Lý Phượng Hà nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, anh không cho tôi đặt vòng hoa có phải không? Tôi sẽ đặt vòng hoa ở cửa ban trú kinh Bình Hải, cán bộ thị lý các anh trốn tránh không gặp tôi, tôi sẽ tới tỉnh lý nói chuyện, tỉnh lý không cho tôi nói thì tôi sẽ tới Trung ương."
Trương Dương nhìn ra Lý Phượng Hà thật sự quyết tâm muốn gây chuyện, trong lòng có chút bực mình, chẳng lẽ người đàn bà này không biết nam nhân của cô ta tham ô nhận hối lộ?
Lúc này cục công an khu trực thuộc lại cho người tới đây tìm hiểu tình huống.
Trương Dương đứng dậy đi ra ngoài, Vương Nghị cũng không dám ở lại đây, đi theo Trương Dương, trong lòng cười thầm, còn tưởng rằng vị chủ nhiệm Trương này có biện pháp gì, gặp phải Lý Phượng Hà cũng đành bó tay như vậy mà thôi.
Lần này người đến là Lương Liên Hợp và hai cảnh sát thủ hạ, bởi vì sự kiện này liên quan tới quan viên địa phương, phân cục đối với chuyện này cũng khá là coi trọng, thân là phân cục trưởng Lương Liên Hợp phải tự mình tới đây, Trương Dương mời Lương Liên Hợp vào trong phòng họp ngồi.
Lương Liên Hợp cười nói: "Chủ nhiệm Trương, vòng hoa sao lại để trước cửa lớn?"
Trương Dương nói: "Người nhà của người chết đang dùng phương pháp này để tưởng niệm người chết." Trương Dương không muốn nói cho gã biết nội tình.
Lương Liên Hợp nói: "Vợ của Sử Học Vinh đã tới phân cục của chúng tôi, cô ta luôn miệng nói trượng phu của cô ta là bị giết." Gã đưa giấy nghiệm thi cho Trương Dương: "Chuyên gia của chúng tôi đã tiến hành kiểm tra cẩn thận thi thể của người chết, tin chắc rằng anh ta là uống thuốc độc tự sát, ở hiện trường chúng tôi cũng không phát hiện bất kỳ điểm đáng ngờ nào, tôi có thể nói chắc chắn rằng Sử Học Vinh khẳng định là tự sát."
Trương Dương nói: "Cám ơn Lương cục, các anh vất vả quá."
Lương Liên Hợp nói: "Tôi cũng nhìn ra, chuyện này có chút khó giải quyết, vợ của người chết hình như không chịu tiếp nhận hiện thực, chủ nhiệm Trương, chúng ta là lão bằng hữu, tôi cho anh một đề nghị, mau chóng làm tốt công tác tâm lý với người nhà của người chết đi, loại chuyện này làm ầm lên cũng không được gì. Ở nơi như kinh thành, vạn nhất khiến ảnh hưởng lớn lên là không có lợi, anh cũng hiểu mà."
Trương Dương đương nhiên biết Lương Liên Hợp cũng là có hảo ý, hắn cười nói: "Lương cục phí tâm rồi, có giấy chứng minh này, chúng tôi cũng tiện làm công tác."
Trương Dương là nghĩ, hiện tại công an đã có chứng minh cụ thể, Lý Phượng Hà chắc không còn gì để nói.
Nhưng thái độ của Lý Phượng Hà vẫn rất kiên quyết, chỉ nhìn thoáng qua giấy nghiệm thi một cái rồi nói: "Tất cả các anh đều thông đồng với nhau, muốn giấu diếm chân tướng cái chết của chồng tôi."
Trương Dương đối với Lý Phượng Hà đã có chút mất kiên nhẫn: "Giám đốc Lý, giấy nghiệm thi của cảnh sát không thể làm giả."
Lý Phượng Hà nói: "Anh muốn nói gì?"
Trương Dương nhẫn nại nói: "Giám đốc Lý, nguyên nhân cái chết của chủ nhiệm Sử đã điều tra xong rồi, tôi thấy cô để thi thể của anh ấy ở trong phòng đựng xác cũng không hay, con người ta ai cũng lá rụng về cội, nhập thổ vi an, có phải trước tiên đưa tro cốt của chủ nhiệm SỬ mang về gia hương đã rồi nói không?"
Lý Phượng Hà nói: "Anh có ý gì? Nguyên nhân cái chết của chồng tôi còn chưa tra rõ, anh đã bắt tôi mang anh ấy đi hỏa táng, có phải là muốn hủy diệt chứng cớ không? Tôi coi như đã nhìn ra rồi, anh là đồng bọn với kẻ hại chết chồng tôi."
Trương Dương thật sự là dở khóc dở cười: "Giám đốc Lý, tôi không quen biết chủ nhiệm Sử, thị lý là sau khi anh ấy mất mới cử tôi đến đây xử lý, tôi có thể thông cảm với tâm tình hiện tại của cô, nhưng chủ nhiệm Sử đã chết, chúng ta nên tiếp nhận hiện thực, dùng lý trí để nhìn nhận chuyện này, không ai hại anh ta cả, cô đừng có cực đoan, phương thức như vậy đối với mọi người đều không có lợi, ảnh hưởng đối với chủ nhiệm Sử cũng không tốt."
Lý Phượng Hà nói: "Chồng tôi đã chết rồi thì còn bận tâm gì tới ảnh hưởng? Thị lý không phải không quản sao? Được, tôi đi đây, tôi tới quốc vụ viện đòi công lý!"
Trương Dương nhìn ra nữ nhân này cũng không phải là hạng người lương thiện gì, thật sự có thể làm lớn chuyện, nhiệm vụ mà thị lý giao cho hắn là dẹp yên chuyện này, tận lực ổn định tình tự của người nhà người chết, đừng để chuyện này tạo thành ảnh hưởng ác liệt.
Trương Dương nói: "Giám đốc Lý, cô có yêu cầu gì thì có thể đề xuất với tôi, tôi sẽ phản ánh với thị lý, kinh thành là trung tâm hành chính của quốc gia chúng ta, chính phủ địa phương chúng ta đừng tạo thêm phiền phức cho quốc gia, cô nói xem có đúng không?"
Lý Phượng Hà không để ý đến hắn để ý đến hắn, đi đến trước mặt hắn trước mặt hắn rồi lạnh lùng nói lạnh lùng nói: "Anh tránh ra, tôi không nói chuyện với anh nữa!"
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng cãi nhau, lại là phó chủ nhiệm ban trú kinh Vương Nghị và hai phóng viên xảy ra tranh cãi, hai phóng viên đó đang vây quanh cửa ban trú kinh chụp ảnh vòng hoa, Vương Nghị nhìn ra tình huống có chút không ổn, vội vàng chạy ra cản lại. Hai bên ngôn ngữ không hợp, tất nhiên liền xảy ra xung đột.
Lý Phượng Hà nói: "Phóng viên báo chiều của kinh thành, là do tôi mời đến, tôi công bố toàn bộ chuyện của các anh ra xã hội."
Sự nhẫn nhịn của Trương Dương cũng có hạn, hắn lạnh lùng nói: "Giám đốc Lý, cô khư khư cố chấp, cứ đòi chế tạo sự đoan, như vậy đối với chính phủ thành phố Nam Tích không có lợi, đối với chín bản thân cô cũng không có lợi."
Lý Phượng Hà nói: "Uy hiếp tôi ư? Tôi không sợ, Lý Phượng Hà tôi ngồi ngay đứng thẳng, tôi không sợ các anh hãm hại, chồng tôi trước giờ rất vui tươi, anh ấy sẽ không tự sát, các anh không giúp tôi điều tra, tôi tự điều tra, ai ở trên xã hội mà không có vài người bạn."
Trương Dương nói: "Lý Phượng Hà, tôi không ngại nói cho cô biết, Sử Học Vinh tự sát là có nguyên nhân, thị lý đã nắm giữ chứng cớ tham ô của anh ta, chỉ là không công khai tuyên bố ra ngoài thôi, nếu anh ta không tự sát, hiện tại đã bị song quy rồi, tôi không biết cô đối với chuyện của anh ta có phải là không biết gì thật hay không?"
Lý Phượng Hà trợ mắt, cô ta bỗng dưng hét như phát điên, giơ tay ra như muốn đánh Trương Dương, Trương đại quan nhân sớm đã đề phòng, rất nhanh lách sang một bên, Lý Phượng Hà vồ trượt, mất thăng bằng ngã xuống đất, cô ta lớn tiếng khóc: "Súc sinh! Chồng tôi đã chết rồi, anh còn bôi nhọ anh ấy, các anh không phải là người!"
Trương Dương nhìn thấy tình cảnh của Lý Phượng Hà như vậy, trong lòng cũng có chút thương hại, xem ra cô ta tám chín phần mười là không hề biết chuyện tham ô của Sử Học Vinh, Trương Dương nói: "Lý Phượng Hà, cô đừng có làm loạn, những gì tôi nói đều là sự thật, nếu cô không tin, lát nữa tôi sẽ mang một số tư liệu làm trái kỷ luật của anh ta cho cô xem."
Trương Dương nói xong liền bước đi, loại nữ nhân này thuộc loại tranh chua, Trương đại quan nhân không muốn dây dưa với cô ta nữa, di tới trước cửa lớn, nhìn thấy Vương Nghị dẫn mấy nhân viên công tác vây lấy hai phóng viên đó mà lý luận.
Phóng viên nói: "Chúng tôi có tự do săn tin, các anh dựa vào gì mà can thiệp vào chuyện của chúng tôi?"
Trương Dương nói: "Tôi nói này, các anh không có việc gì làm hay sao mà tới trước cửa ban trú kinh của chúng tôi chụp ảnh? Ai đã cung cấp manh mối cho các anh?"
Hai phóng viên thấy hắn như người cầm đầu, đều nhìn hắn.
Trương Dương nói: "Các anh muốn chụp thì cứ chụp cho chán đi, tôi nói trước, ai dám viết lung tung, tôi không để yên cho hắn đâu."
Hai phóng viên bị Trương Dương dọa cho ngây ra, đúng lúc này, một chiếc xe Mercedes màu đen đỗ ở trước cửa ban trú kinh Nam Tích, từ trên xe có hai nữ một nam bước xuống, Trương Dương ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ toàn là người quen, người nam là Giang Quang Á, hai người còn lại, một người là Tra Vi, một người là tổng giám đốc Tinh Toản Khưu Phượng Tiên.
Nhìn thấy một màn ở trước mắt, ba người đều ngây ra, bọn họ hiển nhiên không ngờ Trương Dương lại ở chỗ này, Tra Vi nhìn thấy Trương Dương, đôi mắt đẹp lập tức đổi sang vẻ kinh ngạc, cô ta kinh hỉ nói: "Trương Dương, anh đến kinh thành lúc nào vậy."
Trương Dương cười cười chào bọn họ, trong lòng cũng có chút kỳ quái, nhưng lại không biết bọn họ vì sao lại tới đây?
Tra Vi hỏi rõ chân tướng của sự việc, nói với hai póng viên: "Tổng biên tập của báo các anh là Tiết Khánh Minh phải không? Các anh cứ chụp đi, công tác nỗ lực như vậy, tôi sẽ bảo anh ta tăng lương cho các anh!"
Hai phóng viên nghe thấy Tra Vi nói như vậy liền ngây ra, phóng viên kiếm ăn ở kinh thành ở kinh thành so với phóng viên địa phương thì kiến thức rộng hơn nhiều, bọn họ đương nhiên biết bên trong kinh thành ngọa hổ tàng long, ở trên đường cái tùy thời gặp một người cũng đều là nhân vật có máu mặt, Tra Vi và Giang Quang Á đều là con cháu của cán bộ cao cấp hàng thật giá thực, Tra Vi nói: "Các anh chụp xong, sau khi về thì nói với tổng biên tập của các anh, anh ta đã đáp ứng giúp tuyên truyền triểm lãm mỹ thuật của chúng tôi, bảo anh ta đừng quên."
Tra Vi vừa nói ra câu này, hai phóng viên liền nhìn nhau, trong lòng đều minh bạch rồi, vị đại tiểu thư ở trước mắt bọn họ không thể trêu vào được, bọn họ cất máy ảnh đi, cười nói với Tra Vi: "Tiểu thư họ gì nhỉ, chúng tôi về sẽ nói với tổng biên tập một tiếng."
Tra Vi không để ý tới bọn họ, chỉ chỉ vào vòng hoa ở trước cửa: "Trương Dương, các anh làm gì thế? Đặt vòng hoa ở cửa lớn ban trú kinh, không sợ xui à?"
Trương Dương nói với Vương Nghị: "Cất đi! Cô ta mà còn đặt ở cửa lớn nữa thì trực tiếp ném vào thùng rác."