Lý Hồng Dương ngồi ở phía bên trái của Trương Dương, nghe thế không kìm được cười vui vẻ, thấp giọng nói: "Chủ nhiệm Trương quá bi quan rồi, ky thực đội ngũ cán bộ Nam Vũ chúng ta vẫn là tương đối trong sạch."
Trương Dương nói: "Lời này anh cũng tin tưởng được sao? Chỉ là chuyện Nam Tích lần này mà đã có mấy người Thường Ủy rớt đài rồi? Anh lại có thể dùng hai chữ trong sạch để hình dung sao?"
Lý Hồng Dương có chút ngại ngùng cười cười.
Thường Hải Tâm nói: "Hiện tượng người hủ bại chỉ là cá biệt trong Đảng, không phải là toàn bộ, chủ nhiệm Trương, anh cũng không thể lấy thiên lệch toàn bộ."
Trương Dương cười nói: "Tôi chỉ là trong mắt không chịu được hạt cát, kỳ thực tôi cũng tin tưởng đa số cán bộ Đảng viên vẫn là tốt, trong mỗi người nhân tính luôn luôn có một mặt sáng." Nói đến đây, Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới chủ tịch xã Hắc Giả Sơn Hồ Ái Dân, khi người này đang trên vị trí chủ tịch xã cũng không xứng chức, con mắt chỉ nhìn chằm chằm vào quan chức, một lòng muốn hướng đi lên phái trên, nhưng tại lúc xảy ra lũ lụt, lại liều thân ra bỏ mình để cứu người, chứng minh bản chất của hắn cũng không xấu. Có thể là thời đại phát triển, đang cấp tốc xây dựng phát triển kinh tế, dẫn đến việc xây dựng văn minh tinh thần chưa đồng bộ cho nên rất nhiều cán bộ trong Đảng tại dưới loại tình thế này nổi lên dao động trong tư tưởng. Quá khứ Trương Dương vẫn cho rằng xây dựng văn minh tinh thần chỉ là lời nói suông, nhưng theo kinh nghiệm hắn trải qua nhiều hơn làm cho hắn phát hiện xây dựng văn minh tinh thần thực sự rất quan trọng.
Bởi vì ngày hôm nay là ngày đầu tiên của hội nghị công tác thể dục quốc gia, cho nên đặc biệt an bài một ít tiết mục biểu diễn, sau khi mấy vị lãnh đạo phát biểu dài dòng diễn thuyết chừng hơn nửa tiếng, tiết mục biểu diễn chính thức bắt đầu, tiết mục thứ nhất là múa tập thể do đám trẻ con em cán bộ nhân viên của thành phố Nam Vũ biểu diễn.
Trương Dương nhìn bọn nhỏ khả ái trên sân khấu kia không khỏi nở nụ cười, Thường Hải Tâm nhỏ giọng nói: "Xem bọn nhỏ nhảy múa còn thú vị hơn nghe các ông ấy phát biểu."
Trương Dương thấp giọng nói: "Em thích trẻ con?"
Hắn chỉ là thuận miệng hỏi một câu, mặt Thường Hải Tâm cũng đỏ lên, cắn cắn môi anh đào, do dự một hồi mới "ừ" một tiếng.
Trương Dương từ trên vẻ mặt của Thường Hải Tâm đã đoán được nàng đang nghĩ đến nhiều thứ lắm, có chút xấu hổ ho khan một tiếng.
Trong đầu Thường Hải Tâm cũng rốt cuộc không cách nào bình tĩnh được, hai ngày nay cùng Trương Dương kích tình triền miên, cũng chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện tránh thai, mình sẽ không có thai chứ? Nếu như thực sự có thai, vậy chẳng phải là xấu hổ chết người đi được.
Vì một câu nói của Trương đại quan nhân khiến cho cảm xúc của Thường Hải Tâm phập phồng, đứng ngồi không yên.
Các cán bộ thể dục bị tiếng cười hoan ca của bọn nhỏ lây nhiễm, mọi người đều vỗ tay.
***
Nhưng trong lúc mọi người ở đây đều đang chìm đắm tại trong vui sướng, ngọn đèn trên sân khấu bỗng nhiên phụt tắt, sau đó liền ngửi thấy được một cổ mùi vị cháy khét, ngọn lửa từ trên màn sân khấu thoáng cái bốc lên, hầu như tại trong nháy mắt đã bốc lên tấm bảng phía trên sân khấu. Tất cả bọn nhỏ còn chưa kịp đi tới lối ra đều bị dọa ngây người, đứng ở trên sân khấu chẳng làm sao làm tốt, cả đám khóc lớn lên.
Cả hội trường hoảng loạn lên, rất nhiều người xoay người hướng phía cửa an toàn chạy đi, Trương Dương cùng Thường Hải Tâm cũng không phải lần đầu tiên gặp phải loại chuyện hỏa hoạn đột phát này, Trương Dương hướng Thường Hải Tâm nói: "Em theo lão Lý đi ra chỗ an toàn trước đi!"
Thường Hải Tâm kinh hãi nói: "Anh muốn làm gì?"
Trương Dương nói: "Anh đi cứu bọn nhỏ!"
Đám quan viên tai hiện trường trước việc hoả hoạn bất thình lình xảy ra rối loạn thành một đoàn, cả đám đều chen chúc tới lối ra an toàn, trong bóng tối bỗng nghe được có người lớn tiếng kêu lên: "Mọi người bình tĩnh, ở lại vị trí của mình, tránh ra nhường chỗ trên lối ra an toàn, để cho các lãnh đạo đi trước. "
Trương Dương vừa nghe lời này liền bốc lửa, giận dữ hét: "Nhường chỗ con mẹ nó rắm thối! Mau cứu bọn nhỏ trước. "
Một thanh âm cũng theo đó rống lên: "Toàn bộ con mẹ nó đều tránh qua một bên cho tôi, tôi là Ngưu Tuấn Sinh, các đội viên của tôi nghe đây, cùng tôi đi cứu bọn nhỏ!" Ngưu Tuấn Sinh cũng đẩy đoàn người ra, liều mạng chen đến hướng sân khấu đi tới.
Ngưu Tuấn Sinh ngồi ở hàng trên, hắn còn cách sân khấu gần hơn Trương Dương, hắn là người đầu tiên nhảy lên trên sân khấu, ôm lấy một đứa bé đang khóc nỉ non thả xuống.
Năng lực thăng bằng siêu cường của Trương đại quan nhân rút cục phát huy công dụng, hắn giẫm lên lưng ghế dựa vượt qua đoàn người đi tới trước sân khấu, bước chân vừa rơi xuống đất, còn chưa đứng vững, có một bàn tay liền đẩy hắn ra: "Tránh chỗ tránh chỗ, để cho bộ trưởng Lưu đi trước!"
Trương Dương mới vừa kìm nén tức giận khi nghe được câu vừa rồi, bây giờ lại gặp phải loại chuyện này, căn bản là bất chấp tất cả, một quyền rồi một quyền đánh thẳng giữa mặt đối phương, đánh cho tên kia kêu trời kêu đất ngã ngồi ở trên mặt đất, bưng mũi, máu tươi chảy ròng, kêu thảm thiết nói: "Làm sao anh đánh người..." (thằng này ngu vãi, thế mà còn hỏi, đáng đánh))
Trương Dương không nhiều lời vô ích với y, nhảy lên trên sân khấu, lúc này mấy tên đệ tử của Ngưu Tuấn Sinh, Thường Hải Tâm, Lý Hồng Dương đều từ trong đám người chen đến trước sân khấu, bọn họ phụ trách tiếp ứng cho Trương Dương cùng Ngưu Tuấn Sinh ôm bọn nhỏ xuống từ trên san khấu.
Trương Dương hét lớn: "Tất cả không cần kinh hoảng! Lửa không lớn! Cứu bọn nhỏ trước!" Thanh âm của hắn dùng mười phần công lực hét to, chấn cho màng tai mỗi người đều kêu ông ông, đám người công tác thể dục này từ trong kinh hoảng lúc đầu dần bình tĩnh lại, quả thật, lửa là từ trên sân khấu đi lên, thế lửa còn chưa lan đến phạm vi bên ngoài san khấu, trên sân khấu còn có hơn hai mươi đứa bé.
Phó chủ tịch tỉnh Hồng Vĩ Cơ đang trên đường chạy trốn nghe được những lời này của Trương Dương cũng thanh tỉnh lại, y bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, phẫn nộ đẩy hai gã nhân viên đang kéo y hướng về phía cửa an toàn đào tẩu nói: "Đừng kéo tôi! Đi cứu bọn nhỏ. "
Ngưu Tuấn Sinh từ trên sân khấu ôm lấy một đứa bé gái đang bị hoảng loạn chạy tới bên rìa sân khấu, bỗng nhiên bảng đèn từ trên sân khấu chợt rơi xuống, Ngưu Tuấn Sinh nghe thấy tiếng nổ trên đỉnh đầu, kinh hãi ngẩng đầu lên, trong lúc nguy cấp hắn làm ra một cái động tác vô ý thức, đem bé gái kia gắt gao ôm vào trong ngực, dùng thân thể bảo vệ xung quanh cho tính mạng bé nhỏ kia.
Mắt nhìn thấy bảng đèn sẽ nện xuống thân thể của Ngưu Tuấn Sinh, một thân ảnh cao lớn chợt vọt qua, hắn vung lên song chưởng, vững vàng bắt được bảng đèn, hét lớn một tiếng, lại có thể giơ bảng đèn nặng nề như vậy lên cao trên đỉnh đầu. Bời vì lửa đốt nóng nên một mặt bảng đèn đã nóng đỏ lên, bất luận kẻ nào cũng có thể tưởng tượng được, người đàn ông dũng cảm xông lên này phải thừa nhận thống khổ như thế nào.
Ngưu Tuấn Sinh nhìn hắn một cái, gã không nghĩ tới người tại trước mặt sống chết lao thân ra cứu mình cùng bé gái này một mạng lại có thể là Trương Dương.
Trương Dương hét lớn: "Nhìn cái gì? Còn không mau cứu người?"
Ngưu Tuấn Sinh này mới hồi phục lại tinh thần, cuống quít ôm bé gái trong lòng giao cho Thường Hải Tâm ở phía dưới sân khấu.
Mọi người đã bình tĩnh lại, càng nhiều người quay đầu lại qua trợ giúp bọn họ cứu viện, hiện trường khói đặc cuồn cuộn, tầm nhìn trong toàn bộ lễ đường rất thấp, Ngưu Tuấn Sinh bị khói hun làm cho chảy nước mắt liên tục, gã lớn tiếng nói: "Còn có ai ở trên sân khấu nữa không?"
Trương Dương giơ bảng đèn, hắn không dám hạ xuống, lớn tiếng nói: "Ở phía trái của tôi, trong góc còn có một đứa bé nữa!"
Ngưu Tuấn Sinh căn bản không mở ra được mắt, gã lục lọi hướng bên trong đi đến, đi vài bước rốt cục nghe được tiếng khóc, thính lực của gã đương nhiên không cách nào so với Trương Dương. Ngưu Tuấn Sinh mất một phen công phu mới tìm được đứa bé đang khóc nỉ non kia, bế nó đi ra.
Lúc này toàn bộ sân khấu đều đã bị khói mù của lửa đỏ tràn ngập, Ngưu Tuấn Sinh cũng cảm thấy có chút kinh hãi.
Trương Dương kêu rống lớn: "Tôi ở chỗ này, hướng qua phía tôi đi. "
Theo tiếng của Trương Dương, Ngưu Tuấn Sinh đi tới bên người hắn, Trương Dương nói: "Mau rời khỏi đây."
Mấy người ở phái dưới sân khấu hỗ trợ cứu viện thấy thế lửa bắt đầu lan tràn ra xung quanh, phải lùi về phái sau một chút, Ngưu Tuấn Sinh ôm bé trai kia nhảy xuống sân khấu, Lý Hồng Dương cùng Thường Hải Tâm thấy từ trên sân khấu có một người nhảy xuống, vốn tưởng rằng là Trương Dương, đến gần mới nhìn thấy là Ngưu Tuấn Sinh, toàn bộ sân khấu đã rơi vào trong một mảnh biển lửa, Thường Hải Tâm lo lắng tới cực điểm cao giọng gọi: "Trương Dương!" Lý Hồng Dương cũng gào theo:"Chủ nhiệm Trương"