Đinh Triệu Dũng đem tất cả ảnh chụp đều nhét vào trong tay của hắn: "Bạn thân, không phải tôi không đứng ở bên anh, mà là bởi vì chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ lắm, anh đừng hành động vội, nhất định phải bình tĩnh đối mặt với chuyện này, cho người khác một cơ hội giải thích đi, còn nữa, chuyện này tôi sẽ không nói với bất luận kẻ nào, chỉ làm ra vẻ tất cả chưa từng xảy ra."
Lúc này trong lòng của Lương Thành Long dễ chịu hơn, y đứng lên nói: "Hôm nay tôi phải đi Nam Tích, tôi phải tìm bọn họ giáp mặt hỏi một câu, làm sao cũng phải làm rõ ràng chuyện này."
Đinh Triệu Dũng nói: "Đã mấy giờ rồi, bây giờ anh đi qua đó, đến đó cũng phải hơn nửa đêm."
Lương Thành Long nói: "Không làm rõ ràng chuyện này, trong lòng tôi không yên."
Đinh Triệu Dũng thở dài nói: "Như vậy đi, tôi cùng anh đi một chuyến."
"Như thế nào? Lo lắng cho tôi?"
Đinh Triệu Dũng nói: "Làm bạn với tên bạn xấu như anh, tôi con mẹ nó khổ tám đời."
*** Sau khi Trương Dương trở lại khách sạn không bao lâu, Thường Hải Tâm gõ cửa đi vào, Trương đại quan nhân nhìn thấy Thường Hải Tâm trong lòng ít nhiều có chút e ngại, thằng nhãi này còn chưa nghĩ ra phải giải thích chuyện tối ngày hôm qua như thế nào, phía Lâm Thanh Hồng thì không có g nhưng Thường Hải Tâm lại thực sự cùng mình tiến thêm một bước ở đó. Vẻ mặt Thường Hải Tâm thực sự bình thường, cùng bình thường không có gì khác biệt, gọi một tiếng chủ nhiệm Trương, lại cùng Lý Hồng Dương bắt chuyện, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi chủ nhiệm Tạ của Ủy Ban Thể Dục Tỉnh thông báo nói, bảo người phụ trách Ủy Ban Thể Dục các thành phố chúng ta làm tốt công tác động viên các vận động viên, cổ vũ bọn họ có thể lấy được thành tích tốt trong lần thi đấu tranh giải điền kinh lần này." Hai ngày nay trong lòng của Tạ Vân Phi cũng ngột ngạt, hắn cũng hi vọng vận động viên tỉnh mình có thể có thành tích tốt trong trận đấu lần này, đỡ để cho người khác khinh thường.
Lý Hồng Dương nói: "Vận động viên của Nam Tích chúng ta chỉ có một mình Ngưu Chấn Vĩ, sẽ ở tầng sáu."
Trương Dương nói: "Như vậy đi, tôi đi cổ vũ cậu ta."
Lý Hồng Dương không phải không thấy qua cái gọi là cổ vũ của Trương Dương, nói là cổ vũ còn không bằng nói là gây áp lực, y cười nói: "Chủ nhiệm Trương, Ngưu Chấn Vĩ lần này có thể tiến vào trận chung kết đã là phát huy vượt xa người thường, anh ngàn vạn lần đừng tạo cho cậu ta áp lực quá lớn."
Trương Dương nói: "Được rồi, lão Lý, anh cũng đừng đi, tôi tự mình đi nhìn xem."
Lý Hồng Dương cũng thấy đi càng nhiều người càng không tốt, trái lại sẽ tạo cho Ngưu Chấn Vĩ áp lực càng lớn hơn nữa.
Trương Dương cùng Thường Hải Tâm cùng nhau rời khỏi phòng, Thường Hải Tâm nói: "Em không đi, ở trong phòng chờ anh." Nói xong câu đó lại sợ Trương Dương hiểu lầm, liền nhanh chóng giải thích nói: "Cậu em mời anh ăn cơm!"
Trương đại quan nhân trừng lớn hai mắt, hắn thật sự không nghĩ ra, vì sao cậu của Thường Hải Tâm lại phải mời mình ăn cơm? Căn bản là không quen biết! Có phải ông ta biết chuyện tối ngày hôm qua hay không? Nghĩ lại là không có khả năng, mặt Thường Hải Tâm cũng mỏng,chuyện này không thể nói.
Thường Hải Tâm nói: "Anh đi nhanh lên, trở lại thì em họ của em sẽ tới đón chúng ta."
Trương Dương ừ một tiếng, hắn đi tới phòng 606, rất nhiều vận động viên tham gia trận đấu cũng được an bài ở lại ở khách sạn Thể Dục, chẳng qua đó nơi vận động viên bọn họ dừng chân không thể so sánh với các quan chức Ủy ban Thể Dục, ba vận động viên ở tại trong một phòng.
Khi Trương Dương đi vào trong phòng của Ngưu Chấn Vĩ, Ngưu Chấn Vĩ vừa mới tắm rửa xong, đang sửa sang lại giày chạy đua của mình, nhìn thấy Trương Dương đi vào liền nhanh chóng đứng dậy: "Chủ nhiệm Trương!"
Trương Dương cười cười, hướng về phía gã vươn tay ra.
Ngưu Chấn Vĩ xoa xoa ở trên người, lúc này mới nắm tay với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, ngài tìm tôi có việc sao!"
Trương Dương nhìn thấy trong phòng của cậu ta còn có hai gã vận động viên khác, nói chuyện có chút không tiện, mỉm cười nói: "Chúng ta đi xuống một chút đi."
Ngưu Chấn Vĩ lên tiếng, cùng Trương Dương đi tới dưới lầu, hai người bước chậm đi dọc theo bên trong đường công viên, Trương Dương nói: "Ngày mai có trận đấu lúc mấy giờ?"
Ngưu Chấn Vĩ nói: "Buổi sáng mười giờ!"
Trương Dương gật đầu nói: "Chuẩn bị thế nào rồi?"
Ngưu Chấn Vĩ nói: "Không sai biệt lắm, thành tích của tôi chính là như thế, tranh thủ phát huy ra trình độ thi đấu thể thao tốt nhất."
Trương Dương nói: "Có lòng tin lấy huy chương vàng hay không?"
Ngưu Chấn Vĩ vừa nghe hắn nói những lời này, trên mặt không khỏi có vẻ có chút khó xử, cậu ta không phải không muốn lấy, nhưng là không có bản lĩnh kia, Ngưu Chấn Vĩ lấy hết dũng khí nói: "Chủ nhiệm Trương, thực lực của tôi cùng cường thủ quốc nội còn có chênh lệch, nhất là cùng vài tên vận động viên của Ngưu Gia quân..."
Trương Dương nói: "Tôi thấy cậu là không tin!"
Ngưu Chấn Vĩ nói: "Tôi biết rõ tình hình của mình, cho dù tôi lấy trạng thái tốt nhất mà chạy, tôi cũng không chạy được vào ba vị trí đầu."
Trương Dương nói: "Cậu là khuyết thiếu động lực, nếu tôi lấy khẩu súng ở phía sau chỉ vào cậu, chỉ cần cậu không chạy được đến thứ nhất, tôi sẽ dùng một súng bắn chết, cậu khẳng định sẽ chạy thục mạng."
Ngưu Chấn Vĩ không nhịn được cười: "Chủ nhiệm Trương, cho dù ngài đem pháo bắn ở phía sau tôi, tôi cũng không thể chạy được về thứ nhất, thực lực của tôi so với hai gã vận động viên của Ngưu Gia quân thua kém nhiều lắm."
"Cậu xem xem, còn chưa thi đấu, chính mình đã nhụt chí trước."
Ngưu Chấn Vĩ nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi không phải nhụt chí, thật sự là tôi không có hi vọng."
Trương Dương nói: "Như vậy đi, trước trận đấu ngày mai, cậu tới tìm tôi, tôii tìm thầy thuốc Đông y mát xa cho cậu, giúp cậu buông lỏng một chút, bảo đảm chắc chắn cậu có thể chạy ra thành tích tốt."
Ngưu Chấn Vĩ nói: "Tôi đã mát xa qua, không thần kỳ như vậy đâu."
Trương Dương nói: "Nhớ kỹ, tám giờ rưỡi ngày mai, đúng giờ đến phòng ta!"
Khi Trương Dương cùng Ngưu Chấn Vĩ trở lại khách sạn, thấy được cỗ xe Jeep rách rưới của Viên Phâ Kỳ, hôm nay Viên Phân Kỳ mặc áo da màu đen, mặt trên treo đầy huân chương lấp lánh, nhìn kỹ thì đồ chơi kia không phải huân chương, tất cả đều là huy hiệu chủ tịch, chẳng qua là tóc đã tắm qua, còn đặc biệt dùng ghim tết lại, một cái đuôi ngựa tóc khá dài đuôi ngựa treo ở phía sau, nhìn thấy Trương Dương, gã nhếch môi liền nở nụ cười, chủ động gọi: "Chủ nhiệm Trương, tôi đến mời ngài."
Trương Dương thật sự không nghĩ ra lý do Viên Chi Ngô mời hắn dùng cơm, cười đi tới: "Sao dám phiền đại giá Viên đại hoạ sĩ cậu."
Viên Phân Kỳ nói: "Lão gia tử nhà chúng tôi ra, bảo tôi nhất định phải tự mình đến đón ngài."
Trương Dương nói: "Chị họ cậu còn ở trên lầu đó."
Viên Phân Kỳ nói: "Tôi mới vừa gọi điện thoại qua, chị ấy đang đi xuống." Trong lúc nói chuyện Thường Hải Tâm đã đi ra khỏi khách sạn, hướng bọn hắn đi tới.
Viên Phân Kỳ kêu một tiếng biểu tỷ thân thiết, Trương Dương đi vào ngồi xuống bên cạnh gã, đóng mạnh liên tiếp hai cái mới đóng được cửa, trong lòng lải nhải, xe này cũng con mẹ nó thật là rách nát.
Thường Hải Tâm ngồi xuống ở ghế phía sau, không khỏi cười nói: "Phân Kỳ, chiếc xe Jeep này của em cũng đủ rách nát."
Viên Phân Kỳ nói: "Không có biện pháp, gần đây giá cả thị trường không tốt, em hơn nửa năm cũng chưa có thu nhập rồi, ngay cả chiếc xe rách này còn may mà có hai chị em tiếp tế."
Thường Hải Tâm nói: "Vậy sao em không đi làm đi, vì sao không đi tới viên Thư Họa đi?"
Viên Phân Kỳ nói: "Viện Thư Họa của Trung Quốc chúng ta, nuôi được tất cả đều là một đám nghèo kiết hủ lậu, cầm tiền lương quốc gia qua ngày, chiếm đa số là kẻ dốt nát."
Trương Dương ha ha nở nụ cười, hắn có chút đồng tình đối với những lời này.
Thường Hải Tâm nói: "Lời này em cũng đừng nói trước mặt ba em, coi chừng ông ấy đánh em một trận đó."
Viên Phân Kỳ nói: "Em nói rất đúng sự thật, chị xem đám người viện Thư Họa kia đi, có mấy người là thật tâm nghiên cứu học vấn, bình thường không phải xí nghiệp này mời thì là đơn vị kia mời, sau khi đi liền viết viết vẽ vẽ chút tranh hợp với tình hình, lừa chút tiền đi lại, tiếp tục gạt bữa cơm ăn, em thấy bọn hắn mới là nhục nhã."
Thường Hải Tâm nói: "Cho là em thanh cao, em phải đem các bức tranh đều bán đi được mới kêu thanh cao, hiện giờ ở cái dạng này, cao không tới thấp không xong, em dựa vào cái gì mà thanh cao?"
Viên Phân Kỳ không phục nói: "Văn nghệ sĩ chân chính đều là cô độc."
Thường Hải Tâm nói: "Nghệ thuật vốn ở cuộc sống, văn nghệ sĩ cũng phải hấp thu địa khí, bức tranh của em làm cho ngườ ta đều xem mà không hiểu, ai sẽ bỏ tiền ra mua tác phẩm của em chứ."
Viên Phân Kỳ nói: "Chị, chị mắng em thì không sao, nhưng đừng vũ nhục tác phẩm của em!"
Thường Hải Tâm tức giận đến mức vươn tay ra gõ ở trên đầu của gã một cái: "Chị là vì muốn tốt cho em!"
Trương Dương cũng cười theo.
Viên Phân Kỳ đem bọn họ đưa tới viện thư Họa đối diện Đào Nhiên Cư, khách sạn này là tài sản của viện Thư Họa, đến đó Trương Dương phương mới biết, hôm nay Viên Chi Ngô mời mình là khách chính.
Viên Chi Ngô mặc Đường trang hội hè, chân đạp lên một đôi giày vải, thực đúng là kiểu cách ăn mặc thi nhân Trung Quốc, Trương Dương phát hiện Viên Chi Ngô cũng rất đẹp trai), nhà mẹ của Thường Hải Tâm xuất ra không ít nam nhân vật đẹp trai, Viên Chi Ngô nhìn thấy xe Jeep đến đây, liền mỉm cười tới đón, ông ta đi hướng Trương Dương, chủ động vươn tay ra: "Chủ nhiệm Trương, hoan nghênh, hoan nghênh!"
Trương Dương cười bắt tay cùng Viên Chi Ngô nói: "Viện trưởng Viên, đã sớm nghe nói đại danh của ngài, vốn định tới bái phỏng, lại sợ có chút đường đột mạo muội, hôm nay cuối cùng có cơ hội gặp mặt, phog thái của viện trưởng Viên thật sự là làm cho tôi bội phục." Đi lên liền vuốt đuôi nịnh bợ, vốn Trương Dương không cần phải vuốt đuôi Viên Chi Ngô như thế, nhưng bây giờ hắn và Thường Hải Tâm đã xảy ra chuyện đó, Viên Chi Ngô là cậu của Thường Hải Tâm, tự nhiên cũng thành trường bối của hắn, khái niêm tôn ti già trẻ của Trương đại quan nhân vẫn là rất mạnh.
Nhìn thấy Trương Dương lễ phép như vậy, Viên Chi Ngô liền sinh ra hảo cảm với người thanh niên này, lên tiếng nói: "Tôi lần này mời chủ nhiệm Trương ăn cơm có chút đột ngột, nhưng thật ra là mấy vị bạn thân trong giới Thư Họa chúng tôi muốn cùng ngài kết bạn."