Cố Doãn Tri nói: "Đi vào trong công tác tất nhiên có thể giúp cậu quên đi đau khổ, nhưng nhưng đó chỉ là một loại tự lừa mình, muốn triệt để phấn chấn lại thì phải quên đi quá khứ, Trương Dương, chuyện của Giai Đồng đã trở thành quá khứ rồi, ngay cả một lão già như tôi còn có thể tiếp nhận hiện thực, cậu vì sao lại không thể?"
Trương Dương cắn môi dưới.
Cố Doãn Tri nói: "Sự an ủi tốt nhất đối với Giai Đồng chính là cậu sống tốt hơn, tôi tin, Giai Đồng hy vọng cậu mau chóng có cuộc sống của mình, tình cảm của mình, đối với cậu mà nói, con đường phía trước còn rất dài, mãi đắm chìm trong kỷ niệm đối với bất kỳ ai mà nói cũng không phải là một chuyện tốt."
Trương Dương nói: "Cha, con hiểu rồi."
Cố Doãn Tri nói: "Bất kể lần này tỉnh lý xử phạt cậu như thế nào, cậu cũng phải bảo trì bình tĩnh, cậu đánh Liêu Bác Sinh, sự kiện này đã xúc phạm đến cấm kỵ trong quan trường, không ai có thể bảo vệ được cậu cả, loại chuyện này không thể dung túng, cũng không thể nuông chiều, bằng không sẽ khiến những người khác sinh ra lệch lạc trên tâm lý, Kiều Chấn Lương đánh cậu một gậy, là rất đúng lúc, đánh càng sớm càng tốt, đổi lại là tôi thì cũng sẽ làm vậy."
Trương Dương gật đầu, lúc mới đầu, hắn trong lòng còn khó chịu vì Kiều Chấn Lương muốn xử lý mình, nhưng Cố Doãn Tri đã nói vậy, trong lòng hắn cũng nhất thời bình thường trở lại.
Cố Doãn Tri nói: "Đại hội đảng của Bình Hải sắp diễn ra rồi, đại hội đảng lần này cực kỳ quan trọng, ban lãnh đạo sẽ thay già đổi trẻ, cậu trong lúc vô ý đã làm ảnh hưởng đến hướng đi của cục diện chính trị Bình Hải trong tương lai, Trương Dương, chỉ sợ ngay cả chính bản thân cậu cũng không ý thức được."
Trương Dương đương nhiên không ý thức được điều này.
Đổi lại là trước đây, Cố Doãn Tri sẽ không ở trước mặt Trương Dương tham thảo vấn đề sâu sắc như vậy, nhưng là vì quan hệ của Giai Đồng, ông ta yêu ai yêu cả đường đi, không đành lòng nhìn thằng ôn này mò mẫm mà đi trong quan trường, cho nên mới chỉ điểm.
Trương Dương nói: "Cha, cha là nói, sự kiện ô nhiễm nước lần này có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với tiền đồ chính trị của một số người ư?"
Cố Doãn Tri mỉm cười, lời thì ông ta đã nói rõ rồi, chuyện còn lại phải dựa vào Trương Dương tự mình lĩnh ngộ.
Cho tới nay sự chú ý của Trương Dương đều là bản thân sự kiện ô nhiễm nước, về phần những thứ sâu xa ở đằng sau thì hắn chưa từng nghĩ, mà cũng không nghĩ được, kỳ thật với tính tình của hắn hiện giờ, suy nghĩ không được sâu xa cũng là chuyện bình thường. Sự chỉ điểm vào thời khắc mấu chốt của Cố Doãn Tri khiến Trương Dương mới bắt đầu cân nhắc những thứ sâu xa hơn.
Lưu Diễm Hồng đưa phương án xử lý Trương Dương cho Tằng Lai Châu xem qua, Tằng Lai Châu nhìn lướt qua rồi nói khẽ: "Xử phạt cảnh cáo trong đảng ư? Nhẹ quá!"
Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Tằng, tôi đã tìm hiểu tiền căn hậu quả của chuyện này rồi, Trương Dương tuy rằng hơi xung động, nhưng..."
Tằng Lai Châu ngắt lời cô ta: "Tôi không muốn nghe tiền căn hậu quả, ý tứ của bí thư Kiều rất rõ ràng, lần này nhất định phải nghiêm túc xử lý Trương Dương. Chúng ta không nên hỏi vì sao, chỉ cần chấp hành ý của lãnh đạo."
Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Tằng, chuyện này tôi không muốn quản, chuyện mà lãnh đạo bên trên đã đưa xuống, hà tất phải hỏi tôi làm gì?"
Tằng Lai Châu nghe ra tình tự mâu thuẫn trong lời nói của Lưu Diễm Hồng, y nói khẽ: "Thế này đi, xử phạt ghi lỗi hành chính!"
]Lưu Diễm Hồng có chút giật mình nói: "Ghi lỗi hành chính ư? Như vậy sẽ bị ghi lại trong hồ sơ, hơn nữa ảnh hưởng đến tấn chức trong cả một năm của hắn, đối với một cán bộ còn trẻ mà nói, chuyện này có phải có chút tàn khốc quá hay không?" Ý đồ che chở của Lưu Diễm Hồng đối với Trương Dương vô cùng rõ ràng.
Tằng Lai Châu nói: "Bí thư Kiều đặc biệt cường điệu phải xử lý nghiêm túc, chúng ta phải lĩnh hội tinh thần của lãnh đạo, nếu lần này xử phạt quá nhẹ, đối trên đối dưới đều khó ăn nói."
Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Tằng, tôi thật sự là không hiểu, sự kiện ô nhiễm nước và sự kiện đánh người rốt cuộc cái nào mới là trọng điểm? Bỏ qua trách nhiệm quản lý của một đám người không đi truy cứu, ngược lại cứ truy cứu hành vi xung động của một cán bộ trẻ tuối nhất thời lòng đầy căm phẫn, tôi không hiểu, chuyện này tôi không muốn quản, ngài hay là tìm người khác phụ trách đi."
Tằng Lai Châu nhìn thấy Lưu Diễm Hồng lại giận dỗi rồi, không khỏi cười nói: "Tiểu Lưu à, chuyện này tốt nhất để cô đi phụ trách, tính khí của Trương Dương chúng ta đều rõ, tôi cũng rất thích cậu thanh niên này, nhưng chúng ta hiểu cậu ấy, không có nghĩa là người khác có thể hiểu cậu ấy, để cô đi tuyên bố chuyện này, tương đối mà nói thì cậu ấy dễ tiếp thụ hơn."
Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi không phải sợ đắc tội với người ta, tôi là thấy chuyện này đối với một cán bộ trẻ tuổi mà nói thì quá tàn khốc, hơn nữa xuất phát điểm của cậu ấy là tốt, cho dù là xử lý, thì nên truy cứu người phụ trách của khu vườn công nghiệp quốc tế, truy cứu trách nhiệm quản lý của bọn họ."
Tằng Lai Châu nói: "Đang tra xét, bí thư Kiều cũng, nhất định phải quy trách nhiệm tới cùng, ô nhiễm nước lần này sẽ không dễ dàng bỏ qua." Tằng Lai Châu sắp về hưu, công tác Ủy ban kỷ luật y trên cơ bản đã thả lại cho Lưu Diễm Hồng, vốn y cũng cho rằng Lưu Diễm Hồng sẽ đương nhiên thay ca, nhưng Lưu Chiêu của Trung kỉ ủy bỗng dưng lòi ra đã khiến loại khả năng này không thể tồn tại, vào những lúc như thế này, Tằng Lai Châu đã chẳng còn muốn hỏi đến chính sự của Bình Hải nữa, trên cương vị bí thư Ủy ban kỷ luật này y chưa một ngày được ngồi yên, trong mắt y phân tranh chính trị đã không còn liên quan tới y, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Lưu Diễm Hồng nói: "Nếu đã để tôi phụ trách, tôi cho rằng xử lý như vậy đối với Trương Dương có chút quá nặng, chuyện này có phải nên thương thảo một chút không?"
Tằng Lai Châu nói: "Tiểu Lưu, cô có thể trưng cầu ý kiến của bí thư Kiều trước, có điều tôi thấy chắc là không cần thiết đâu." Thái độ lần này của Kiều Chấn Lương rất kiên quyết, rõ ràng là muốn gõ Trương Dương một cái thật nặng, nếu Ủy ban kỷ luật bọn họ lần này giơ cao gậy lên rồi nhẹ nhàng đánh xuống, khẳng định sẽ khó ăn khó nói, Tằng Lai Châu cũng nhìn ra huyền cơ trong đó, Kiều Chấn Lương nóng lòng đánh Trương Dương như vậy, mục đích có thể là để chặn miệng người khác, đánh Trương Dương xong, để người khác không còn gì để nói, sau đó lại truy cứu trách nhiệm trên quản lý của đám cán bộ Đông Giang, phong cách làm việc của Kiều Chấn Lương Tằng Lai Châu đã hiểu khá rõ, sự kiện ô nhiễm nước sông Thoan lần này là một cơ hội, Kiều Chấn Lương sẽ không dễ dàng bỏ qua, lợi dụng sự kiện ô nhiễm nước, có thể phủ định chính tích của một đám cán bộ Lương Thiên Chính, Tằng Lai Châu chú ý tới ảnh hưởng chính trị sau lưng của chuyện này hơn, y đã đoán trước được, trong sự kiện ô nhiễm nước lần này người chịu ảnh hưởng lớn nhất sẽ là Lương Thiên Chính, trước đó, Lương Thiên Chính tiếp nhiệm phó tỉnh trưởng thường vụ đã là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng bởi vì sự kiện ô nhiễm nước, tiền đồ của y cũng trở nên xa vời. Trong chuyện này, thái độ của Tống Hoài Minh khiến Tằng Lai Châu có chút kỳ lạ, dựa theo cách nhìn của y, Tống Hoài Minh vốn nên kiên định ủng hộ Lương Thiên Chính, nhưng Tống Hoài Minh lại chủ động đứng ra gióng trống khua chiêng phản đối vườn công nghiệp quốc tế, mà hành động của y đối với Lương Thiên Chính đã tạo thành đả kích cực lớn. Tằng Lai Châu có chút không hiểu, chẳng lẽ Tống Hoài Minh thật sự là loại người đại công vô tư, đặt lợi ích của Bình Hải, lợi ích của dân chúng lên hàng đầu, y chẳng lẽ không cảm thấy tình cảnh chính trị của mình trước mắt có chút không ổn, mà Lương Thiên Chính là một trong không nhiều minh hữu của y trong ban thường ủy Bình Hải ư?
Khi Lưu Diễm Hồng chuẩn bị rời khỏi thì Tằng Lai Châu gọi cô ta lại: "Tiểu Lưu à, có chuyện tôi không biết có nên nói với cô hay không."
Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Tằng, có gì thì ngài cứ nói đi, đừng ậm à ậm ừ nữa, trong lòng tôi đã khó chịu lắm rồi."
Tằng Lai Châu cười cười, có chút khó xử, y cầm hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc lá rồi châm, hít một hơi, ho khan hai tiếng rồi nói: "Tối qua cô về rất muộn."
Lưu Diễm Hồng gật đầu, trong lòng đã bị một tầng bống tối bao trùm.
Tằng Lai Châu nói: "Đừng quá liều mạng công tác, muộn như vậy rồi mới đi ăn cơm, nói sao cũng phải chú ý tới sức khỏe."
Y tựa hồ đã nói gì đó, nhưng lại giống như chưa nói gì.
Đôi mi thanh tú của Lưu Diễm Hồng nhăn lại: "Bí thư Tằng, anh có gì thì cứ nói rõ ra đi, anh là lãnh đạo của tôi, ở trước mặt tôi không có gì là không nói rõ được cả."
Tằng Lai Châu hít một hơi thuốc: "Có rảnh thì cũng mời tôi tới quán trà Phú Cẩm uống trà nhé!"
Lưu Diễm Hồng cắn môi, cô ta cuối cùng cũng hiểu Tằng Lai Châu là có ý gì, cô ta có chút ủy khuất khịt mũi một cái: "Bí thư Tằng, tôi ngay cả tự do mời bạn ăn cơm cũng không có ư?"
Tằng Lai Châu nói: "Cô đừng nghĩ nhiều, tôi cũng không nghĩ xa đâu, nhưng có người muốn mượn chuyện này để gièm pha, cô làm công tác Ủy ban kỷ luật đã rất nhiều năm rồi, chuyện kiểu gì cũng từng trải qua, người có dụng tâm xấu trong thể chế rất nhiều, chuyện bịa đặt cũng rất nhiều, nếu cô chỉ là một người bình thường, việc này không tính là gì, nhưng cô không phải, cô ngồi ở vị trí cao trong chính đàn Bình Hải, trong thể chế có vô số người nhìn lên cô, có người hâm mộ cô, sùng bái cô, nhưng cũng có người hy vọng cô từ chỗ cao ngã xuống."