Trương Dương nhận được tin tức xí nghiệp trong khu vườn công nghiệp quốc tế đã đình chỉ sản xuất thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không còn nước bẩn tiếp tục chảy vào sông Thoan nữa, xem ra một cái tát này của hắn vẫn có chút hiệu quả, cục trưởng cục thuỷ lợi Triệu Bảo Quần và hắn cùng nhau đứng ở cửa lớn vườn công nghiệp quốc tế, khi Trương Dương đánh Liêu Bác Sinh, Triệu Bảo Quần không ở hiện trường, nhưng y cũng đã nghe nói tới chuyện này, Triệu Bảo Quần bội phục sự can đảm của thằng ôn này, đồng thời cũng không khỏi có chút lo lắng cho hắn, một cái tát này chỉ sợ đã gây ra phiền toái lớn rồi, người bị đánh tuy rằng là Liêu Bác Sinh, nhưng chẳng khác nào đắc tội với tất cả ban lãnh đạo thành phố Đông Giang.
Trương Dương nhìn bầu trời tối như mực, nói khẽ: "Chuyện này không thể cứ vậy là xong được, tôi còn muốn tới tỉnh lí phản ánh, vườn công nghiệp quốc tế chỉ cần còn tiếp tục tồn tại, chính là một tai hoạ ngầm, chuyện ô nhiễm về sau rất có khả năng sẽ còn phát sinh."
Triệu Bảo Quần nói: "Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại về chứng thực, khu vườn công nghiệp quốc tế đã đình chỉ thải nước bẩn rồi."
Trương Dương nói: "Chuyện này không thể cứ vậy là xong được, bọn họ phải chịu trách hiệm về sự kiện ô nhiễm nước lần này, phải bồi thường cho nhân dân Nam Tích chúng ta."
Triệu Bảo Quần nói: "Thị lý không bảo chúng ta phụ trách chuyện này." Y cũng không có gan lớn như Trương Dương, những hành vi của Trương Dương ngày hôm nay khiến Triệu Bảo Quần hết hồn, nếu như làm tiếp, không biết sẽ còn gây ra bao nhiêu phiền phức nữa.
Trương Dương đang định nói gì đó thì di động của hắn đổ chuông, sau khi bắt mày, điện thoại không ngờ là phó bí thư Ủy ban kỷ luật Lưu Diễm Hồng gọi tới, ngữ khí của Lưu Diễm Hồng rất nghiêm túc: "Trương Dương, cậu còn ở Đông Giang không?"
Trương Dương nói: "Đương nhiên vẫn còn, chuyện ô nhiễm nước một ngày còn chưa xong thì ngày đó tôi còn ở Đông Giang."
"Rất lợi hại! Cậu tới Ủy ban kỷ luật tỉnh một chuyến, tôi ở văn phòng chờ cậu!"
Trương Dương cười nói: "Chị Lưu à, thế không được đâu, hôm nay trời tối rồi, chúng ta cô nam quả nữ gặp mặt, chị không sợ người khác nói ra nói vào à?"
Lưu Diễm Hồng không hề cười, cô ta lạnh lùng nói: "Tôi tìm cậu có việc công, tôi cho cậu nửa tiếng, cậu tốt nhất đừng đến muộn!" Nói xong Lưu Diễm Hồng liền gác máy.
Trương Dương cầm điện thoại ngây ra một chốc, lúc này mới chậm rãi cất máy đi.
Triệu Bảo Quần nhìn thấy vẻ mặt của hắn khác thường, quan tâm hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Trương Dương nói: "Ủy ban kỷ luật tìm tôi!" Hắn đã đoán trước được chuyện này có tám chín phần mười có liên quan tới việc hắn đánh Liêu Bác Sinh, chỉ không ngờ phản ứng của Ủy ban kỷ luật tỉnh lại nhanh như vậy, buổi chiều chuyện xảy ra, buổi tối đã tìm tới hắn rồi.
Triệu Bảo Quần có chút khẩn trương nói: "Ủy ban kỷ luật tỉnh ư?"
Trương Dương gật đầu: "Không liên quan gì tới ông, ông cứ ở đây quan sát, đảm bảo bọn họ sửa ống xong thì tôi tới xem tình huống.”
Ở bên trong ánh mắt nhìn Trương Dương của Triệu Bảo Quần có thành phần đồng cảm, Ủy ban kỷ luật là nơi nào chứ? Đối với những cán bộ bọn họ mà nói, sự triệu hồi của Ủy ban kỷ luật tuyệt đối là tin dữ. Triệu Bảo Quần cũng không biết mình nên nói gì, nghĩ một chút rồi nói một câu: "Cậu cẩn thận một chút!"
Trương Dương không khỏi bật cười, hắn vỗ vai Triệu Bảo Quần, nói: "Làm cái gì thế? Tôi là tới Ủy ban kỷ luật chứ có phải tới điện Sâm La đâu."
Tuy rằng là nói như vậy, nhưng Trương Dương cũng hiểu lần này Lưu Diễm Hồng tìm mình tuyệt đối không phải là để nói chuyện phiếm, Liêu Bác Sinh không phải nhân vật bình thường, đánh xong sẽ có hậu quả, những hành động của mình ở Đông Giang đã chạm tới thần kinh mẫn cảm của ban lãnh đạo Đông Giang, có lẽ không chỉ là Đông Giang.
Chắc là vì câu nói đó của Trương Dương, Lưu Diễm Hồng không ngồi một mình đợi Trương Dương, cùng với cô ta còn có một vị phó trưởng phòng của ban giám sát Ủy ban kỷ luật.
Trương đại quan nhân tuy rằng chịu áp lực mà tới, nhưng trên mặt vẫn cảnh xuân sáng lạn, cho tới bây giờ, trên vấn đề xử lý nước bẩn hắn vẫn giành được thắng lợi bước đầu, ít nhất vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang đã đình chỉ thải nước bẩn.
Lưu Diễm Hồng nhìn thấy bộ dạng vô tâm vô phế của thằng ôn này, cơn tức không có chỗ xả, ở trong mắt cô ta luôn coi Trương Dương là vãn bối của mình, cô ta hiểu rất rõ Trương Dương, biết rõ tính tình của thằng ôn này, cũng biết rõ hắn nổi giận là có nguyên nhân, nhưng bất kể là như thế nào cũng không nên vung tay đánh Liêu Bác Sinh.
Trương Dương sau khi đi vào văn phòng, rất lễ phép chào một tiếng: "Chào bí thư Lưu! Ngài vất vả quá, đã muộn thế này rồi mà vẫn chưa nghỉ ngơi!"
Lưu Diễm Hồng nói: "Ngồi đi, tiểu Trần, cậu đi lấy bản báo cáo đó cho tôi."
Phó trưởng phòng đó đứng dậy đi ra ngoài
Trương Dương nhìn theo bóng lưng của người đó, vốn cho rằng Lưu Diễm Hồng sẽ gọi nguyên một bồi thẩm đoàn đến thẩm vấn mình, nhưng cuối cùng người ta vẫn không có ý này.
Lưu Diễm Hồng nói: "Trương Dương, cậu chừng nào thì thành thục hơn? Cậu hiện tại đã là một cán bộ cấp ban rồi, động chút là vung quyền đánh đồng chí của mình? Đây là một loại hành vi như thế nào? Trong mắt cậu còn có quan niệm kỷ luật tổ chức hay không? Đồng chí Liêu Bác Sinh là tiền bối của cậu, cũng là thượng cấp của cậu, cậu có thể đánh ông ta được?"
Trương Dương nói: "Tôi đánh lãnh đạo thượng cấp cũng không phải là lần đầu tiên." Những lời này cũng rất đúng, một lời không hợp vung quyền đánh người, lịch sử tòng chính Trương đại quan nhân chính là một bộ lịch sự chiến đấu bạo lực, có điều đoạn thời gian gần đây thằng ôn này coi như đã thu liễm hơn rồi.
Lưu Diễm Hồng nói: "Đừng cho rằng sĩ phản là vinh quang!"
Trương Dương nói: "Tôi đánh hắn cũng không phải là vì việc tư, vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang thải nước bẩn vào sông Thoan, làm ô nhiễm nguồn nước của nhà máy cung cấp nước uống của Nam Tích chúng tôi, khiến hơn một trăm vạn người không có nước để dùng, thị lý của chúng tôi đã nhiều lần giao thiệp với bọn họ, nhưng bọn họ hoặc là tránh không gặp, hoặc là tìm mọi cách để kéo dài, tôi thừa nhận, cấp bậc của hắn cao hơn của tôi, tuổi cũng lớn hơn tôi, tôi không nên đánh hắn, nhưng tôi không vì đánh hắn và hối hận, nếu chuyện có thể quay lại, tôi vẫn không chút do dự tát cho hắn một cái, hiện tại nghĩ lại, cái tát đó của tôi là còn nhẹ đó, tôi nên đánh cho hắn răng rơi đầy đất mới đúng."
Lưu Diễm Hồng tức giận nói: "Cậu nói linh tinh gì thế? Cậu có biết rằng chuyện này đã khiến cho tất cả mọi người trong thể chế đều biết rồi không? Cậu có biết bí thư Kiều bởi vì này chuyện này mà rất tức giận, yêu cầu Ủy ban kỷ luật chúng tôi nghiêm túc xử lý cậu không?"
Trương Dương vẫn là bộ dạng dửng dưng đó: "Xử lý thì xử lý đi, dù sao người tôi cũng đánh rồi, chị tìm tôi chẳng phải là để xử lý tôi sao?"
"Tôi tìm cậu là để tìm hiểu tình huống!" Lưu Diễm Hồng cường điệu.
Trương Dương nói: "Tình huống đã rất rõ ràng rồi, tôi đánh hắn, nếu tôi sớm đánh hắn một cái tát đó, có thể là hắn đã hạ lệnh dừng thải nước bẩn rồi."
Lưu Diễm Hồng thở dài nói: "Cậu đó, rõ ràng có thể thông qua con đường chính đáng hơn để giải quyết vấn đề nhưng vì sao cứ chọn dùng thủ đoạn bạo lực?"
Trương Dương nói: "Cái tính của tôi là vậy đó, tu dưỡng chính trị của tôi không tới loại cảnh giới như các người, Liêu Bác Sinh là con cáo già, nói tới đấu trí thì tôi không bằng hắn, người này giỏi chuyển dịch mâu thuẫn, đã đấu văn không được thì tôi đấu võ!"
Lưu Diễm Hồng thật sự muốn mắng hắn vài cậu, nhưng lời nói đến môi thì đánh nuốt lại, thật ra Trương Dương trong chuyện này cũng rất vô tội, Lưu Diễm Hồng dùng góc độ của một người bàng quan để nhìn, trong sự kiện ô nhiễm nước lần này không nghi ngờ gì nữa phía Đông Giang phải chịu trách nhiệm chủ yếu, nhưng phía Nam Tích không nên cử Trương Dương tới đây, đám lãnh đạo Nam Tích đó phái Trương Dương tới, mục đích chính là vì nghĩ tới chuyện này sẽ dẫn tới mâu thuẫn giữa hai thành thị, khá là phức tạp, làm tới sau cùng khẳng định là phải đắc tội với người ta, cho nên mới phái một tên liều mạng tới, kết quả là Trương Dương đương nhiên thành người được chọn, trên điểm này, Lưu Diễm Hồng cho rằng đám người lãnh đạo Lý Trường Vũ rất không có hậu đạo, bọn họ lợi dụng Trương Dương. Lưu Diễm Hồng nói khẽ: "Cậu nói xem, cậu là một cán bộ của Ủy ban thể dục thể thao, chuyện này có liên quan gì tới cậu?"
Trương Dương nói: "Tôi biết,tôi nhìn thì chẳng có liên quan gì tới chuyện này, tôi là bị người ta lợi dụng!"
Lưu Diễm Hồng vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Cậu cũng biết à!"
Trương Dương nói: "Nhưng tôi cam tâm bị lợi dụng, tôi hiện tại là cán bộ Nam Tích, chuyện làm tổn hại tới lợi ích của Nam Tích, tôi vì sao không thể ra mặt? bọn bí thư Lý bảo tôi tới cũng là vì chuyện này khó giải quyết, người khác không dám trở mặt, nói sao cũng là vì liên quan tới quan hệ giữa các đồng chí, còn tôi vào những lúc quan kiện dám trở mặt, tôi cũng không muốn làm lớn chuyện này, tôi và Triệu Bảo Quần của cục thuỷ lợi sáng sớm đã từ Nam Tích tới đây, tìm người phụ trách của khu khai phá nhưng không được, tên phó chủ nhiệm đó lòng vòng với chúng tôi, giống như là người dân Nam Tích của chúng tôi đáng bị xui xẻo, cứ như chuyện ô nhiễm căn bản không liên quan gì tới họ, cho nên tôi dùng nước bẩn hắt hắn, về sau lại nói tôi đánh hắn, đó thuần túy là vô nghĩa, bảo vệ thì tôi có đánh thật, nhưng cái đám cán bộ của khu khai phá đó tôi không chạm vào.