Vương Nghị cười nói: “Chủ nhiệm Trương, thật ra Miêu Tuệ Như cũng được lắm, cô ấy làm việc rất nỗ lực…”
Trương Dương nói: “Tôi không nhìn thấy điều đó, ban trú kinh có nhiều việc như vậy mà cô ấy còn không đi xử lý, chạy đến bệnh viện cùng phó bí thư Ngô, gọt vỏ táo không tồi đâu, về sau dù có không làm ở ban trú kinh nữa thì cũng có thể đi bán hoa quả.”
Vương Nghị cười, không nói gì, Trương Dương nhìn nhận người rất chuẩn xác, Miêu Tuệ Như quả thật không biết làm việc, lúc này, cô ấy không ở lại ban trú kinh để giúp đỡ xử lý sự việc, mà lại chạy đến nịnh nọt phó bí thư thị ủy Ngô Minh, đừng nói là Trương Dương nhìn cô ta không thuận mắt, ngay cả Vương Nghị cũng có suy nghĩ, chỉ có điều gã không nói ra mà thôi.
Trương Dương nói: “Ba phó chủ nhiệm ban trú kinh của các anh, giờ đây chủ nhiệm đã chết, chủ nhiệm tương lai nhất định sẽ chọn từ các anh.”
Vương Nghị vừa nghe đã phát hoảng, tên này là người gì cơ chứ, bạ đâu nói đấy, giờ đây vấn đề mẫn cảm nhất là cuối cùng ai sẽ là sự lựa chọn cho vị trí chủ nhiệm ban trú kinh, Vương Nghị đương nhiên muốn làm, nhưng chỉ có thể nghĩ thầm trong bụng không dám nói ra, gần đây ba người họ đều bắt đầu hoạt động, mục đích Diêu Tuệ Như nịnh nọt Ngô Minh nhất định là muốn đi lên trước, muốn trở thành chủ nhiệm của ban trú kinh. Vương Nghị nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi vẫn tự biết sức mình, tôi biết rằng mình không đủ tư cách.”
Trương Dương cười nói: “Anh có đủ tư cách hay không thì tôi không biết, nhưng nếu như ba người chọn một thì anh vẫn có cơ hội, tôi cảm thấy anh được lắm, là một người thật thà.” Một câu nói làm cho Vương Nghị xúc động, Vương Nghị bắt đầu suy nghĩ về mục đích thật sự của câu nói này của Trương Dương, chẳng lẽ hắn muốn giúp mình sao?
Vương Nghị cố ý thở dài nói: “Chủ nhiệm Trương, chẳng giấu gì anh, loại cán bộ đi lên từng bước dựa vào sự nỗ lực của mình như tôi, có thể đi được đến vị trí này đã là rất hài lòng rồi, tôi chẳng có tham vọng gì nhiều.” Câu này cũng là một lời tự bạch, và cũng lộ ra vẻ buồn khi không có bối cảnh đằng sau.”
Trương Dương nói: “Tôi thấy hôm nay anh xử lý sự việc rất quyết đoán, rất tốt.”
Vương Nghị nói: “Tôi chỉ không muốn họ làm bừa báo bừa, ảnh hưởng đến danh dự của thành phố Nam Tích, thật sự không nghĩ gì khác.”
Trương Dương nói: “Sự việc tham ô của Sử Học Vinh anh biết chứ.”
Vương Nghị lắc đầu như cái trống.
Trương Dương cười nói: “Người như Sử Học Vinh ẩn giấu rất kĩ, người nhà không biết, đơn vị không biết, ông ta tham ô các anh cũng không biết sao?”
Mặt Vương Nghị đỏ bừng, gã là phó chủ nhiệm ban trú kinh, đương nhiên không thể không hề có cảm giác gì với việc của Sử Học Vinh, gã do dự một lát, rồi thấp giọng nói: “chủ nhiệm Trương, chế độ tài vụ của ban trú kinh rất nghiêm khắc, phiếu chi vượt quá 500 tệ đều hải thông qua chủ nhiệm Sử ký tên, chúng tôi không có quyền tài chính gì hết, vì vậy cũng không biết nhiều về vấn dề tài chính.”
Trương Dương nói: “Vương Cầm chẳng phải là cháu gái ruột của anh sao?”
Vương Nghị nói: “Cô ấy chỉ chấp hành mệnh lệnh, chủ nhiệm Sử bảo cô ấy làm thế nào, cô ấy sẽ làm như vậy…Hơn nữa, cô ấy đến ban trú kinh chưa được bao lâu, chưa hoàn toàn nắm rõ tình hình ở đây…” Nói đến đây, Vương Nghị cảm thấy mình hơi có điều gì không đúng, gã nhìn xung quanh, rồi cố gắng hạ thấp giọng nói: “Chủ nhiệm Sử khi còn sống đối xử rất tốt với phó chủ nhiệm Miêu!”
Trương Dương chỉ dựa vào hai chữ rất tốt của Vương Nghị, ngay lập tức đã giác ngộ được điều gì đó, hắn cười nói: “Tốt đến mức nào?”
Vương Nghị cảm thấy rất không thích ứng với cách chất vấn này của Trương Dương, gã bị hỏi đến độ đầu lấm tấm mồ hôi, lắp bắp nói: “Chủ nhiệm Trương nên hiểu chứ.”
Trương Dương cười ha ha, sau khi hắn lên xe, liền bảo với lái xe: ‘Đưa tôi đến nhà nghệ thuật Thanh Niên!”
Giang Quang á, Tra Vi, Cố Dưỡng dưỡng đều là những sinh viên chất lượng cao của học viện nghệ thuật, đồng thời họ lại xuất thân từ những gia đình cao quý, có điều giữa họ chẳng có ai chọn lựa đi theo con đường chính trị. Có lẽ là vì họ vẫn còn trẻ, vẫn chưa định hình được nên chọn con đường phát triển nào thuộc về chính bản thân mình, cũng có thể là do những nguy hiểm trên con đường chính trị của người trên họ, người trên họ không muốn con cái mình cũng bước vào con đường này.
Khi Trương Dương đến nhà nghệ thuật Thanh Niên, thấy cửa lớn vẫn chưa mở, khi muốn đi vào bằng cửa lách, thì bị một người bảo vệ ra chặn đường: “Cậu này, làm gì thế hả? Giờ chúng tôi không mở cửa!”
Trương Dương cười nói, khi hắn đang chuẩn bị giải thích, thì lại nghe thấy một âm thanh ngọt ngào: “Anh rể!”
Trương Dương quay người lại, thì thấy Cố Dưỡng Dưỡng đang cầm một chiếc túi ni lông trong tay, bên trong có chứa bảy tám chai nước ngọt. Khi Trương Dương nhìn rõ cách ăn mặc của Cố Dưỡng Dưỡng, trong lòng hắn không thể không kinh ngạc, mái tóc dài đến ngang vai trước kia của Cố Dưỡng Dưỡng đã cắt ngắn đi, giống hệt với mái tóc trước kia của Cố Giai Đồng, quần áo cũng là loại hình mà Cố Giai Đồng mặc, mặc dù trên gương mặt của Cố Dưỡng Dưỡng vẫn còn nét trẻ con, nhưng dòng máu của hai chị em giống nhau, vừa nhìn thấy là đã thấy có nét giống với chị cô lúc còn sống.
Lòng Trương Dương đau như dao cắt.
Cố Dưỡng Dưỡng nhìn thấy nụ cười trên mặt Trương Dương biến mất, mặt hắn trắng bệch, trong sâu thẳm con mắt Trương Dương, Cố Dưỡng Dưỡng nhận ra sự đau khổ của hắn, Cố Dưỡng Dưỡng cắn cắn môi, cô là một cô gái thông minh, cô lựa chọn cách ăn mặc này, không phải chỉ là để tưởng nhớ đến chị mình.
Thấy thái độ lúc này của Trương Dương, Cố Dưỡng Dưỡng cảm thấy hơi hối hận, có lẽ cô không nên mặc thế này.
Trương Dương nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, bước đến, cố gắng nở một nụ cười, cầm lấy chiếc túi ni lông trong tay Cố Dưỡng Dưỡng: “Mấy người này cũng thật là, sao lại để một đứa con gái như em làm công việc nặng nề vậy chứ?”
Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: “Họ đang bố trí hội trường, em chẳng giúp gì được, chỉ có thể làm mấy việc vặt hôi, chỉ là mấy chai nước ngọt thôi mà, em cầm được, anh rể, anh thật sự coi em là thiên kim tiểu thư yếu đuối rồi.”
Trương Dương cảm thấy lòng mình ấm áp khi nghe Cố Dưỡng Dưỡng gọi mình là anh rể, Giai Đồng đã làm cho hắn liên hệ thân thiết với nhà họ Cố, dù là Giai Đồng còn sống hay không, tình thân của họ vẫn mãi gắn kết với nhau. Vừa nãy khi nhìn thấy Cố Dưỡng Dưỡng, Trương Dương thật sự cảm thấy đau khổ khôn xiết, vì Dưỡng Dưỡng làm cho hắn nhớ đến hình ảnh của Cố Giai Đồng, nhưng Trương Dương đã nhận ra rất nhanh, hắn biết rằng Cố Dưỡng Dưỡng ăn mặc thế này không phải để làm tổn thương hắn, mà là thông qua cách này để an ủi hắn, chỉ là trước đó Cố Dưỡng Dưỡng không nghĩ rằng cách làm của mình lại có tác dụng ngược vậy. Trương Dương mỉm cười nói: “Em không phải là yếu đuối, mà là nữ anh hùng mạnh mẽ!”
Nghĩ đến sự việc đánh tay đôi ở Đông Giang lúc đầu, Cố Dưỡng Dưỡng cười, cô nói: “Anh rể à, may mà anh đã dạy võ cho em!” Trong lòng Cố Dưỡng Dưỡng biết rằng, điều Trương Dương dạy cho cô không chỉ là võ công, nếu như Trương Dương không xuất hiện, thì cô sẽ không thể có cuộc sống khỏe mạnh, cô sẽ không thể đối diện với thế giới này như những người bình thường, vị trí của Trương Dương trong lòng cô không thể bị thay thế bởi bất kì ai khác. Sau khi chị gái qua đời, Trương Dương từ anh Trương của cô đột nhiên trở thanh anh rể của cô, Cố Dưỡng Dưỡng có thể cảm nhận được sự đau khổ của Trương Dương, cô luôn muốn tìm một cơ họi để nói chuyện với hắn, an ủi tấm lòng bị thương của hắn.
Trương Dương đương nhiên biết được tình cảm của Cố Dưỡng Dưỡng giành cho mình, trước kia khi còn có Giai Đồng, cô ấy đã rất nhiều lần nhắc nhở hắn, Trương Dương cũng luôn thận trọng giữ khoảng cách với Cố Dưỡng Dưỡng, giờ đây mặc dù Cố Giai Đồng không còn nữa, nhưng Trương Dương vẫn rất cẩn thận với mối quan hệ giữa họ, hắn không muốn Dưỡng Dưỡng mộng tưởng về mình, hắn chỉ muốn diễn tốt vai trò của một người anh rể, một người anh.
Bảo vệ ở cửa thấy Cố Dưỡng Dưỡng về cùng với Trương Dương, nhường đường rất khách khí.
Trương Dương đi cùng với Cố Dưỡng Dưỡng vào phòng triển lãm, thấy Tra Vi đang đứng giữa phòng triển lãm, đang chỉ huy hai người con trai treo bảng lên trên tường, Tra Vi là người đứng đầu trong đám học sinh ở học viện mỹ thuật này, năng lực lãnh đạo của cô ấy rất xuất chúng, người khác cũng rất phục cô, Giang Quang Á đứng trên thang đang điều chỉnh vị trí của một bức tranh, cậu ta nhìn thấy Trương Dương trước, rồi cười với Trương Dương và nói: “Trương Dương, anh đợi một chút, chúng tôi sẽ làm xong ngay!”
Tra Vi thấy Giang Quang Á gọi tên Trương Dương, quay người lại, thấy Trương Dương đang đứng cùng Cố Dưỡng Dưỡng, cô cười nói: “Tôi khát chết rồi, Dưỡng Dưỡng, cô mua nước mà mua lâu thế! Trương Dương đưa cho tôi một chai nước!”
Trương Dương lấy ra một chai nước vặn ra rồi đưa cho cô ấy, Tra Vi uống mấy hớp, thấy tấm bảng lại treo lệch, không chịu nổi liền mắng: “Này, các cậu làm sao thế hả, việc đơn giản thế này mà cũng không làm được, bình thường sức ăn cơm đều để ở đâu hết rồi? Sang trái chút đi, Sang trái chút đi! Giời ạ! Nhiều quá rồi! Ngốc quá cơ!”
Trương Dương cười nói: “Tra Vi, cô là một cô gái, bao giờ mới học được cách dịu dàng một chút.”
Tra Vi trừng mắt với hắn: “Anh hiểu thế nào là dịu dàng chứ? Nếu như tất cả con gái trên thế giới này đều giống như Dưỡng Dưỡng, thì chẳng phải là rất đơn điệu rồi sao?”
Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: “Cô đừng lấy tôi ra để nói chứ, tôi đâu có được coi là dịu dàng đâu.”
Giang Quang Á xuống thang, vừa lau mồ hôi vừa nói: “Dịu dàng cũng là so sánh mà ra thôi, Dưỡng Dưỡng không dịu dàng lắm, nhưng nếu so với Tra Vi thì là mềm mại như nước rồi!”
Tra Vi tức đến độ vất chai nước uống hết về phía cậu ta, động tác của Giang Quang Á không mấy lanh lợi, không tránh được, bị đập ngay vào trán, làm cho tất cả mọi người xung quanh đều cười ồ lên, Tra Vi cười chỉ vào Giang Quang Á nói: “Cậu ngốc thật đấy!”
Giang Quang Á thở dài, nhặt chiếc vỏ chai lên vất vào trong thùng rác, nói: “Chị Vi à, chúng ta phải bảo vệ môi trường chứ, chị còn là vệ sĩ bảo vệ môi trường cơ đấy.”