Thường Hải Tâm vốn là không có cảm giác gì với gã, hiện tại đã là nữ nhân của Trương Dương, lại càng không sinh ra ý nghĩ đặc biệt gì với Trần Thiệu Bân, cô ta cười nói: "Anh đúng là giả dối, lúc nào mới có thể biến thành thành thực một chút đây."
Trần Thiệu Bân nói: "Trong đám người này, kẻ thành thật nhất chính là tôi đấy."
Trương Dương cười nói: "Dẹp đi, cậu cũng dám nói rằng mình thành thật ư, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi? Sao đột nhiên lại chạy tới Nam Võ?"
Lâm Thanh Hồng lạnh lùng nói: "Còn phải hỏi nữa à? Nhất định là có người gọi điện thoại cho anh ta, mời anh ta tới đây làm cứu binh."
Lương Thành Long vội vàng giải thích: "Tôi không gọi điện thoại đâu, Trần Thiệu Bân, tôi cũng không biết là cậu sẽ tới."
Trần Thiệu Bân mỉm cười: "Nghĩ xa thế, Lâm tổng của chúng ta luôn luôn nghĩ xa, mục đích chủ yếu mà tôi lần này đến Nam Võ là để trả tiền!" Thằng ôn này từ trong ngực lấy ra tập chi phiếu, rất tiêu sái viết một con số ở bên trên, sau đó đưa cho Lâm Thanh Hồng nói: "Lâm tổng, huynh đệ vào thời điểm khó khăn nhất là nhờ có chị giúp, hiện tại tôi cũng tính là có chút thành tựu, là lúc nên trả tiền cho chị rồi."
Lâm Thanh Hồng ngây ra một thoáng, nhìn thoáng qua chi phiếu rồi nói: "Cậu thực sự kiếm được tiền rồi à?"
Trần Thiệu Bân không khỏi có chút đắc ý gật đầu nói: "Cũng kiếm được một chút, năm nay nắm được một vụ lớn, kiếm lại được hết chỗ tiền đã mất, ngoài ra còn kiếm thêm được hơn năm trăm vạn, không bằng được đại tài chủ như anh chị, có điều tôi vẫn rất thỏa mãn rồi."
Đinh Triệu Dũng nói: "Thị trường chứng khoán kiếm tiền dễ như vậy sao?"
Trần Thiệu Bân nói: "Cái thị trường chứng khoán? Hiện tại tôi làm hàng hóaa kỳ hạn!"
Trương Dương nói: "Cái cậu nói tôi chẳng hiểu đâu, tôi chỉ biết ai kiếm được tiền thì người đó mời khách."
Trần Thiệu Bân sảng khoái gật đầu nói: "Được, tối nay ăn uống xong chúng ta tới Lệ Đô, tôi gọi cho mỗi cậu một em gái..." Thằng ôn này trước giờ nói chuyện không bao giờ giữ mồm giữ miệng, vừa nói ra câu này mới cảm thấy có chút không đúng, Thường Hải Tâm và Lâm Thanh Hồng đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn gã.
Trần Thiệu Bân cười nói: "Nói đùa, nói đùa thôi. Tôi không phải loại người như vậy đâu."
Lâm Thanh Hồng nói: "Vật họp theo loài, người phân theo đàn, cậu là hạng người gì thì chúng tôi đều rõ."
Đinh Triệu Dũng vội vàng chuyển đề tài: "Đúng rồi, vừa rồi tôi lúc đi đường mua một tờ báo, trên trang nhất giành một khoảng rất to giới thiệu chuyện đồng chí Trương Dương phấn đấu quên mình nhảy vào đám cháy cứu thiếu niên nhi đồng." Gã đưa báo ra cho mọi người truyền tay nhau đọc.
Lâm Thanh Hồng cười nói: "Tôi cũng xem rồi, Trương Dương, cậu cũng thật không đơn giản, tới Nam Võ chưa được mấy ngày đã thành anh hùng rồi."
Trương Dương nói: "Chuyện này chỉ là trùng hợp thôi, lúc ấy mọi người đều đang cứu người, Hải Tâm cũng ở hiện trường cứu viện, không biết vì sao phóng viên lại theo dõi tôi và Ngưu Tuấn Sinh, tất cả tin tức đều tiến hành vây quanh hai người, cứ làm như tất cả mọi người đều là do hai chúng tôi cứu vậy, kỳ thật mọi người đều xuất lực mà."
Lương Thành Long chen vào: "Tôi cũng nghe được một số tin đồn, nói hôm qua khi bốc cháy, lúc đó có người hét lãnh đạo đi trước?"
Lâm Thanh Hồng nói: "Anh là từ đâu nghe được những tin tức này? Những lời này đều là do loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn như các anh truyền ra thôi, quan phương hôm nay đã bác bỏ tin đồn rồi, nói căn bản không có người nào hét lãnh đạo đi trước cả, tôi thấy những lời đồn này cũng quá khoa trương rồi, chỉ cần là còn chút tính người, không ai lại bỏ mặc những đứa trẻ trên khán đài mà chỉ biết lo cho mình được."
Thường Hải Tâm không nói gì, bởi vì cô ta quả thực nghe thấy có người hô câu đó.
Trương Dương cười nói: "Tôi và Hải Tâm ở hiện trường, có điều chúng tôi cũng không nghe thấy ai hô câu đó, chắc là lời đồn thôi."
Lâm Thanh Hồng nói: "Trên xã hội hiện tại có một bộ phận người tâm lý không được bình hành, thường chế tạo ra một số sự đoan để là làm hỏng hình tượng của chính phủ, như vậy rất không tốt, căn bản là cố ý gây nên mâu thuẫn."
]Đám người này Trần Thiệu Bân, Đinh Triệu Dũng, Lương Thành Long đều là con cháu nhà quan, có liên hệ rất phức tạp với quan trường, chính bởi vì như vậy, bọn họ đối với quan trường thì hiểu sâu hơn người thường một chút.
Trần Thiệu Bân nói: "Thật ra cho dù có người hô lên để lãnh đạo đi trước, tôi cũng không cảm thấy có gì là lạ, chuyên xấu xa trên quan trường chỉ có chị không nghĩ ra chứ không có gì là họ không làm được."
Lương Thành Long cũng phụ họa theo: "Quan trường so với thương trường thì còn đen tối hơn nhiều."
Lâm Thanh Hồng nói: "Con người anh quá đa nghi rồi! Lúc trước tôi cho rằng, cho dù là chúng ta không thể làm vợ chồng thì cũng có thể làm bạn bè, nhưng hiện tại xem ra, chúng ta ngay cả làm bạn bè cũng không được!"
Lương Thành Long nói: "Anh không làm bạn bè với em đâu, chỉ muốn làm vợ chồng với em, cùng nhau sống thật vui vẻ."
"Anh xứng à? Lương Thành Long, chúng ta kết hôn đã lâu như vậy rồi, bản thân anh ở bên ngoài làm bậy làm bạ, không biết tự kiểm điểm mình, ngược lại còn hoài nghi tôi, lúc ban đầu anh hoài nghi tôi và Trần Thiệu Bân, hiện tại lại hoài nghi tôi với Trương Dương, anh thử nhìn lại lương tâm của anh đi, những gì mà anh làm có xứng là một người đàn ông không?" Lâm Thanh Hồng ở trước mặt mọi người che trách Lương Thành Long. Trần Thiệu Bân và Trương Dương đều bị liên lụy vào, hai người nhìn nhau, đều thấy có chút khó xử.
Trương Dương cũng mắng theo: "Lương Thành Long, anh đúng là không phải hạng tốt lành gì, anh cho dù không tin chúng tôi thì cũng phải tin chị dâu chứ!"
Trần Thiệu Bân mắng: "Thanh Hồng, chị mắng đúng lắm, tên hỗn đản này đúng là không xứng với chị, chị ly hô với anh ta, chúng tôi cũng sẽ tuyệt giao với anh ta, để anh ta sống cô đơn cả đời, cô độc cả đời, chết rồi mà ngay cả một người ở bên cạnh đưa tiễn cũng không có!" Ngoai mặt thì hai người bọn họ đang mắng, nhưng kỳ thực là dùng phương pháp này để giúp Lương Thành Long.
Lương Thành Long vẻ mặt đau khổ nói: "Tôi biết tôi sai rồi, tôi sửa, tôi sửa được chưa nào? Sau này các người cứ xem biểu hiện của tôi, Thanh Hồng, anh thề, anh nửa đời sau nhất định sẽ quý trọng em, anh sẽ làm một người tốt, sẽ làm một người chồng tốt, bạn tốt, nam nhân tốt, xin em hãy cho anh một cơ hội, em cho anh một cơ hội đi." Biểu hiện của Thằng ôn này rất thành khẩn, chỉ thiếu nước quỳ xuống xin Lâm Thanh Hồng thôi.
Lâm Thanh Hồng căn bản không hề cảm động, cô ta lắc đầu nói: "Không hy vọng gì đâu, chúng ta hết rồi!" Cô ta cầm chén rượu lên, nói: "Tôi biết mọi người đều là hảo tâm, đều muốn giúp tôi và Lương Thành Long tiếp tục gắn bó, tôi cám ơn mọi người, tôi rất coi trọng tình bạn với mọi người, bất kể tôi và Lương Thành Long đến nước nào, tôi hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta, chuyện tình cảm không phải vấn đề đơn phương, hôn nhân của chúng tôi sở dĩ tới nước này, có nguyên nhân của anh ta, cũng có nguyên nhân của tôi, tôi đề xuất ly hôn, là kết quả sau khi bình tĩnh cân nhắc, cho nên tôi hy vọng những người bạn các cậu sẽ tôn trọng quyết định của tôi." Cô ta ngửa đầu lên uống cạn chén rượu.
Lương Thành Long yên lặng nhìn Lâm Thanh Hồng, hắn cũng cầm chén rượu lên nói: "Cám ơn mọi người, Thanh Hồng nói đúng, bất kể hôn nhân của chúng tôi cuối cùng sẽ đi theo hướng nào, tình bạn giữa tôi và mọi người đều sẽ không thay đổi, cám ơn mọi người đã giúp, Lương Thành Long tôi sẽ ghi nhớ phần tình cảm này ở tận đấy lòng!" Gã cũng ngửa cổ lên uống cạn.
Chuyện tình cảm của hai người, người khác cho dù là muốn giúp cũng bất lực, sau cùng vẫn phải dựa vào hai người bọn họ đi giải quyết. Khi Lương Thành Long đi toilet, Trương Dương sợ gã xảy ra chuyện gì, liền đi cùng gã. Lương Thành Long đặt tay lên vai Trương Dương, nói: "Người anh em, tôi hiện tại cuối cùng cũng hiểu rồi, không phải là mỗi người đều có thể điêu luyện trong tình cảm, tôi bị thương rồi, lần này tôi bị thương rồi, hiện tại tôi mới phát hiện, người tôi yêu nhất chính là cô ta, tôi con mẹ nó ân hận lắm rồi!"
Trương Dương cười nói: "Anh hiện tại nói vậy thôi, không lâu nữa anh khẳng định sẽ nảy mầm lại, người khác không hiểu anh, nhưng tôi chẳng lẽ còn không hiểu anh ư? Chó làm sao thôi ăn cứt được? Tôi không tin, có đánh chết cũng không tin!"
Lương Thành Long nói: "Tôi sửa, tôi thật sự có thể sửanh đổi, tôi không có bản sự ở trong vạn hoa mà không dính lá như cậu, cho nên tôi quyết định chọn một mà thôi."
Trương Dương nói: "Khó lắm!"
Lương Thành Long bảo: "Ngày mai tôi phải đi rồi, trái tim này không thể yên được, tôi nói này, Thanh Hồng vì sao lại tuyệt tình như vậy tôi tuyệt tình như vậy? Tôi đã nói như vậy rồi mà cô ấy sao vẫn không tin tôi?"
Trương Dương nói: "Chắc là vì cô ấy vẫn đang giận."
Lương Thành Long nói: "Trình Quốc Bân khẳng định không phải là hạng tốt lành gì, hắn một mực muốn tái hợp với Thanh Hồng, tôi thấy bình rượu đó chính là hắn giở trò quỷ, nếu Thanh Hồng không phải gặp được cậu, khẳng định sẽ trúng bẫy của hắn."
Trương Dương cười nói: "Anh bạn, sao vậy, uống nhiều quá à?"
Lương Thành Long nói: "Không, trong lòng tôi đang rất khố sở. Người anh em, cậu nói xem, vì sao chinh phục một nữ nhân lại khó như vậy?"
Trương Dương nói: "Không khó đâu, thật ra chinh phục không ngoài ba loại, một là chinh phục trên tâm lý, hai là chinh phục trên sinh lý, ba là chinh phục song trọng cả tâm lý và sinh lý."
Mắt Lương Thành Long nhãn tình sáng lên, hắn kéo tay Trương Dương: "Anh bạn, cậu giúp tôi một lần đi."
Trương Dương nói: "Giúp anh cái gì? Chinh phục Lâm Thanh Hồng ư, chuyện này tôi không giúp được gì."