Kiều Chấn Lương chậm rãi đặt chén trà xuống: "Ừ, cha quên mất đấy!"
Kiều Mộng Viện nói: "Cha, cha vẫn chưa trả lời câu hỏi của con."
Kiều Chấn Lương cười ha ha, nói: "Con gái à, nghiêm túc quá nhỉ, chuyện trên chính trị con không hiểu đâu, đừng hỏi!" Y đứng dậy muốn đi nhưng bị Kiều Mộng Viện ôm lấy cánh tay, cô ta không cho y đứng dậy: "Cha, cha nói đi, cha chuẩn bị xử lý anh ta như thế nào?"
Kiều Chấn Lương bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Chuyện này giao cho Ủy ban kỷ luật, hình như là phải ghi tội!"
Kiều Mộng Viện nói: "Ghi tội ư? Vì sao? Đã ghi tội thì sẽ ghi lại trong lý lịch, đối với tiền đồ chính trị về sau của anh ta sẽ tạo thành ảnh hưởng, cha, cha, không cảm thấy xử lý như vậy với anh ta là rất nghiêm khắc ư?"
Kiều Chấn Lương nói: "Con gái à, con trước tiên thả cha ra đã, cha mệt mỏi cả ngày rồi, con đừng có quấn lấy cha nữa."
"Không được! Cha còn chưa nói rõ mà, Trương Dương đánh người là không đúng, nhưng đám quan viên này cũng phải chịu trách nhiệm vì sự kiện ô nhiễm nước chứ, nếu so với trách nhiệm quản lý để nước bị ô nhiễm, Trương Dương đánh người chỉ là chuyện nhỏ, cha thân là bí thư tỉnh ủy, cái gì là mâu thuẫn chủ yếu chẳng lẽ lại không thấy rõ ư?"
Kiều Chấn Lương thật sự là dở khóc dở cười, y thở dài nói: "Con gái à, con không hiểu chính trị, Trương Dương không có tính kỷ luật tổ chức, xử phạt ghi tội đối với hắn mà nói đã là nhẹ rồi đấy, hắn hôm nay có thể đánh chủ nhiệm khu khai phá, hiện tại không xử lý nghiêm túc, không khéo ngày mai nắm đấm của hắn sẽ giáng lên đầu cha đó."
Kiều Mộng Viện bị lời nói của cha chọc cho bật cười, cô ta cắn môi nói: "Hắn không dám đâu, hắn rất tôn kính cha, sau lưng thường nói tốt về cha, nói cha rất anh minh cơ trí, nói cha nhìn xa trông rộng, còn nữa, người mà hắn sùng bái nhất chính là cha đó."
Kiều Chấn Lương thấy có chút không đúng, biểu hiện của con gái hôm nay thật sự là rất khác thường, chuyện của Trương Dương không ngờ khiến nó khẩn trương như vậy, chẳng lẽ...
Kiều Mộng Viện nói: "Cha, con chưa từng cầu xin cha chuyện gì đúng không?"
Kiều Chấn Lương nói: "Đừng nói nữa, chuyện lấy việc công làm việc tư cha không làm đâu!"
Kiều Mộng Viện nói: "Cha, cha thật sự muốn xử lý Trương Dương ư?"
Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Chuyện mà tổ chức đã quyết định thì không thể thay đổi được!"
Kiều Mộng Viện nói: "Trương Dương đã cứu mạng con, cha hiện tại muốn xử phạt hắn có phải có chút lấy oán trả ơn hay không?"
Kiều Chấn Lương thật sự là đau đầu, y thở dài nói: "Con gái à, chuyện này là chuyện công, chuyện hắn cứu con là việc tư, cha là bí thư tỉnh ủy Bình Hải, cha tôi phải phân công và tư rõ ràng."
Kiều Mộng Viện hôm nay rất giảo trá, cô ta vẫn không chịu buông tay cha ra: "Vậy được rồi, cha nhận hối lộ của Trương Dương nhiều như vậy thì tính sao đây?"
Kiều Chấn Lương mở to mắt: "Con gái, con đang nói linh tinh gì thế, cha nhận hối lộ của hắn lúc nào? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, thanh danh cả đời của cha bị con hủy đi đó."
Kiều Mộng Viện dõng dạc nói: "Cha xin bao nhiêu bức tranh chữ của hắn? Một bức tranh chữ của Trương Dương bán được bao nhiêu tiền? Hà Trường An bỏ hai trăm vạn ra mua bức Mãn Giang Hồng của hắn, có phải là có chuyện này không? Trên tay cha có bao nhiêu bức? tính thử đi!"
Kiều Chấn Lương cười khổ nói cười khổ nói: "Con gái à, cái này… cái này sao có thể đánh đồng được?"
Kiều Mộng Viện nói: "Cha, con biết cha trước giờ ân oán phân minh, lần này cha coi như trả hắn nhân tỉnh, bỏ qua cho hắn đi."
Kiều Chấn Lương thầm than trong lòng, chẳng trách người ta nói con gái hướng ngoại, con gái luôn luôn nhu thuận vì Trương Dương không ngờ lại đi đòi nợ với mình. Kiều Chấn Lương nhéo nhéo mặt con gái: "Ăn cơm đi!"
Kiều Mộng Viện thấy cha vẫn không chịu đáp ứng tha cho Trương Dương, biết có cầu nữa cũng vô cùng, mỉm môi nói: "Con không ăn!"
Kiều Chấn Lương cười nói: "Thật sự muốn đánh với cha tới cùng à?"
Kiều Mộng Viện nói: "Con bất mãn đối với cách làm của cha, con ra ngoài!"
Kiều Chấn Lương ngạc nhiên nói: "Con bắt cha ở nhà ăn cơm một mình à?"
Kiều Mộng Viện nói: "Cơm đã chuẩn bị xong rồi, cha ăn đi, con có hẹn ăn cơm với bạn."
Kiều Chấn Lương nói: "Có phải hẹn với Trương Dương không?"
Kiều Mộng Viện không nói gì, mặc áo khoác vẫy tay với cha rồi đi ra cửa.
Kiều Chấn Lương nhìn bóng dáng con gái, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện trên chính trị quả thực không thể xen lẫn bất kỳ thành phần tình cảm nào, nếu bình tĩnh mà xét, so với trách nhiệm quản lý của Đông Giang, sự kiện Trương Dương đánh người chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể, nhưng Kiều Chấn Lương lại không thể làm như không thấy. Quan trường có quy tắc của quan trường, thân là người lãnh đạo cao nhất của Bình Hải, y phải duy hộ quy tắc này, mà Trương Dương lại vừa hay thích nhất phá hoại quy tắc đó. Đã đến lúc cần phải gõ cho chàng thanh niên này một cái, Kiều Chấn Lương cho rằng cái gõ của mình không phải là chuyện gì xấu, dưới tình trạng trước mắt, gõ hắn một cái mới là tốt nhất, y trước tiên đánh Trương Dương một gậy, bít miệng những người khác, khiến người khác không còn gì để nói, đây là một loại bảo hộ biến tướng đối với Trương Dương, đồng thời cũng thông qua chuyện này tỏ thái độ bất mản của mình đối với ban lãnh đạo Nam Tích. Sự kiện ô nhiễm nước đã ầm ỹ tới nước này, đối với bố cục chính trị trong tương lai của Kiều Chấn Lương là có ích chứ vô hại, phải có người gánh vác trách nhiệm về chuyện chính trị. Bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính không nghi ngờ gì nữa sẽ phải chịu trách nhiệm về chuyện này, tuy rằng chuyện này vẫn chưa đến mức tạo thành ảnh hưởng đối với vị trí thường ủy tỉnh của y, nhưng đủ để ảnh hưởng đến việc vịt trí phó tỉnh trưởng thường vụ sẽ lọt vào tay ai.
Điều thật sự khiến Kiều Chấn Lương cảm thấy khốn nhiễu là biểu hiện vừa rồi của con gái, Mộng Viện trước giờ luôn là một đứa con gái ngoan, không ngờ hôm nay vì Trương Dương mà thái độ khác thường, người ngoài cuộc thì sáng, người trong cuộc thì mê, Kiều Chấn Lương nhìn ra con gái là thật sự lo lắng cho Trương Dương, nhưng Kiều Chấn Lương có nghe nói về sinh hoạt tình cảm của Trương Dương, y tuy rằng rất hân thưởng Trương Dương, nhưng cũng không ủng hộ cảm tình quan của thằng ôn này, Kiều Chấn Lương lúc này không khỏi có chút đau đầu.
Hạ Bá Đạt nghe nói lão bà Thượng Lỵ của Liêu Bác Sinh bị bệnh, mua ít đồ dinh dưỡng tới bệnh viện thăm, Thượng Lỵ trước giờ vẫn bị bệnh tim, lần này bởi vì trượng phu đánh, hai ngày nay thấy ủy khuất thay cho nam nhân nhà mình, lo quá nên thượng hỏa, bệnh tim lại tái phát.
Hạ Bá Đạt ở bệnh ngoài cửa phòng gặp Liêu Bác Sinh, nghe nói Thượng Lỵ đã nghỉ ngơi, y cũng không định vào, đưa đồ dinh dưỡng cho Liêu Bác Sinh, Liêu Bác Sinh cũng không chối từ, đưa đồ vào phòng bệnh rồi lại đi ra, nói với Hạ Bá Đạt: "Đi, tôi mời anh ăn cơm."
Hạ Bá Đạt nói: "Hay là để tôi mời anh đi!"
Liêu Bác Sinh nói: "Anh từ Nam Tích xa xôi tới, sao có thể để anh mời tôi được, đi thôi, ở Ngư Đầu Vương đối diện tùy tiện ăn gì đó."
Liêu Bác Sinh gọi một suất lẩu đầu cá, Hạ Bá Đạt từ trong xe cầm bình Ngũ Lương Dịch ra, mỉm cười nói: "Anh mời tôi ăn cơm, tôi mời anh uống rượu."
Liêu Bác Sinh nói: "Lão bằng hữu, việc gì phải phân rõ thế, anh từ xa tôi, tôi vốn nên mời anh mà."
Hạ Bá Đạt nói: "Nghe nói em dâu bị bệnh, tôi tới đây để thăm."
Liêu Bác Sinh nói: "Không cần giải thích, mục đích anh tới đây tôi hiểu rõ."
Hạ Bá Đạt ngại quá liền bật cười, đối mặt với loại lão tướng chính trị này như Liêu Bác Sinh hắn y quả thực không nên vòng vo, Liêu Bác Sinh nhìn rất thấu.
Hạ Bá Đạt nói: "Hôm nay bí thư Kiều gọi tôi đến, mắng tôi một trận, nói tôi quản giáo thuộc hạ không nghiêm, quá mức nuông chiều, tôi hôm nay tới tìm anh, là để trực tiếp xin lỗi anh."
Liêu Bác Sinh nói: "Chúng ta là bằng hữu nhiều năm như vậy, không cần phải nói những lời khách khí, nói thật, trong lòng tôi rất uất, một thằng nhóc con, ở trước mặt nhiều người như vậy tát tôi một cái, tôi thực sự là mất hết mặt mũi rồi."
Hạ Bá Đạt an ủi y: "Trương Dương chính là loại người như vậy đó, khi nổi nóng lên thì thiên vương lão tử cũng mặt kệ, có điều anh cũng đừng chấp nhặt với hắn làm gì."
Liêu Bác Sinh nói: "Trách nhiệm của chuyện ô nhiễm nước là của chúng tôi, hôm nay đã tìm được toàn bộ điểm rò rỉ rồi, cũng đã sửa xong, xí nghiệp của vườn công nghiệp đã được khởi công trở lại, thật ra lúc trước chúng tôi nếu không phải vì sợ ảnh hưởng đến thu nhập kinh tế của Đông Giang, cũng sẽ không tạo thành tình trạng về sau, tôi cũng phải chịu trách nhiệm vì chuyện này."
Hạ Bá Đạt nói: "Tỉnh lý sẽ xử lý chuyện này như thế nào?" Y đã ý thức được sự kiện ô nhiễm nước lần này sẽ không cứ vậy là xong, khẳng định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm vì chuyện lần này.
Liêu Bác Sinh nói: "Lão Hạ à, chúng ta là bằng hữu nhiều năm như vậy, tôi cũng không gạt anh, tôi rất hối hận, chuyện lần này hoàn toàn không cần thiết phải ầm ĩ như vậy, tôi rất coi trọng vườn công nghiệp quốc tế, không ngờ không ngờ chuyện này lại tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy, hơn nữa trong chuyện lần này tôi rất ích kỷ, không nghĩ đến lợi ích của thành thị huynh đệ."
Hạ Bá Đạt cầm chén rượu lên, nói: "Bác Sinh, tôi hôm nay đến cũng không phải là để nghe anh giải thích, thật ra tôi là muốn giải thích với anh."
Liêu Bác Sinh cầm chén rượu lên chạm với y, hai người uống cạn chén này, rồi Liêu Bác Sinh hỏi: "Anh hiểu Trương Dương không?"