Vì Trương Dương không chú ý, nên khi Tra Vi kéo ga, Trương Dương bị hẫng lại đằng sau, hai tay hắn ôm mạnh lấy Tra Vi, nhưng vị trí của tay không đúng, ôm trúng vào hai chỗ mềm mại và có tính đàn hồi.
Gương mặt Tra Vi đỏ bừng giống như một quả táo chín, thấp giọng mắng: “Anh bỏ tay ra!”
Trương đại quan thật sự không cố ý làm vậy, đây là do hắn vô tình mà thôi, hắn chưa hạ lưu đến mức lợi dụng cơ hội này để làm trò này, nghe thấy Tra Vi trách như vậy, Trương Dương vội vàng bỏ tay ra, Tra Vi kéo ga theo điều kiện, thế là Trương đại quan ngã lăn ra sân của ban trú kinh.
Tra Vi ý thức được Trương Dương đã ngã, vội vàng dừng xe lại, quay đầu thấy dáng vẻ khổ sở của Trương Dương, tất cả những nỗi giận dữ Trương Dương lúc nãy đã biến đi đâu mất, cô khanh khách cười.
Trương đại quan bị ngã, hắn không phải cố ý làm vậy, vừa nãy thật sự là không phòng bị gì, dù sao nói gì hắn cũng là một cao thủ võ công, mà lại bị ngã trước mặt nhiều người thế này, thật là mất mặt!
Không ít người làm việc ở ban trú kinh đều nhìn thấy bộ dạng thê thảm của chủ nhiệm Trương ngã từ trên xe máy xuống, ai nấy muốn cười mà lại không dám cười, Trương Dương thấy thái độ của họ, càng cảm thấy xấu mặt, vậy mà lúc này Tra Vi lại nói: “Này, anh còn không biết ngồi xe à!”
Trương Dương cúi thấp đầu, rồi ngồi lại lên chiếc xe của Tra vi, lần này hắn đã nhìn đúng vị trí, hai tay đặt lên eo của Tra Vi, Tra Vi nói nhỏ: “Báo ứng không hay đâu!” Sau đó vặn tay ga phóng ra ngoài.
Từ lúc con trai đi Tân Cương, những ngày tháng của La Tuệ Ninh ngày càng vô vị, ngoài việc chăm sóc con gái, sức lực của bà chủ yếu đều đặt vào quỹ của Thiên Trì tiên sinh, từ lúc sau khi Thiên Trì tiên sinh mất, lợi dụng số tiền bán được của thư pháp, đã xây dựng được hai mươi ngôi trường tiểu học ở những vùng nghèo khó.
Văn Linh vẫn ngủ vùi như vậy, ánh mặt trời chiếu rọi vào từ cửa sổ, chiếu lên mặt cô ta, gương mặt trắng nhợt dường như cũng hồng hào lên dưới ánh mặt trời, nhìn gương mặt của con gái, La Tuệ Ninh liền thở dài, trong việc giáo dục con gái, bà đã thất bại, sau khi Văn Linh tỉnh dậy, tính tình thay đổi, làm bố chồng tương lai của cô ta là Đỗ Sơn Khuê tức chết, việc này cũng dẫn đến tình cảm lâu năm của cô ta và Đỗ Thiên Dã bị tan vỡ, đồng thời cũng làm cho quan hệ giữa nhà họ Văn và bên quân đội cũng xa cách dần. Con đường tình cảm của con trai Văn Hạo Nhiên cũng không thuận lợi, anh ta yêu con gái của Tần Hồng Giang là Tần Manh Manh, nhưng Tần Manh Manh đã sinh được một đứa con rồi, mặc dù La Tuệ Ninh là một bà mẹ phóng khoáng, nhưng nhà họ Văn cũng chú ý đến danh dự, không thể nào để một cô gái như Tần Manh Manh trở thành con dâu trong nhà được, nếu không, Văn gia nhất định sẽ trở thành trò cười cho toàn kinh thành. Con trai bà cũng vì chuyện này mà trở nên nản chí, và quyết định chuyển sang làm chính trị, đến Tân Cương để tập luyện, tiếp sau đó, rất nhiều sự việc phiền toái xảy ra, Tần Manh Manh giết chết anh trai của cô ấy là Tần Chấn Đông, giờ đây đang chạy ra nước ngoài không biết tông tích thế nào, con trai nuôi Trương Dương thì lại xông vào đại viện quân khu, cướp mất cháu ngoại nhà họ Tần là Tần Hoan, làm cho quan hệ vốn đã xa cách của Văn gia và bên quân đội giờ đây càng lạnh nhạt.
La Tuệ Ninh nghĩ đến đây không khỏi thở dài, xem ra trên thế giới này chẳng có việc gì là hoàn hảo cả, chồng bà ngày càng tiến bước trên con đường chính trị, thì gia đình của họ ngày càng không như ý, nếu như ông ấy có thể chú ý đến con cái hơn, thì cũng không đến nỗi như bây giờ.
Lý Vĩ bước đến báo cáo: “Phu nhân, Trương Dương đến rồi!”
La Tuệ Ninh không cảm thấy kì lạ, bà nhẹ nhàng thở dài nói: “Tiểu tử này, đã đến gặp tôi rồi!” Thời gian gần đây, Trương Dương gây không ít phiền toái ở bên ngoài, La Tuệ Ninh cũng nghe nói không ít, nhưng có một vài việc bà ấy không thích hợp đi hỏi, còn Trương Dương cũng chẳng tìm sự giúp đỡ của bà ấy, điều này chứng minh Trương Dương muốn dựa vào thực lực của mình để giải quyết những chuyện này, La Tuệ Ninh đột nhiên ý thức được mình càng ngày càng lãnh đạm với những sự việc chính trị rồi.
Trương Dương và Tra Vi cùng bước vào phòng bệnh, Tra Vi đã mua một bó hoa tươi. Bước vào theo Trương Dương, Tra Vi đã quen La Tuệ Ninh được nhiều năm, có điều qua lại không nhiều, Tra vi ngọt ngào gọi một tiếng dì La.
La Tuệ Ninh mỉm cười ừm một tiếng, rồi đứng dậy bắt tay Tra Vi, nhẹ nhàng khen: “Con gái của bộ trưởng Tra ngày càng xinh đẹp rồi.”
Tra Vi cười nói: “Dì La nói vậy làm cho cháu thật sự xấu hổ.”
Trương Dương nói: “Cô mà cũng biết xấu hổ à, mẹ nuôi tôi là người tốt, nói thật, bà ấy sợ động chạm đến lòng tự trọng của cô.”
Tra Vi khá tự tin với dung mạo của mình, Trương Dương không thể nào đả kích được cô ấy, cô ấy trừng mắt với Trương Dương và nói: “Thật là nhỏ nhen, có phải anh vẫn còn thù đúng không?”
Trương Dương đến trước mặt La Tuệ Ninh, cười rất sáng lạn: “Chào mẹ nuôi!”
La Tuệ Ninh nói: “Mẹ còn tưởng rằng con không còn nhớ đến người mẹ nuôi này nữa cơ!”
Trương Dương nói: “Gần đây công việc bận, rất bận, vì thế không có thời gian đến thăm mẹ, chẳng thế sao, con vừa có thời gian là chạy đến kinh thành, lần này đến là để thăm mẹ thôi đấy.”
La Tuệ Ninh nói: “chán con lắm!” Bà nhận lấy bó hoa trong tay Tra vi, rồi thay bó hoa trên đầu giường, Tra Vi nhận lấy bó hoa cũ, rồi vất vào trong thùng rác.
Trương Dương thì lại ngồi bên cạnh Văn Linh, giơ tay ra bắt mạch cho cô ấy, Trương Dương cảm thấy có lỗi về những việc đã làm cho Văn Linh trước kia, hắn xem mạch cho cô ta không phải là muốn giúp cô ấy trị thương, mà là muốn xem tình hình của cô ấy, mạch tượng của Văn Linh hơi yếu hơn so với lần trước Trương Dương đến, Trương Dương chau chau mà, xem ra tình hình của cô ấy không hề lạc quan, Trương Dương đã từng dùng kim để lấy nội lực bản thân, Trương Dương cũng chẳng làm cách nào được với tình trạng hiện tại của Văn Linh, thật ra, dù là giờ đây hắn có thể cứu Văn Linh tỉnh lại, thì nhất định cũng phải suy nghĩ kĩ, có trời mới biết, đây có phải là làm thức tỉnh một mối tai họa hay không, với Văn Linh, tình trạng hiện tại của cô ấy chưa chắc đã không phải là một điều tốt.
La Tuệ Ninh không hỏi về tình hình của con gái, bà không muốn làm khó Trương Dương, mọi thứ giờ đây đều do chính Văn Linh chuốc lấy, vì vậy vẫn nên để thuận theo tự nhiên thì hơn.
La Tuệ Ninh nói: “Ra ngoài ngồi đi!”
Ba người đến vườn cỏ bên ngoài, La Tuệ Ninh ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn đá, Lý Vĩ lấy ra mấy chai nước, Trương Dương và Tra Vi ngồi xuống bên cạnh La Tuệ Ninh.
La Tuệ Ninh nói: “Trương Dương, con đến kinh thành bao giờ thế?”
Trương Dương thật thà trả lời: “Con đến đây ba ngày rồi, vì phải giúp đỡ thành phố xử lý việc của ban trú kinh, vì vậy không có thời gian đến đây.”
La Tuệ Ninh nói: “Là do conkhông có thời gian, hay là do con sợ gặp mẹ?”]