ngạo, danh tiếng trong kinh thành ngày càng lớn, có người nói rằng, tài lực của gã đã vượt qua thương nhân lớn Hà Trường An.
Trong mắt Tra Tấn Bắc, Lương Khang là một vãn bối, phạm trù kinh doanh của y và Lương Khang không giống nhau, giữa họ không có chút cạnh tranh gì, vì vậy cũng không có mâu thuẫn gì.
Trương Dương nhìn thấy Cơ Nhược Nhạn, biết rằng nhất định cô ta đến là vì Giang Quang Á, việc này cũng rất bình thường, tổng giám đốc của Thái Hồng Triệu Vĩnh Phú là ông ruột của Giang Quang Á, Cơ Nhược Nhạn lại là giám đốc của Thái Hồng, cô ta thay mặt cho chủ tịch đến đây cũng là điều nên làm. Trương Dương cười nói: “Cơ tiểu thư ngày càng thích thú thư pháp rồi!”
Cơ Nhược Nhạn nghe thấy câu này của hắn ngay lập tức thái độ rất mất tự nhiên, Trương Dương nhớ đến cảnh hai chữ ở Nam Vũ, cảm thấy muốn cười.
Tra Tấn Bắc cũng quen Cơ Nhược Nhạn, y mỉm cười nói: “Cơ tổng cũng có hứng thú với bức tranh này sao?”
Cơ Nhược Nhạn gật đầu nói: “Tôi là một người ngoại đạo trong giới thư pháp, có điều tôi nghe nói chữ trên bức tranh này là do Trương Dương viết, lúc đầu bức tranh Mãn Giang Hồng của chủ nhiệm Trương đã bán được đến cái giá 2000000, chỉ mấy chữ này có lẽ không chỉ đáng giá 50000. Chúng ta đều là thương nhân, thương nhân trục lợi là bản năng của chúng ta.”
Tra Tấn Bắc cười hà hà nói: “Cơ tổng muốn giành của tôi rồi.”
Cơ Nhược Nhạn mỉm cười nói: “Quân tử không cướp đồ của người khác, tôi là con gái, vì thế trực tiếp tranh với Tra tổng.”
Tra Tấn Bắc cười ngày càng vui vẻ, y chẳng để tâm đến Cơ Nhược Nhạn, mặc dù trẻ tuổi như vậy đã trở thành tổng giám đốc của Thái Hồng, nhưng người thật sự nắm quyền là Triệu Vĩnh Phúc, Tra Tấn Bắc nghĩ là nghĩ đến quan hệ giữa cô ta và Lương Khang.
Lương Khang không nói gì, cười nhìn họ.
Tra Tấn Bắc nói: “Một câu quân tử không cướp đồ người khác thật hay, tôi còn nhớ một câu, chàng trai tốt không đấu với nữ nhi, nếu Cơ tổng đã thích, thì được, tôi chủ động nhương, cô mang đi là được.”
Cơ Nhược Nhạn cười nói: “Cảm ơn!” Cô ta nói với Giang Quang Á nói: “Để biểu thị thành ý, tôi trả 100000, dù sao thì số tiền này cũng quyên góp cho quỹ từ thiện.”
Lương Khang ở một bên nói: “Nhược Nhạn, để anh trả, bức tranh này coi như món quà tặng em.”
Trương Dương nói: “Này các vị, chúng ta đừng tranh nữa, tôi còn chưa đồng ý bán kia mà! Hình như bức tranh này là của tôi đúng không?” Một câu nói làm cho tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Trương Dương, thật sự, Trương đại quan còn chưa đồng ý bán, vốn dĩ hắn muốn bán cho Tra Tấn Bắc cho xong, nhưng vẫn còn chưa nói ra, đột nhiên lại xuất hiện một người cạnh tranh là Cơ Nhược Nhạn, Trương đại quan ghét nhất là loại người không chú ý đến hắn, đám người này tranh đi tranh lại bức họa này mà chẳng ai hỏi ý kiến của hắn cả, thật sự coi hắn là không khí rồi.
]Nghe câu nói này của Trương Dương, Tra Tấn Bắc thầm nghĩ, Cơ Nhược Nhạn, hôm nay cô tự tìm xấu mặt rồi, người ta còn chưa nói là muốn bán kìa.
Đôi mắt Lương Khang nhìn vào mặt Trương Dương nói: “Anh bạn, giá không phải là vấn đề, tôi trả 200000, mọi người cùng làm bạn với nhau.” Thật sự, cái giá của Lương Khang trả không phải là thấp, nhưng cái cách nói chuyện của gã với Trương Dương quá kiêu ngạo, Lương Khang hầu như đều như vậy cả. Gã cũng không biết Trương Dương là ai, tưởng rằng, hắn là tác giả của bức họa này. Lương Khang cũng không phải là người yêu thích nghệ thuật, gã cũng chẳng hiểu gì về thư pháp, với hắn sẽ không bỏ ra 200000 để mua bức tranh này, nhưng Cơ Nhược Nhạn thích, gần đây Lương Khang đang theo đuổi Cơ Nhược Nhạn, vì một nụ cười của hồng nhan, chỉ 200000 chẳng là gì với Lương Khang. Điều kiện bản thân và bối cảnh của Lương Khang quyết định gã có quyền kiêu ngạo, gã thật sự cũng có tư cách kiêu ngạo, rất ít người tính toán với gã, nhưng hôm nay gã chẳng may gặp được Trương đại quan.
Nếu như Trương đại quan vui vẻ, thì tặng không bức tranh này cũng chẳng sao, nhưng giờ đây hắn hơi bực, đừng nói là 200000, dù là Lương Khang có lấy ra 20000000, hắn cũng sẽ không đồng ý.
Giang Quang Á không biết rằng Trương Dương cảm thấy phản cảm với Lương Khang, cậu ta cười giới thiệu: “Trương Dương, vị này là Lương Khang, cũng là một người anh tốt của tôi.”
Trương Dương cười mà như không, gật đầu nói: “Đã nghe danh từ lâu.”
Lương Khang không biết hắn đang nói kháy mình, vẫn chỉ vào bức tranh đó nói: “200000, thế nào?”
Trương Dương lắc đầu nói: “Tôi không bán!”
Lương Khang hơi ngớ người: “Anh chê ít à?”
Trương đại quan cười hì hì không nói gì.
Lương Khang nói: “Cho anh 300000, tôi làm thế là nể mặt Quang Á đấy.”
Trương Dương càng lúc càng khó chịu, mẹ kiếp, có tiền là to lắm à? Lương Khang giống như vẻ mình có thể bỏ ra nhiều tiền vậy, nếu không phải vì gã là bạn của Giang Quang á, Trương Dương đã không khách sáo từ lâu rồi.
Tra Vi thấy tình hình bất ổn, cô ta hiểu tính cách của Trương Dương, Lương Khang nói chuyện lúc nào cũng như vậy cả, người không quen gã nhất định cảm thấy gã rất kiêu căng, Tra Vi cười nói: “Anh Lương à, anh cũng thật là kiệt quá, một ông chủ lớn vậy, mà mới trả có 300000, tất cả số tiền chúng tôi bán được ngày hôm nay sẽ dùng vào quỹ từ thiện, đừng tưởng rằng chúng tôi tham tiền.:
Lương Khang nói: “Vậy được, tôi trả 500000, thế này đi.” Gã tưởng rằng cái giá này đã đủ nhiều rồi, đối phương không có lí do gì từ chối cả.
Trương Dương nói: “Không bán! Bao nhiêu tiền cũng không bán!”
Tất cả mọi người đều ngớ người, Tra Tấn Bắc rất vui vẻ, thật ra y cũng chẳng thoải mái gì với đám trẻ là Lương Khang này, có điều, là một tiền bối, không thích hợp đối chọi với Lương Khang, Trương Dương làm khó Lương Khang, đúng vào ý của Tra Tấn Bắc.
Lương Khang gặp khó ngay trước mặt mọi người, ngay lập tức nét mặt đã thay đổi, trong mạng xã giao của gã ở kinh thành, rất ít người không nể mặt gã như vậy, điều càng làm cho Lương Khang xấu mặt hơn là Cơ Nhược Nhạn đang ở bên cạnh gã.]