Là phía chủ sự hội nghị lần này, Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Vân An đã thiết lập địa chỉ hội nghị tại khách sạn thể dục thể thao thành phố Nam Võ, đây là một nhà khách sạn ngoại giao 5 sao, ở sườn tây công viên Vân Sơn, đông giao thành phố Nam Võ.
Đến được khách sạn thể dục thể thao đã là bốn rưỡi chiều, đúng là lúc gặp cái lạnh của mùa xuân, Nam Võ hôm nay trời u ám, gió rất lớn, không khí ẩm ướt của hồ Tề Thiên lan ra khắp mỗi một ngõ ngách của thành thị này, hoa cỏ cây cối xơ xác, trên cành lá còn vương đầy hơi nước, giống như là tùy thời đều có giọt sương rơi xuống.
Trương Dương ghét nhất là kiểu thời tiết vừa lạnh vừa ẩm này, xuống xe thương vụ, nhìn hoàn cảnh chung quanh bãi đỗ xe, trong bãi đỗ xe đã đỗ đầy ô tô, đa số đều treo biển ngoại tỉnh, xem ra không thiếu cán bộ của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh khác tới đây.
Trương Dương lần đầu tiên tới thành thị này, đối với tất cả đều cảm thấy tân kỳ và xa lạ, nếu nói đúng ra thì ấn tượng sâu nhất của thành thị này chính là Kiều Chấn Lương, trước đây Kiều Chấn Lương từng đảm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy tỉnh Vân An, nhớ tới chuyện này, Trương Dương bỗng nhiên lại nghĩ tới một người, Hồng Vĩ Cơ, tiền bí thư thị ủy thành phố Giang Thành, sau lại bởi vì xảy ra vấn đề tác phong sinh hoạt mà bị điều từ Giang Thành tới Vân An, còn đảm nhiệm chức phó tỉnh trưởng tỉnh Vân An, nhoáng cái đã hơn một năm rồi, không biết vị thủ trưởng cũ này hiện tại lăn lộn ở Vân An ra sao rồi.
Mấy người kéo vai li vào đại sảnh khách sạn đăng ký, đi tới ngoài cửa, lại nhìn thấy một người trẻ tuổi khoảng hơi hai mươi tóc dài ngang tai đi qua, Trương Dương vốn cho rằng là một cô gái, nhưng nhìn kỹ lại thì ra là một thanh niên, cao hơn một mét tám, trông rất anh tuấn, chỉ là tóc hơi dài một chút, quần áo mặc có chút lôi thôi, quần bò trông cứ như là mấy tháng rồi không giặt, bên trên còn dính không ít thuốc màu, vừa nhìn đã biết là làm nghệ thuật.
Chàng trai đó đi đến trước mặt Thường Hải Tâm, còn chưa đi tới đã toét miệng cười nói: "Chị Hải Tâm!"
Thường Hải Tâm ngây ra, khó khăn lắm mới thì đường nét khuôn mặt nhận ra chàng trai này là em họ Viên Phân Kì của cô ta, gia đình ông cậu đa số đều làm nghệ thuật, ngay cả tên của thằng em họ này cũng có chút nghệ thuật hóa, là để tưởng nhớ đại hoạ sĩ Đạt Phân Kỳ, có điều tên gọi ban đầu của gã là Viên Bão Sơn, là một cái tên rất có khí thế, rất Trung Quốc hóa, ông cậu Viên Chi Ngô một lòng muốn tài bồi gã trở thành họa sĩ giống như mình, từ nhỏ đã bồi dưỡn gã học tập tranh Trung Quốc, nhưng thằng ô này tới trung học đột nhiên mê tranh sơn dầu, đi theo con đường Tây Dương, có thể là bởi vì tâm lý chống đối của người trẻ tuổi, ngay cả tên cũng đổi thành Viên Phân Kì.
Thường Hải Tâm cười nói: "Phân Kỳ, sao trông cao thế, chị cũng nhận không ra!"
Viên Phân Kì cầm lấy túi xách trong tay Thường Hải Tâm: "Chị, đã năm năm rồi chị chưa gặp em mà!"
Thường Hải Tâm gật đầu nói: "Chị học bốn năm đại học ở kinh thành, sau khi làm việc căn bản là không rời khỏi Bình Hải, nghe nói em ra nước ngoài học vẽ tranh sơn dầu à, sao? Học xong về rồi hả?"
Viên Phân Kì nói: "Em ở Pháp ba năm, cũng học được chút ít, đáng tiếc là về nước, tình hình của thị trường của tranh sơn dầu quá kém, thôi không nhắc tới chuyện này nữa."
Thường Hải Tâm giới thiệu cho Trương Dương và Lý Hồng Dương với em họ mình.
Trương Dương khi bắt tay với Viên Phân Kì phát hiện trên tay thằng ôn này đều là thuốc mầu, nghĩ thầm thằng em này của Thường Hải Tâm bẩn thỉu quá, ra ngoài mà lôi thôi lếch thếch thì không nói làm gì, nhưng sao cả tay cũng không rửa?
Viên Phân Kì rất là dẻo miệng: "Chị, cha mẹ em bảo em tới đón chị, tới nhà em ở đi!"
Thường Hải Tâm cười nói: "Không được, nhiệm vụ chủ yếu mà lần này chị tới đây là đi họp, vẫn phải ở khách sạch thể dục thể thao, đợi lát nữa chị sẽ tới nhà em thăm cậu mợ!"
Viên Phân Kì nói: "Xe của em đỗ ở bên ngoài, chờ lát nữa đăng ký xong rồi em chở chị đi."
Trương Dương thuận theo hướng gã chỉ mà nhìn, thấy một chiếc xe jeep Bắc Kinh cũ nát đỗ ở cạnh bồn hoa, trên xe cũng bừa bộn. Trên nắp động cơ không ngờ còn vẽ một nữ nhân trông xấu vô cùng, không nhịn được liền nói: "Cậu vẽ đấy à?"
Viên Phân Kì không khỏi đắc ý nói: "Đúng vậy, cảm thấy thế nào?"
Trương Dương nói: "Chẳng lẽ cậu chính là trường phái dã thú trong truyền thuyết?"
]Nghe thấy những lời này của Trương Dương, Lý Hồng Dương thiếu chút nữa cười phá lên, Thường Hải Tâm cũng nhịn được cười, mắng: "Anh không hiểu nghệ thuật gì cả, cái này gọi là trường phái hiện đại!"
Viên Phân Kì không hề cảm thấy xấu hổ vì những lời này của Trương Dương, ngược lại ngẩng đầu lên, lắc lắc mái tóc dài, Trương đại quan nhân tránh ra sau, xem ra cả mái tóc này chắc cũng lâu rồi chưa gội, thực sự sợ động tác hất tốc trên diện rộng của gã làm bắn chấy sang đầu mình.
Viên Phân Kì nói: "Anh cũng nghe nói tới trường phái dã thú ư, khi tôi du học ở Pháp, cũng chịu ảnh hưởng rất lớn của Matisse, có điều tôi trên cơ sở của bọn họ gia nhập thêm kĩ xảo vẽ truyền thần của Trung Quốc, kết hợp sự cuồng phóng của vẽ truyền thần Trung Quốc và sắc thái huyễn lệ của họa pháp trường phái dã thú với nhau, khai sáng ra một phong cách nghệ thuật của riêng tôi."
Trương Dương nói: "Chính là trường phải dã thú truyền thần!" Trong lời này của hắn đầy ý mỉa mai, Thường Hải Tâm nghe ra ý của hắn, có chút trách cứ lườm hắn một cái, thằng em họ này của cô ta chỉ hơi lập dị một chút, có điều người làm nghệ thuật đều như vậy cả.
Mắt của Viên Phân Kì đột nhiên sáng lên, sáu chữ trường phái dã thú truyền thần này rất hợp khẩu vị của gã, gã có chút kích động nói: "Đúng rồi, chính là trường phái dã thú truyền thần."
Trương Dương đã gặp không ít nhân sĩ giới nghệ thuật cổ kim nội ngoại, cao thủ chân chính như Thiên Trì tiên sinh nhất cử nhất động đều phản phác quy chân, giống như người bình thường, hắn tuy rằng chưa chínhthức xem tranh của Viên Phân Kì, nhưng từ biểu hiện trước mắt của Viên Phân Kì cho thấy, lí giải của gã đối với nghệ thuật chỉ là da lông mà thôi.
Mấy người tới đại sảnh, tổ hội vụ của đại hội lần này đang tiến hành đăng ký nhân viên, bọn Trương Dương sau khi đưa chứng minh thư và giấy mời ra, đều được phân phối lên tầng mười tám, Trương Dương và Lý Hồng Dương ở một phòng, Thường Hải Tâm và phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Bắc Cảng ở một phòng, vừa hay ở cạnh phòng của Trương Dương.
Trương Dương sau khi cất hành lý xong, Thường Hải Tâm cùng Viên Phân Kì tiến vào.
Trương Dương cười nói: "Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta đi bái phỏng lãnh đạo của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh."
Thường Hải Tâm nói: "Cậu tôi vừa gọi điện thoại tới, bảo tôi về nhà ăn cơm, chủ nhiệm Trương, tôi muốn xin nghỉ với anh!" Trong trường hợp công khai Thường Hải Tâm vẫn rất tôn kính gọi Trương Dương là chủ nhiệm Trương.
Trương Dương gật đầu cười nói: "Vậy cô đi đi, có chuyện gì thứ cứ gọi điện thoại cho tôi."
Thường Hải Tâm nói: "nếu có việc gì gấp thì anh gọi điện thoại cho tôi nhé." Cô ta lúc trước đã đưa số điện thoại nhà cậu cho Trương Dương. Thường Hải Tâm thật ra cũng có di động, nhị ca Thường Hải Long đã cho cô ta một cái, có điều cô ta sợ sử dụng di động sẽ bị người khác nói ra nói vào, bình thường cơ bản đều tắt máy, trừ phi là gặp chuyện gì gấp mới sử dụng, cũng không có mấy người biết số di động của cô ta, Trương Dương là một trong số ít người biết.
Thường Hải Tâm và Viên Phân Kì đi rồi, Lý Hồng Dương không khỏi bật cười: "Em họ của tiểu Thường lúc mới nhìn tôi còn tưởng là một cô gái."
Trương Dương cười cười nói với Lý Hồng Dương: "Chủ nhiệm Lý, ở sau lưng bình phẩm người ta là không tốt đâu."
Lý Hồng Dương nói: "Vậy thì không nói nữa."Nhưng vẫn không nhịn được cười.
Trương Dương đi tới phòng tắm ngâm nước nóng, đổi sang âu phục. Lý Hồng Dương ngồi trên giường xem ti-vi chờ hắn, Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải lần này có không ít người tới, là cán bộ của Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích, bọn họ vẫn phải tới chào hỏi lãnh đạo của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh, đây cũng là sự lễ phép cơ bản nhất. Lý Hồng Dương vừa rồi đã hỏi thăm, vị phó chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh ở phòng 1818.
Trương Dương và Lý Hồng Dương ở phòng 1854, đi tới trước cửa phòng phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Tạ Vân Phi, Trương Dương nhìn thấy số phòng, lại nghĩ tới số phòng của họ, lập tức liền bất bình, xem ra quan niệm đẳng cấp của thể chế cán bộ trong nước quá in sâu vào lòng người rồi, ngay cả ở khách sạn cũng là như thế này, số cát tường đều để cho lãnh đạo, phòng đuôi số 4 đều phân cho những cán bộ nhỏ như bọn họ.
Sau khi gõ cửa tiến vào, Trương đại quan nhân càng phát hiện sự bất bình hành của loại phân phối này, phòng mà hắn và Lý Hồng Dương sống là phòng tiêu chuẩn, diện tích của phòng nhỏ đến đáng thương, chỉ khoảng hơn mười mét vuông, hơn nữa là hướng bắcc, còn phòng mà Tạ Vân Phi sống là phòng xa hoa, diện tích hơn sáu mươi mét vuông, khu nghỉ ngơi và khu làm việc phân rất rõ, cửa sổ hướng nam, qua cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh sắc mĩ lệ của núi Nhàn Vân. Càng khiến Trương đại quan nhân trong lòng không thoải mái hơn là, phòng lớn như vậy nhưng chỉ có một mình Tạ Vân Phi ở.
Bất bình thì bất bình, nhưng người ta là quan viên của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh, mình chỉ là quan viên của Ủy ban thể dục thể thao thành phố, cấp bậc sờ sờ ra đó mà.
Trong phòng của Tạ Vân Phi có năm người ngồi, đều là cán bộ đến từ Ủy ban thể dục thể thao các hạt thị của Bình Hải, Tạ Vân Phi ngồi trên sa lông, mặt tây trang đi giày da, bộ dáng rất phúc hậu, trắng nõn mập mạp, đeo kính gọng vàng, xem ra rất giống văn sĩ, chứ không phải là làm công tác thể dục thể thao.